Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 21: Chương 21: Đi sứ minh phủ




Hermes đón gió sớm bay lượn trên không trung, núi Olympia nguy nga dần dần rơi lại phía sau.

Hôm nay, y mặc một thân chính trang anh khí bức người, áo giáp phi hành lóe sáng trong nắng sớm, áo choàng màu tím bay bay trong gió.

Sở dĩ mặc chính trang như vậy, là vì y có nhiệm vụ trọng yếu trên người.

Ngày hôm qua sau khi trải qua đại hội thể dục thể thao Olympia, Zeus liền bảo y vào mật thất của lôi thần điện. Ra nhiệm vụ ngày mai y phải đi sứ minh phủ (âm phủ), mang một câu nói với Hades.

“Đem Kronos* nhốt thêm ngàn năm nữa.”

Zeus nghiêm túc bổ sung: “Những lời này, nhất định phải chính miệng nói cho minh vương. Hơn nữa ngươi phải thề với ta, vĩnh viễn không cho người thứ tư biết được chuyện này.”

Hermes rất ít khi thấy biểu tình nghiêm túc này của Zeus, chớ đừng nói là bắt y thề gì gì đó. Trong lòng liền hiểu được tầm quan trọng của chuyện này, vì thế liền đưa tay lên ngực quỳ một gối trước mặt Zeus: “Vua của chúng thần Zeus, ta lấy thân phận thần sứ giả hướng ngài thề, tất cả những chuyện hôm nay nghe được trong mật thất này, sẽ không nói một lời với người ngoài!”

Zeus nghe lời thề trung thành của Hermes, sắc mặt mới hơi ôn hòa lại chút: “Đứng lên đi đứa nhỏ, ngươi ngày mai đi sứ minh giới, sắp sửa đi một đoạn lộ trình dài mà gian nguy, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần.”

“Tuân mệnh, vua của ta.”

Hermes biết rõ con đường xuống minh giới không dễ đi, chạy nhanh về nhà thu dọn đồ đạc, rồi sau đó nghỉ ngơi sớm, sáng sớm ngày hôm sau liền khởi hành.

Lúc này mặt trời cũng bắt đầu mọc lên, ánh nắng màu vàng kim nhàn nhạt chiếu lên người Hermes. Trên tầng mây trắng tinh ẩn hiện một bóng dáng nho nhỏ.

Hermes nhìn lại, ánh sáng mặt trời vừa mọc tràn ngập sinh khí, vầng hào quanh nhàn nhạt như bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về gương mặt y.

Hermes nở nụ cười, y đã xác lập quan hệ tình nhân với Apollo, lúc này đang điều khiển xe ngựa màu vàng rong ruổi ở trời cao.

Đáng tiếc trên người gánh trọng trách nặng nề, còn chưa kịp hảo hảo nói một tiếng.

Thân mến, hãy chờ ta trở lại!

Hermes mỉm cười xoay người, hướng phương xa bay đi.

Thái dâng tư hải sừng[???], đại môn màu đen trang trọng rộng mở .

Nói nó là cánh cửa, không bằng nói nó cái mồm đang giương to của con mãnh thú đi. Bên trong cái mồm kia là một mảng tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, là quốc gia của sự tuyệt vọng mà ánh sáng mặt trời lẫn những làn gió mát không thể xâm phạm.

Nơi này, chính là cửa địa ngục.

Nối liền âm dương hai giới, vong linh một khi đã tiến vào, cũng không cách nào có thể quay đầu lại.

Hermes thân là thần sứ giả, cũng là vì trên trán có điểm một giọt máu của Zeus mới có thể ra vào tự nhiên, các chư thần khác tới đây đều phải dừng lại cước bộ.

Hermes đứng ở cửa đại môn. Phục vụ Zeus đã mấy trăm năm, đi sứ minh giới cũng không đến năm lần. Nhưng mỗi lần tới nơi này, trong đầu vẫn có một loại cảm xúc chấn động cùng kinh sợ.

Hermes hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi chuỗi vong linh đang xếp thành một hàng thật dài, ngẩng đầu cất bước đi vào.

Đi không xa được bao nhiêu, liền có một giọt chất lỏng trong suốt dính như hồ từ trên rơi xuống chân, Hermes dừng bước ngẩng đầu lên, đối mặt với quái vật lớn trước mặt, mỉm cười vẩy vẩy tay: “Này, huynh đệ, gần đây khỏe không?”

Bị Hermes gọi là “Huynh đệ”, chính là con chó cao hơn người đến mười lần, chó ba đầu Xerber*. Nó là sủng vật trung thành của minh vương, phụ trách trông coi cửa địa ngục, nếu có người chưa chết tự tiện xông vào, Xerber sẽ xé hắn thành mảnh nhỏ.

Xerber phun ra khí, cúi đầu cẩn thận nhìn chăm chú tên nhỏ bé dưới chân, có thể là lâu lắm rồi mới thấy người lạ không sợ mình.

“Không nhớ rõ ta sao? Vậy có nhớ cái này hay không?”

Hermes lấy từ trong ngực ra một mảnh xương , hóa phép biến nó lớn hơn mười lần, một tay ném nó tới một góc khác.

Xerber vừa thấy, cao hứng phấn chấn mà nhào tới, chân trước đè lên khối xương nọ. Đáng tiếc có tới ba cái đầu, nhất thời không biết nên dùng cái đầu nào mà gặm, vì thế ba cái liền tranh giành gào khóc không ngớt.

“Ha ha a, ngươi vẫn đáng yêu như trước vậy a, Xerber.”

Đây là trò đùa của Hermes, vĩnh viễn chỉ mang một khối xương tới.

Thông qua cửa thứ nhất, Hermes tiếp tục hướng phía trước mà đi. Ánh mắt của con rắn trên quyền trượng phát ra ánh sáng nhạt màu trắng, mới có thể miễn cưỡng thấy rõ.

Đây là một mảnh đất tối tăm rậm rạp, diện tích vô ngần, tràn ngập thần bí.

Chủ nhân nơi này, minh vương Hades. Là anh của Zeus và Poseidon, nghe nói là người vô cùng bí hiểm, hỉ nộ vô thường.

Sở dĩ nói là “Nghe nói “, chỉ bởi vì mình cũng chưa gặp qua. Hermes không nghĩ cũng biết, hắn nhất định là tên ngạo mạn, mỗi lần chính mình đến truyền tin, xa nhất cũng chỉ có thể đi đến “Tuyệt vọng chi tường “. Ở nơi nào bọn thủ hạ của hắn cũng luôn luôn ngăn trở đường đi, nói cái gì minh vương bệ hạ không thích hương vị của Olympia, thần sứ giả đại nhân lấy thư giao cho hắn chuyển đạt là được!

Phi, cái gì vậy!

Sự tình trước kia không khẩn yếu thì không nói, nhưng lần này Zeus căn dặn là nhất định phải chính mồm nói cho hắn biết, cho nên lần này nhất định phải nghĩ ra biện pháp để xuyên qua “Tuyệt vọng chi tường” kia!

Bất tri bất giác, đã đi tới bờ con sông lớn, nước sông chảy xiết chặn lại đường đi.

Khắc nhung chi hà, thống khổ chi hà, vô tình chi hà.

Nước sông đen sẫm có thể cắn nuốt tất cả, một khi đã rơi vào con sông liền vạn kiếp bất phục, những vị thần cũng không phải ngoại lệ, cho nên các chư thần khi muốn biểu thị sự quyết tâm thường hay nói: “Ta chỉ vào Xtich thề”

Chiều rộng của con sông lớn đến mức trải dài khắp minh giới, những con sóng dữ màu đen chặn đường những linh hồn vừa mất. Bọn họ ở bờ sông lo lắng chờ đợi có thể qua sông, chỉ có vượt qua con sông, mới có cơ hội được dẫn qua bờ bên kia nhận thẩm lí và phán xét. Sau đó căn cứ vào những hành vi tội ác nặng nhẹ khi còn sống mà phân công đến các tầng địa ngục để tiến hành tôi luyện.

Biện pháp qua sông chỉ có một, đó chính là chờ đợi bè gỗ của người chèo thuyền Kharon*.

Người này cũng tham lam giống mình, nếu muốn lên bè gỗ của hắn vong hồn phải đưa ra hai đồng tiền , không có tiền thì phải chờ trên bờ sông hơn một năm.

Nhiều năm như vậy cũng đã tích lũy không ít tài phú, nhưng minh giới này cũng không có nơi để tiêu xài giải trí, nơi nào cũng là phán quan nghiêm khắc mặt lạnh như băng, chẳng lẽ cứ như vậy mà ôm núi vàng núi bạc sống qua từng ngày?

Đang nghĩ ngợi, trong con sông liền hiện ra một cái bóng đen, Kharon chống bè gỗ dần dần tới gần.

Hermes hướng hắn phất phất tay: “Ông bạn già!”

“Yêu, thần sứ giả đại nhân, cơn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy?”

Trong minh giới cũng chỉ có mỗi Kharon là có thể nói chuyện, những vị thần khác đều là mấy ông mặt than ‘bất cẩu ngôn tiếu’

“Ta đến truyền tin cho Đại vương nhà các ngươi, lấy phương tiện này chở ta qua đi!”

“Không thành vấn đề!”

Kharon cười tủm tỉm, vươn rảnh tay, “Quy củ của lão, thần sứ giả đại nhân biết chứ?”

“Ha ha, sao có thể quên hiếu kính lão nhân gia ngài chứ.”

Hermes ngoan ngoãn đem hai đồng tiền bỏ vào tay Kharon.

Không có biện pháp, nơi này là địa bàn của người ta, Đại thần ở bên ngoài cho dù uy phong như thế nào, vào nơi này thì phải thành thành thật thật mà nghe lời đám tiểu quỷ này!

Bè gỗ nhỏ bé giữa con sóng lớn giống như lá cây nhẹ nhàng lay động, Hermes mỗi lần đi đều run sợ trong lòng, sợ một chút lão đảo liền rớt vào trong con sông.

“Thần truyền đại nhân đừng lo quá, ta xướng bài hát cho ngươi nghe nha!”

Hermes cả kinh, vừa định nói “Không cần”, tên kia đã bô bô mà hát vang, giọng hát phá hoại kia tựa như tiếng kêu của vịt hoang, nghe thấy Hermes trong lòng vừa phiền muộn lại tức giận, nếu không phải hắn đang chèo thuyền nắm giữ cái mạng nhỏ của mình, thật muốn một gậy đem hắn đánh rớt xuống sông!

Thật vất vả lên được đến bờ, Hermes cảm giác màng nhĩ của mình đều rách nát rớt xuống hết rồi.

Lắc lắc đầu giữ vững tinh thần đi về phía trước, chốc lát đã đi tới một ngã ba đường.

Bên trái dẫn tới chổ ở của minh vương. Bên phải là con đường dẫn đến địa ngục cực hình. Chọn sai phương hướng có thể sẽ vạn kiếp bất phục.

Hermes hướng đến con đường dài bên trái. Cuối con đường, chính là một bức tường cao lớn rắn chắc, nhìn qua đã không còn đường đi, kỳ thực sau vách tường này chính là chổ ở của minh vương Hades.

Mặt tường này có một cái tên làm cho người ta đau đớn thất vọng ___ truyệt vọng.

Nhưng mà cái nó bảo hộ phía sau, cũng là một mảnh đất có cái tên xinh đẹp, Niết bàn*__ thế giới cực lạc yêu lệ xá.

“Tuyệt vọng” cùng “Cực lạc “, giữa hai thứ đó có liên hệ gì sao?

_____________

*Kronos: cha của Zeus, Hades, Posedon, và ba người chị gái khác. Đã từng là chúa tể tối cao của thế giới, ông đã từng giết chết cha ruột của mình là thần bầu trời để lên ngôi báu, nhưng sau đó ông lại sinh ra sợ hãi những đứa con của ông sẽ đối xử với ông như ông đã đối xử với cha mình, nên ngay sau khi Hades, Posedon, và ba nữ thần tối cao được sinh ra ông đem nuốt hết vào bụng… Zeus, con út, may mắn đc mẹ bảo vệ nên thoát chết. sau này giải thoát cho các anh chị và cướp ngôi của cha…. Cắt ông thành hàng ngàn mảnh nhỏ và đầy xuống nơi sâu nhất của địa ngục…

*Xerber: chó ba đầu canh giữ địa ngục.

*Kharon: lão lái đò chở người chết qua sông minh phủ, tính tình kì lạ, ham tiền. Những hồn ma không có tiền đưa cho lão thì không cách nào qua đc chỉ có thể đứng đó chờ đợi suốt trăm năm…

*Niết bàn, yêu lệ xá: tóm lại là thế giới cực lạc không có phiền não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.