Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 41: Chương 41: Phụ tử




Hermes đánh tỉnh tinh thần, mặc quần áo chuẩn bị xuất môn, mới đi ra ngoài đã nghe tiếng người hô lớn.

“Hermes!” Apollo chạy tới trước mặt y, mở hai tay muốn ôm lấy y, “Tại sao ngươi lại chạy đến đây, hại ta lo lắng gần chết!”

Hermes vừa thấy bộ dạng mặt đầy cảnh xuân của tên kia liền tức giận, lễ trượng trong tay ngăn hắn lại: “Nga? Lo lắng bao nhiêu thế?”

“Ngươi bảy tám ngày không trở về, ta ngày đêm ở ngoài lôi thần điện chờ đợi, bên trong như đã xảy ra chuyện gì đó, tin tức phong tỏa thật sự nhanh quá, thẳng cho tới buổi sáng hôm nay bãi bỏ lệnh cấm, ta mới nghe nói ngươi đã trở về, nhưng về đến nhà lại không thấy ngươi, liền chạy tới đây, ngươi quả nhiên ở…”

Apollo rất muốn ôm y một cái, lấy lễ trượng ngăn cản mình ra, không ngờ Hermes lại giữ ngang lấy nó, ngăn cách ở giữa hai người, rồi dùng sức đẩy hắn ra.

Apollo lúc này mới phát hiện sắc mặt y không ổn: “Ngươi làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”

Hermes cười lạnh một tiếng: “Ta không cần ngươi quan tâm, ngươi có thời gian thì nghĩ xem có cách nào để chiếu sáng quần lụa mỏng màu trắng của Iris đi!”

Tim Apollo “Lộp bộp” một chút, tại sao lại bị y phát hiện?

Trên mặt lập tức chất đầy nụ cười lấy lòng: “Ngươi nghe ta giải thích…”

Hermes đem phong “Thư tình” kia ném trở lại cho hắn: “Giấy trắng mực đen, ngươi còn giải thích thế nào!”

Apollo gãi gãi đầu: “Sự tình là như vậy, ta nghe nói Iris vì chuyện của ta trở nên vô cùng tiều tụy, ta liền viết phong thư đi an ủi một chút… Giữa chúng ta thật sự không có cái gì!”

“Ngươi thật rất bác ái a, thái dương thần điện hạ! Chuyện người khác ngươi rõ như lòng bàn tay, chuyện của ta ngươi biết bao nhiêu hả? Lão tử thiếu chút nữa đã chết ở lôi thần điện không trở về được rồi!”

“Cái gì?” Apollo trong lòng cả kinh, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Nhớ tới chuyện bảy ngày trước, trong lòng Hermes còn có chút kích động: “Có người hạ dược vào chén của ta. Kết quả bị Ganymede uống lầm, sau đó liền..”

“Tại sao có thể như vậy…” Lời nói của Hermes giống một khối đá lớn đánh về phía Apollo, lôi thần điện tuyến báo chỉ nói Iris thành công giết được Ganymede bằng thuốc độc, cũng thành công làm cho Zeus xích mích với Hera, nhưng không có nói dược là hạ ở trong chén của Hermes!

“Ngươi cút ngay, ta phải đi làm việc!”

“Hermes, việc này ta thật không biết…” Apollo bắt lấy cánh tay Hermes ân hận nói, “Theo ta về nhà đi, ta sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi…”

“Không cần ngươi bồi thường!” Hermes vứt tay hắn ra, “Có rảnh thì đi bồi Iris của ngươi đi!”

Apollo lại nắm lấy y: “Hermes, ta biết là ta không tốt, ta về sau không dám, ngươi tha thứ cho ta một lần đi…”

Apollo biết chính là mình làm sai, trên thực tế sau khi cùng Hermes bên nhau, hắn không động tâm với những người khác, lần này nếu không phải vì hoàn thành kế hoạch, hắn quả quyết sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, nếu Hermes vì việc này mà không để ý đến hắn thì thật là mất nhiều hơn được a…

“Ngươi buông ra!”

“Ngươi chịu tha thứ cho ta, ta sẽ buông ra…”

“Ngươi là vô lại sao?! Dám làm loại chuyện này thì cũng nên nghĩ đến có hậu quả gì!”

“Ai, vô lại thì vô lại a, tốt hơn so với việc mất đi ngươi…”

“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi động vào ta! Cút!”

Ngay khi hai người dây dưa không ngớt, bầu trời đột nhiên giáng xuống một tia chớp, “Ầm” một tiếng đã bổ xuống, ngay giữa vị trí chân của Apollo, làm hắn không thể không lui về phía sau hai bước.

Hermes cũng hoảng sợ, ngẩng đầu liếc nhìn, Zeus cầm trong tay thần trượng phích lịch (giáng sét), không biết khi nào đã hiện ra ở giữa không trung.

Apollo nhìn nơi mình đứng lúc nãy hiện ra một lỗ thủng màu đen rất lớn, nếu vừa nãy bổ vào người mình thì cũng không phải chuyện đùa! Lập tức lòng tràn lửa giận: “Zeus! Ngươi là có ý tứ gì?!”

Vẻ mặt Zeus cũng âm trầm: “Y bảo ngươi cút ngay, ngươi không nghe thấy hay sao?”

“Đây là chuyện riêng giữa ta và Hermes, khi nào thì đến phiên ngươi quản chứ!”

“Chuyện của hắn chính là chuyện của ta, hắn bảo ngươi cút, ngươi phải cút!”

Hermes thấy hai người bọn họ càng lúc càng lớn tiếng, vội vàng che chắn giữa bọn họ: “Zeus, không cần khẩn trương, ta chỉ cùng Apollo đùa giỡn thôi mà…” Quay đầu lại nói với Apollo: “Ngươi mau trở về, đêm nay ta sẽ tìm ngươi…”

Zeus thấy Hermes kẹt ở giữa, vô cùng khó xử, cũng sẽ không làm khó dễ nữa, xoay người liền bay trở về.

“Đừng nóng giận, gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, Zeus tâm tình không tốt, ngươi thông cảm cho hắn đi.” Hermes an ủi Apollo đang đầy mặt tức giận vài câu, “Ta đi làm việc, ngươi ở nhà chờ ta, nhớ phải làm vài món ăn ngon, bằng không không buông tha ngươi đó!”

“Ân.” Thấy Hermes tha thứ cho mình, lửa giận của Apollo mới tiêu tán một ít.

Nhưng khi nhìn người mình yêu cất cánh bay lên trời xanh đuổi theo Zeus càng ngày càng bạo ngược kia, nắm đấm trong tay càng nắm càng chặt…

…..

Hermes có thể cảm thấy, Zeus gần đây trầm mặc càng nhiều, tính tình cũng trở nên quái đản gắt gỏng.

Cái này không chỉ vì cái chết của Ganymede, càng nhiều là còn đến từ Hera.

Tuy nhiều năm nay Hera không ngừng đuổi giết tình nhân cùng con cái mình, nhưng Zeus trong lòng cũng rất hổ thẹn với nàng, cho nên bất luận nàng huyên náo hung dữ như thế nào cũng không dám nghịch lại ý nàng, vẫn sắm vai “Sợ lão bà”, không dám quang minh chính đại cùng nữ nhân khác qua lại, càng không nghĩ sẽ phế Hera để những nhân khác lên ngồi…

Nhưng lúc này đây, Hera không chỉ làm hắn sinh khí mà còn làm tim hắn đau nhói…

Hera trong cung Thiên Hậu ngày đêm khóc lóc kể lể, nói mình bị oan, còn bảo những đứa con của mình cầu xin Zeus, nhưng bọn họ đều bị hắn quát từ ngoài cửa, một mặt cũng không chịu gặp.

Càng về sau, Hera cũng không còn khóc nữa, cung Thiên Hậu như đã chết rơi vào yên lặng.

Zeus bên này cũng im lặng rất nhiều, Hermes thường thấy hắn một mình ngồi trên ngai vàng, ôm đầu trầm tư, trong cô độc còn để lộ một tia yếu ớt không tương xứng với thân phận, đây là đả kích mà bất luận nữ tử khác cũng không thể làm được… Hermes đột nhiên hiểu được, kỳ thật hắn vẫn còn yêu Hera.

Hermes yên lặng bước vào cung điện, nhẹ nhàng mà đi về phía hắn, quỳ trước mặt hắn.

Cảm giác có người tới gần, Zeus ngẩng đầu lên, lộ ra tia mỉm cười: “Hermes, hài tử của ta.”

“Tha thứ cho nàng đi, ” Hermes nhẹ giọng nói, “Như vậy ngài cũng không phải thống khổ như vậy nữa.”

Zeus lắc lắc đầu: “Ta đã tha thứ cho nàng nhiều lần lắm rồi.”

“Vậy tha thứ một lần nữa…”

“Lần này không được, ” Zeus cầm lấy hai tay Hermes, kiên định nói, “Ngươi là đứa con mà ta yêu thích nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể động vào ngươi, cho dù nàng là Thiên Hậu! Ta muốn làm cho cả Olympia biết, đắc tội ngươi chính là đắc tội ta!”

Nước mắt Hermes tuôn rơi: “Zeus…”

“Đừng khóc…” Zeus lấy tay gạt đi nước mắt của y, kìm lòng không đậu chậm rãi kề sát vào y…

Hermes đột nhiên cúi đầu: “Zeus, ngài ở trong mắt ta vẫn là vị phụ thân uy nghiêm mà hiền lành… Ngài cho ta tình thương của cha, ta thực sự rất cảm kích, rất cảm kích…”

Zeus gật gật đầu, chậm rãi lui trở lại vị trí ban đầu: “Ta đã biết…”

“Ta nhất định sẽ dùng những phương thức khác để báo đáp ngài! Ta chỉ vào Xtich thề, ta sẽ vĩnh viễn giữ vững lòng trung thành với ngài! Bất luận ngài đi tới nơi nào, muốn làm cái gì, ta cũng sẽ kiên định làm tùy tùng của ngài!”

Hermes phát ra lời thề, nặng nề dập đầu ba cái trên mặt đất, ân sâu của Zeus không biết báo đáp như thế nào, chỉ có thể lấy sinh mệnh để thay thế!

“Mau đứng lên, đứa nhỏ…” Zeus nhanh chóng nâng y lên, thở dài nói, “Có những lời này của ngươi đối với ta đã đủ lắm rồi! Kỳ thật ta cũng có sai, ta không nên có những ý nghĩ kỳ quái. Ta nhất định đã cho ngươi không ít áp lực rồi, hài tử đáng thương. Yên tâm đi, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, cũng không khó xử Apollo nữa… Các ngươi yêu nhau, kia là tự do của các ngươi… Ta sẽ, ta sẽ chúc phúc cho các ngươi…”

Zeus lấy dũng khí thật lớn, mới làm bản thân tiếp nhận sự thật này, cho dù thân là thần vương cao nhất, cũng có một ít thứ mà hắn không thể nào chiếm được.

Nếu không thể chiếm được, cũng không cần cưỡng cầu nữa , yên lặng yêu quý bảo bối trong lòng, tốt hơn là đạp nát quan hệ tốt đẹp này…

“Cảm tạ ngài, Zeus!”

Zeus vỗ vỗ bờ vai y: “Đi xuống làm việc đi, nhanh làm xong việc, đêm nay mới có thể trở về.”

“Vâng, ta đây lui xuống.”

Hermes cáo từ rời đi, Zeus ngồi trên ngai vàng, yên lặng nhìn chăm chú cái bóng thật dài của bản thân in trên mặt đất, hiểu rõ thứ duy nhất vương giả có uy nghiêm vàcô độc.

….

Apollo nổi giận đùng đùng trở về thái dương thần điện, vừa vào cửa liền đụng phải Athony đang phân phó công việc cho cấp dưới.

“Buổi trưa an lành, chủ nhân.” Athony giống bình thường mỉm cười hướng hắn hành lễ.

Apollo mặt không chút thay đổi đi ngang qua bên cạnh hắn: “Ngươi đi theo ta.”

Athony đi sau hắn, vào mật thất hằng ngày bọn họ thường thương lượng đại sự, cửa đá lập tức đóng lại thật mạnh.

Athony thấy Apollo quay lưng về phía mình, biết hắn tức giận, lại vẫn mỉm cười như ban nãy, lên tiếng hỏi: “Chủ nhân, phát sinh chuyện gì ?”

Apollo xoay người, “Ba” một chút, một cái tát thật mạnh làm Athony ngã xuống đất.

“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi sai Iris hạ độc Hermes hay không? !”

“Đúng vậy.” Athony xoa xoa vết máu trên khóe môi, cũng chẳng thèm kiêng dè gì.

“Ngươi muốn hại chết y sao! Ai cho ngươi tự tiện chủ trương như vậy! Nếu y thực sự xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi!”

“Thật có lỗi với chủ nhân, tự tiện quyết định là do ta không đúng…” Athony bình tĩnh đứng lên khỏi mặt đất, “Nhưng ngài thử ngẫm lại, bằng một nam sủng nho nhỏ, đáng để Zeus đi lục soát cung Thiên Hậu sao?”

“Cho nên ngươi liền trù tính đi hại Hermes sao?”

“Vì sự thành công của kế hoạch này, chúng ta nhất định tăng lợi thế lên mới được.”

Apollo nắm chặt cổ áo Athony, tức giận đến nghiến răng: “Ở trong mắt ngươi, y chỉ là một cái lợi thế mà thôi; nhưng đối với ta mà nói, y là người duy nhất trong lòng ta nhiều năm như vậy! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được động vào y, ngươi lại đem lời của ta trở thành gió thoảng qua tai! Ngươi đã không nghe lời ta, tốt lắm, ngươi có thể rời đi nơi này! Thu thập hành trang đến chân núi Dalits (Daly) chăn bò đi!”

“Chủ nhân, ta làm như vậy đều là vì ngài a… Hermes là một tai họa, sớm hay muộn cũng sẽ hại ngài thôi!”

“Đi đi, không cần nói nữa.” Apollo buông hắn ra, lại quay người lại, “Ta biết ngươi trung tâm với ta, nhưng có một số việc có giới hạn của nó, không sai ta rất muốn leo lên ngai vàng kia, nhưng nếu không thể cùng người mình yêu chia xẻ, hết thảy đều là hư vô thôi.”

“Đã như vậy chủ nhân… Thỉnh bảo trọng!” Athony bái thật thấp bóng lưng của Apollo, “Bất luận ta ở nơi nào, chỉ cần ngài gọi trở về, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ có mặt!”

Athony nói xong liền ly khai mật thất, Apollo lúc này mới quay đầu lại, nhìn bóng dáng hắn rời đi, đánh cái thở dài thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.