Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 40: Chương 40: Minh vương đích tưởng niệm




Sau khi làm xong hậu sự cho Ganymede, Hermes lúc này mới nhớ lại đã bảy tám ngày không trở về thái dương thần điện, sợ Apollo lo lắng, phải nhanh nhanh trở về thôi, vì thế y liền đến chính diện cáo từ Zeus.

“Ta nghĩ ngươi cũng đừng trở về nữa! Tên kia, không phải thứ tốt lành gì đâu!”

“Làm sao thế? Apollo nhạ ngài sinh khí sao?” Hermes trong lòng căng thẳng, chỉ sợ phụ tử bọn họ sinh khúc mắc.

“Ai, vốn ta không muốn nói cho ngươi biết đâu, nhưng khi nghĩ tới hắn lừa gạt ngươi… Ta liền tức giận!” Zeus từ trong ngực lấy ra một tấm da dê rồi đưa cho Hermes, “Tự ngươi xem đi!”

Hermes mở ra xem xét, đúng là chữ của Apollo, nét mực thoạt nhìn vẫn còn mới, cẩn thận đọc một lần, câu chữ triền miên này tựa như một cây cương châm thật nhỏ đâm vào trong tim, làm người ta vừa tức lại vừa đau…

“Tiểu tử ngu ngốc kia! Luôn miệng nói yêu chỉ mỗi mình ngươi, lại ngấm ngầm cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ!”

Hermes thu hồi bức “Thư tình”, trong lòng tuy khó chịu nhưng ngoài miệng lại ảm đạm cười: “Ta nói Zeus nha, ngươi có quyền mà nói lời này sao?”

“Ta…” thoáng một cái đã làm Zeus mặt đỏ tía tai, nghẹn họng không lời nào để nói.

“Được rồi, ta sẽ có chừng mực mà, trở về hảo hảo giáo huấn hắn, ngươi đừng lo lắng nữa.”

“Được rồi… Tóm lại tiểu tử kia nếu khi dễ ngươi, ngươi liền nói cho ta biết, ta cho hắn biết thế nào là lễ độ!”

“Ha ha, tự ta cũng có thể thu phục hắn mà, ta đây đi về trước nha.”

“Muốn ta phái hai gã thị vệ hộ tống ngươi trở về không?”

“Không cần, ta nghĩ cũng không ai dám táo bạo như vậy đâu, nói sao thì ta cũng có khả năng tự vệ a.”

“Tốt lắm, nhớ trên đường phải cẩn thận nghe chưa.”

“Ân, ta đã biết.”

Hermes cáo biệt Zeus, đi khỏi lôi thần điện, nhưng lại không bay tới thái dương thần điện, mà là bay về phía phủ đệ đã lâu không về của chính mình.

Loại thời điểm này, loại tâm tình này, y không muốn gặp bất cứ kẻ nào, không muốn nghe bất kì lời giải thích nào… Y thầm nghĩ tìm một chỗ, hảo hảo yên lặng một chút.

Nhà, vẫn như lúc rời đi: đơn giản mà sạch sẽ.

Người hầu trông coi nơi này rất tốt, không để cho vật phẩm của y nhiễm bụi, cũng không di chuyển chúng nó khỏi vị trí ban đầu.

Vuốt ve những đồ vật quen thuộc này, cảm giác chỉ có chúng nó mới thật sự thuộc về mình.

Bất tri bất giác lại mở ngăn tủ ra, bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ, Hermes tâm huyền xúc động, chậm rãi vươn tay, đem nó lấy ra.

Ngón tay vuốt ve văn lộ(đường vân) tinh mỹ được điêu khắc trên mặt, trong lòng do dự, chỉ là vẫn nhịn không được mà chậm rãi mở nó ra.

Quả nhiên, nó vẫn lẳng lặng nằm bên trong hộp, trầm ổn mà không lộ liễu, cao quý mà không ngạo khí, đến từ vạn thước bên dưới lồng đất, mặc dù không thấy được mặt trời, thanh danh lại lan rất xa.

Hào quang ma mị thâm thúy mà thần bí kia, bổng nhiên làm y nhớ tới cặp mắt tử sắc ngày nào…

Mình chưa từng nghĩ tới, chỉ một câu vui đùa lúc trước lại đáng để hắn cố chấp lấy được một viên bảo thạch chôn sâu dưới lồng đất, kiên nhẫn tìm kiếm ở nơi nham thạch tung hoành mọi phía, nhất địng là khổ sở dị thường vạn phần mạo hiểm… Cái loại tình nghĩa chân thành tha thiết này, cho dù không thể nhận lấy nhưng cũng làm cho người ta cảm động sâu sắc.

Cần phải trả lại cho hắn, mình không thể đáp lại tình cảm nồng nàn như vậy… nếu còn có thể nhìn thấy lần sau…

“Ngươi nhớ tới ta sao?”

Trong bầu không khí yên tĩnh đột nhiên truyền đến thanh âm của hắn, Hermes nhìn quanh một cái, cảnh tượng xung quanh trong nháy mắt đã thay đổi, cái tủ, cái bàn, chiếc giường trong phòng bổng nhiên như trôi đi như dòng nước chảy, biến thành một mảnh non xanh nước biếc đẹp mê hồn, làn gió mát mang theo mùi hương thổi quét qua gương mặt, trong núi rừng u tĩnh, chỉ còn dòng suối róc rách chảy qua chân y.

Nơi này là…

“Yêu lệ xá.”

Nam nhân cao lớn tóc đen mắt tím giờ phút này lại ra hiện tại trước mặt, Hermes thoáng cái đã trợn mắt há hốc mồm nói năng lộn xộn: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này… Không, phải là ta tại sao lại ở chỗ này? !”

“Đừng hoảng hốt, ta không bắt cóc ngươi, cái này chỉ là cảnh trong mơ thôi.”

Hermes lúc này mới nhớ Hades là người quản lí cái chết cùng mộng cảnh, muốn rình giấc mơ của người khác quả thực dễ như trở bàn tay, thoáng cái đã nổi giận: “Tại sao ngươi có thể tùy tiện chạy vào giấc mộng của ta?”

“Nếu không có sự cho phép của ngươi, ta sẽ không tùy tiện đi tới. Ngươi nghĩ tới ta, không phải sao?”

Hermes muốn cãi lại, lại không biết phải nói gì, trong tay còn nắm chặt bảo thạch mà hắn đưa cho, cái này đã là chứng minh tốt nhất.

“Bên trong viên đá này chôn giấu nỗi nhớ của ta, ngươi không để ý tới nó nó sẽ ngủ say, nhưng nếu liếc nhìn nó một cái thôi, ta liền sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.” Biểu tình của Hades vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng ánh mắt hắn cũng không lạnh như băng như lúc mới gặp nữa, mà lại mang theo một tia ôn nhu và cô đơn.

“Ngươi…” Hermes đột nhiên có cảm giác muốn khóc, “Xin đừng nhớ tới ta như vậy nữa, ta không thể làm bất kì điều gì đáp lại ngươi a!”

Hades lộ ra một tia mỉm cười chua sót: “Nếu có thể tự nhiên thu phóng, đó liền không phải là yêu.”

Trong cổ Hermes bắt đầu nghẹn ngào, yên lặng mà nghiêng đầu, không phản bác được gì.

Qua hồi lâu, thấy tâm tình của y bình phục, Hades mới hỏi: “Gần đây ngươi bị mất hứng sao?”

“Ngươi làm sao biết được?” Hermes gật gật đầu, ở trước mặt hắn, mình không cần che dấu, cũng không thể che dấu.

“Nếu ngươi thật sự khoái hoạt, chắc sẽ không nhớ tới ta.”

“Thực xin lỗi…” Hermes thở dài, sau khi nhận được “Hắc ngọc”, y lại không muốn cho Apollo biết, liền đem nó đặt vào tủ, không mang đến thái dương thần điện.

“Ngươi không cần giải thích. Ngươi có thể nhớ tới ta, ta tự nhiên thật cao hứng… Nhưng nếu vì không sung sướng mà có, ta tình nguyện không được ngươi nhớ tới.”

Tình yêu của Hades không còn bá đạo như trước kia nữa, tình cảm hiện tại của hắn giống như dòng suối nhỏ xa xưa nằm bên chân này vậy, tuy không lớn, nhưng lại không bao giờ gián đoạn, từng ly từng tí làm dịu đi nội tâm…

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, có thể làm cho minh vương lạnh như sông băng có thay đổi to lớn như vậy, Hermes kinh ngạc rất nhiều, lại vừa cảm động vừa áy náy.

Như cùng lão bằng hữu thổ lộ hết sự tình, Hermes dần dần mở trái tim ra cho hắn: “Ta vẫn rất vui vẻ, chỉ là trong thời gian này gặp không ít chuyện thương tâm khổ sở mà thôi, Đầu tiên là bạn tốt chết thay cho ta, sau đó lại phát hiện Apollo mập mờ không rõ với người khác… Mọi chuyện không tốt liền đụng phải nhau.”

“Sự tình không phải đơn giản như vậy đâu.” Hades nghe Hermes kể lại liền nhíu mày, “Lấy kinh nghiệm ta sống ở Olympia mà nói, chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn xảy ra hai việc không tốt, thì nhất định là có âm mưu gì đó phía lưng rồi.”

“Không thể nào? Ngươi quá nhạy cảm thôi…”

Hades nhìn ánh mắt không rảnh rỗi của Hermes, hắn biết Hermes đã quen nhìn chiếc áo ngoài xinh đẹp của Olympia rồi, không biết được sự hung ác nham hiểm ẩn náu bên trong… Không, hắn không thể nhìn ánh mắt này bị nhuốm bất kì tia đau xót nào!

“Ta mang ngươi đi!”

“Cái gì?” Hermes rụt về từng bước về phía sau.

“Rời bỏ Olympia đi, trước khi ngươi chưa bị thương tổn gì. Nơi đó là dòng xoáy cực lớn của quyền lực, bất luận ngươi bảo trì trung lập như thế nào, cũng sẽ bị cuốn vào mà thôi.”

Hades thần sắc nghiêm trang, không phải đang nói cười cùng y, y cũng biết Olympia là một nơi thị phi, nhưng mà…

“Không, nếu chân tướng giống như lời ngươi nói, ta càng không thể đi. Zeus tín nhiệm ta như vậy, ta làm sao có thể bỏ hắn mà chạy? Huống chi…” Hermes dừng một chút, thấp giọng nói, “Ta yêu Apollo.”

Hắn là ánh mắt trời soi tỏa sinh mệnh mình, cho dù bên trong ánh sáng kia tồn tại bóng mờ, cũng không thể che dấu sự ấm áp mà nó mang tới.

Hades nhìn thâm tình trong mắt Hermes, y yêu mãnh liệt Apollo như vậy, cho dù hiện tại cưỡng chế mang y đi, cũng không thể làm cho y khoái hoạt…

Hades từ đấu tranh thật lâu, cũng đành thu hồi bàn tay sắp sửa hướng tới y, trong lòng vừa đau đớn lại vừa không đành lòng.

Có lẽ, đây mới là cá tính của y… Cho dù biết con đường phía trước vô cùng gập ghềnh, cũng không chọn cách trốn tránh, mà là dũng cảm đi về phía trước.

Trước bóng dáng nhỏ gầy lại kiên định này, cho dù muốn bảo vệ y, lại phát hiện mình cũng bất lực.

Có thể cho ngươi hạnh phúc, chỉ có cái tên may mắn kia thôi, hy vọng hắn là thật tâm đối đãi ngươi tốt!

Hermes biết hắn lo lắng cho mình, ngược lại cười an ủi hắn: “Kỳ thật cái ngươi nói là âm mưu đã qua rồi, Hera đã bị Zeus trấn ngụ rồi, sẽ không làm gì xằng bậy nữa đâu.”

“Hy vọng là vậy…” Hades nghiêm túc nói với y, “Xin ngươi nhất định phải sống thật khoái hoạt! Nếu không… Ta sẽ mang ngươi đi đó!”

Hermes “Xì” một tiếng liền nở nụ cười: “Này hiếp kìa, thiệt đáng sợ quá a… Được rồi được rồi, ta sẽ vui lên nhanh thôi mà!”

Hades si ngốc nhìn y, đột nhiên nghiêng đầu qua: “Ngươi đừng cười như vậy, cũng đừng nhìn ta như thế…”

“A?”

“Ta sợ ta sẽ nhịn không được…”

Hermes sửng sốt một chút, bổng nhiên nhớ lại hắn đã từng hôn mình, vội vàng xoay người sang chỗ khác, xấu hổ mặt đỏ bừng lên.

Hai người cứ như vậy im lặng đứng đó thật lâu.

Không nói lời nào, lại có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, yên lặng nghe tiếng chim chóc trong rừng ngẫu nhiên cất hai tiếng hót, thấy những chú cá bên con suối nhỏ đột nhiên nhảy lên mặt nước, còn có tiếng thủ thỉ của làn gió mát thổi nhẹ qua bên tai…

Hades vẫn không nhịn được nhìn về người bên cạnh, gió nhẹ vỗ về mái tóc nâu ngắn của y, vẻ bi thương trên gương mặt dần dần bị phong cảnh trước mặt làm tan đi, khóe miệng câu lên nụ cười, hy vọng và sự tự tin trong mắt đã dần dần hồi phục…

Tựa hồ phát hiện hắn đang nhìn mình, Hermes cũng quay đầu lại: “Ta nghĩ… Ta cần trở về rồi

“Ân…” Trước khi Hermes sắp biến mất, Hades vẫn kiên định nói, “Nếu gặp chuyện gì không hài lòng, đừng sợ, có ta!”

“Tốt.” Hermes thản nhiên nở nụ cười, “Cám ơn ngươi, Hades.”

Nói xong câu này, người kia mỉm cười tựa như bông hoa đầu xuân nở rộ, một làn gió nhẹ nhàng thổi qua đã không thấy bóng dáng.

Hades cứ như vậy trơ mắt nhìn người yêu biến mất trước tầm mắt, lý trí cường đại đã chiến thắng dục vọng muốn giữa hắn lại trong lòng, thủy chung không có ra tay với y…

Trong cuộc sống không có y bên cạnh, bản thân đã suy tư rất lâu, cuối cùng đã hiểu được, khoái hoạt của y mới là quan trọng nhất!

Thích cùng một chỗ với tên kia thì cứ cùng một chỗ với tên đó đi, dù sao mình cũng không thể giống tên đó, có thể cho y ánh sáng mặt trời cùng sự ấm áp.

Về phần y có nhớ tới mình hay không, kỳ thật cũng không quan trọng nữa…

…..

Hermes mở to hai mắt, lại nhìn thấy gian phòng bài trí quen thuộc trước mặt, vừa rồi quả nhiên là ngủ mơ.

Ngày không còn sáng nữa, bóng tối đã lèn vào trong không khí, tựa hồ còn loáng thoáng cảm nhận được hơi thở của của hắn.

Hắn vẫn như ngày nào, lời nói không tốt lành gì, biểu tình cũng không thay đổi… Nhưng không biết tại sao, chỉ cần hắn ở bên người, mình đã cảm thấy vô cùng an tâm, ưu thương gì, phiền não gì, thoáng một cái liền co lại thành bé xíu…

“Đừng sợ, có ta!”

A, âm vang hữu lực biết bao, giống như dù cho trời có sập thì đó cũng là chuyện rất nhỏ.

Tuy rằng ngoài miệng đáp ứng hắn, nhưng làm sao có thể không biết xấu hổ đi làm phiền hắn kia chứ? Mình đã nợ hắn rất nhiều rất nhiều rồi… Tình yêu sâu sắc thầm lặng này, mình cũng chỉ có thể cảm kích thật nhiều mà thôi.

Hades, cám ơn ngươi đã cho ta một giấc mộng đẹp, như vậy là đủ lắm rồi.

Đây là giấc ngủ ngon nhất trong bảy ngày qua, không cần tỉnh dậy trong tiếng tim đập nhanh hay trong bi thương đau khổ, ta thật sự đã rất cao hứng rồi.

Hermes trong lòng thầm cảm ơn, thoải mái mà duỗi thân một cái, lại phát hiện trong tay có một khối gì đó rất cứng, nhìn kĩ, “Hắc ngọc” cô đơn tỏa ra hào quang cao quý mà lạnh lẽo, lại có tia buồn bã man mác…

Đã muốn trả lại cho hắn nhưng lại quên…

Quên đi, vẫn là hảo hảo mà cất giữa đi, khối đá lam tím này còn ẩn chứa tình nghĩa thâm tình thắm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.