Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 19: Chương 19: Trả nợ




Quan bí thư Athony phát hiện, chủ nhân Apollo gần đây có điểm lạ.

Ngài trở nên rất im lặng, thường xuyên ngưng thần như có điều suy nghĩ. Có khi phải kêu lên ba câu mới trả lời một câu. Còn một lần lên cầu thang không cẩn thận lảo đảo một chút. Buổi tối cũng không yêu oanh ca yến hót, đóng cửa lại sớm ngủ, thậm chí không gọi hai nam sủng được sủng ái nhất đi thị tẩm…

Trực giác nói cho Athony, việc này khẳng định có liên quan đến thần sứ giả Hermes. Chủ nhân nhất định nếm mùi thất bại trong tay người này, chỉ là trong nhiều năm lại đụng phải nhiều cửa sắt như vậy, ngài cũng đã quen, nhưng từ đó đến giờ chưa bao giờ có tâm trạng chán ngán ý chí tinh thần sa sút như vậy.

Cũng muốn hỏi ngài bị gì nhưng xét thấy thân phận lại không tiện mở miệng, đành phải ẩn ẩn lo lắng trong lòng…

Thẳng đến buổi tối thứ bảy, khi Apollo một mình đi ngủ, Athony rốt cục nhịn không được cất tiếng hỏi: “Chủ nhân, có muốn tìm một người đến bồi ngài hay không?”

Apollo nhìn Athony, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Thời gian ngươi theo ta tính ra là lâu nhất, nói thật cho ta biết, có phải ta có rất nhiều tật xấu hay không?”

Athony kinh ngạc một chút, lập tức mỉm cười nói: “Ở trong mắt ta, ngài chính là người hoàn mỹ nhất.”

Apollo cười cười, thở dài: “Đi xuống đi, ta muốn ngủ một mình.”

“Vâng…”

Athony đành rời khỏi phòng, đem cửa phòng đóng lại.

Apollo gối hay tay nằm trên giường, trơ mắt ngẩn người nhìn màn ngủ.

Bảy ngày trôi qua, những lời mắng chửi đau nhứt của Hermes vẫn như sấm dội bên tai.

Tự kỷ. . .

Ích kỷ. . .

Tự đại. . .

Apollo nhớ ban đầu cũng không phải như thế. Trước khi trở thành thái dương thần, hắn là một người cần cù, thật thà và rất cẩn thận, bảo vệ mẫu thân và muội muội tránh khỏi sự truy giết của Hera, vì bọn họ mà tự tay tạo nên một gia đình đơn giản mà ấm áp.

Phụ thân Zeus nói cho hắn biết, muốn có được sự tôn kính phải dựa vào thực lực của chính mình, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ phải dựa vào bất cứ kẻ nào, một mình một người ở nhân gian trải qua đủ loại đau khổ. Sương đao phong kiếm tôi luyện nên thiết cốt, năm tháng phong trần bồi dưỡng ra dũng khí cùng tự tin, khi hắn cảm thấy chính mình có đầy đủ năng lực lấy được địa vị xứng đáng, mới đến Olympia tìm Zeus…,

Quả nhiên, hắn thu phục được những thần mã khó trị, nhảy lên xe mặt trời lửa cháy cuồn cuộn, đi lên dốc đứng hiểm ác của con đường ban ngày, thuận lợi mà hoàn thành toàn bộ hành trình…

Trong sự ngưỡng mộ và tiếng hoan hô của chúng thần, hắn được Zeus phong làm thái dương thần.

Ngày rời khỏi nhà, mẫu thân ân cần dạy bảo, vô luận đối xử với ai cũng phải bảo trì sự tôn trọng và khiêm tốn, cho dù là Hera đã từng hãm hại bọn họ…

Ban đầu hắn thật có ghi lòng tạc dạ. Nhưng không biết từ khi nào đã dần dần quên đi?

Là từ khi có có những ánh mắt hâm mộ yêu thương tha thiết dõi theo bóng lưng hắn…

Là từ khi nghe được những lời ca tụng về mặt trời, rồi những thần miếu dần dần được xây dựng để bái lạy…

Là bởi vì có rất nhiều nam thanh nữ tú chủ động yêu thương nhớ nhung, còn bắt đầu tranh giành tình yêu của hắn…

Những vinh quang hư vô này tựa như một đôi tay vô hình, nâng hắn đến tới chỗ cao nhất của bầu trời. Khi hắn nhìn thấy vô số người quỳ lại cúng bái dưới đất, đã trở nên quá lâng lâng phơi phới, cho nên…

Đừng nói tới Hera, chỉ sợ ngay cả Zeus hắn cũng không để vào mắt…

Tình cảnh nguy hiểm như vậy, mà chính mình lại hồn nhiên không biết…

Hermes chửi giỏi lắm a. . .

Hermes. . .

Tên này, hiện giờ đã trở thành một cây gai trong tim.

Những người vây quanh mình nhiều như vậy, lại không nhìn thấu triệt như y.

Nếu cứ như vậy mà mất đi y. Cứ tựa như đào một cái động lớn trong lòng, cho dù có nhiều tiếng ca ngợi hơn, nhiều thêm nam sủng, thần miếu hay tế phẩm cũng không cách nào lấp đầy được cái động đó!

Lo âu, u oán, áy náy, mất mát. . .

Tra tấn đến hắn không biết đêm có thể ngủ được bao nhiêu.

Cái này, chính là cái gọi là tình yêu sao?

Nếu, đây là yêu. Như vậy, hắn nhất định phải bày tỏ ra!

Nếu ngôn ngữ đã không thể làm Hermes tin tưởng, vậy thì dùng hành động để chứng minh đi!

Phải cho y biết quyết tâm của mình, muốn cho y thấy mình đã thay đổi!

Nếu như nói vì muốn đạt được địa vị cao quý mà phải trải qua đau khổ ở nhân gian. Như vậy, lúc này đây… vì truy tìm tình yêu kịch liệt va chạm trong lòng ngực, hắn cam nguyện trả giá!

Đúng, Apollo, ngươi nhất định làm được!

Sáng sớm hôm sau, Apollo thừa lúc không cần tuần tra, gọi quan bí thư Athony đến.

“Đi vào trong hậu cung, thỉnh những người đã từng hoan ái cùng ta ra chính sảnh đi.”

Athony không hiểu nội tình, vẫn là mau chóng nghe theo.

Không bao lâu, trong đại sảnh một rừng người đứng chật nứt. Trong bọn họ có người đã rất lâu không thấy được thái dương thần, hiện tại lại được hắn gọi tới, có vẻ hưng phấn vô cùng.

Apollo nhìn chung quanh một vòng, có một ít gương mặt đã trở nên xa lạ, có ít nhận ra mặt lại nhớ tên không, nhận thức rõ ràng chỉ có hơn mười người…

Athony đếm một lần, tổng cộng bảy mươi sáu người.

Nơi này có ca cơ vũ giả (người ca hát kẻ múa vui), thiếu niên hầu rượu, nam sủng nữ phó, thị vệ, còn có một ít người là khi hắn du ngoạn thế gian cảm thấy dung mạo không tồi, liền bắt về giấu vào hậu cung…

Những người này bình thường làm những gì?

Trường kì trong phòng, mỗi ngày không thấy hắn trở về, trong lòng nhất định tràn ngập tịnh mịch cùng oán hận…

Apollo mới biết mình đã làm chuyện hoang đường đến cỡ nào, vì tư dục của bản thân mà giam cầm tự do của bọn họ, hoàn toàn quên bọn họ cũng có máu thịt giống như mình…

Chính sảnh to lớn lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn lên thái dương thần, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, không biết hắn sẽ nói cái gì đây.

Nếu cứ như vậy đuổi bọn họ đi, hắn nhất định sẽ tự tránh mình vong tình phụ nghĩa; nếu vẫn giữ bọn họ bên cạnh, liền vĩnh viễn không thể nào ở bên người kia…

Apollo tâm tình trầm trọng, hắn buộc phải làm bọn họ thương tâm..

“Các vị, ta thực cảm tạ các ngươi lâu nay vẫn làm bạn với ta. Ta từng cùng các ngươi trải qua những đêm tuyệt vời. Không nghi ngờ gì: lúc trước, ta thật sự thích các ngươi. Nhưng hiện tại, lòng ta đã bị một người khác cướp đi , ta đã… Đã không thể yêu các ngươi nữa, thực xin lỗi!”

Toàn trường hiện lên vẻ kinh sợ, mọi người hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không thể chấp nhận đây là chuyện có thật.

“Chủ nhân, điện hạ của ta! Bất luận người yêu mới của ngài là ai, chúng ta đều có thể cùng hắn hảo hảo mà ở chung, thỉnh ngài đừng đuổi chúng ta đi!”

Một vị thiếu niên từng được vô cùng sủng ái rưng rưng cầu xin nói.

“Con chim nhỏ đáng yêu của ta, xin đừng khóc.”

Apollo lau giọt lệ trên khóe mắt hắn, “Nếu ta không yêu ngươi, lại giữ ngươi ở bên cạnh, cho ngươi chờ đợi thật lâu trong tuyệt vọng. Đó mới là không có trách nhiệm, ta đã sai mất một lần, không thể sai thêm lần nữa! Để cho ta thả các ngươi bay, đi truy tìm tự do cùng khoái hoạt của các ngươi! Những thứ ta không cho các ngươi được, một ngày nào đó sẽ có người cho các ngươi!”

Trong đại sảnh mặt vẫn im lặng như cũ, tất cả mọi người cúi đầu, đắm chìm vào trong cảm giác bi thương.

Apollo khổ sở trong lòng. Nhưng không làm không được, một đao kia bất luận đau đớn thế nào, cũng phải chém xuống.

“Ta đáp ứng các ngươi, cho các ngươi sống một cuộc sống hạnh phúc ở nơi khác. Vì bù đấp những sai lầm ta đã phạm, ta đem thời gian một năm, làm cho các ngươi mỗi người một việc. bất luận là chuyện gì, chỉ cần hợp lí hợp pháp, chỉ cần ta có thể làm ta đều vì các ngươi đi làm!”

Thái dương thần một lời nói một gói vàng(lời nói đáng giá ngàn vàng). Mọi người đều biết năng lực của hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, vinh hoa phú quý nhân gian, thậm chí là vua của một nước hay muốn trường sinh bất tử, hắn cũng có thể ban cho.

Nhìn thấy quyết tâm trong mắt hắn, chắc là chủ ý đã định, ở nơi này đã không thể có được tình yêu của hắn, những người trường kỳ chờ đợi không có kết quả này dần dần dao động, bắt đầu vì những năm tháng sau này mà tính toán.

Một nhóm người mang theo lời chúc phúc mà rời đi, bọn họ chiếm được hàng loạt tài bảo, cũng đủ để quay về thế gian sống cuộc sống giàu có sung sướng, Apollo đã nhận lời bảo hộ bọn họ cả đời.

Một nhóm người lại mang theo oán hận, bọn họ yêu hắn sâu như vậy, tình yêu mãnh liệt này hiện tại đã hóa thành lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm về phía người phụ bạc này.

Bọn họ đưa ra những yêu cầu xảo quyệt: có lúc bắt Apollo phải tìm một viên trân châu lớn nhất dưới đáy hồ Nice tràn ngập thủy quái; có lúc Apollo phải tìm một mảnh đất màu mỡ ở thế gian giúp hắn được làm quốc vương ở đó; thậm chí còn yêu cầu Apollo phải đứng chổng ngược đi một vòng Olympia , như thế nhất định sẽ dẫn đến sự cười nhạo của các chư thần, mà một vị đại thần đầy sĩ diện nhất định sẽ không nhẫn nại được….

Nhưng mà, làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, Apollo nhất nhất đáp ứng tất cả.

Những thứ này chính là khoản nợ, cuối cùng cũng phải hoàn trả.

Coi như là một lần cuối cùng, vì bọn họ làm một chút việc đi.

Vì thế trong một năm này, Apollo luôn bận rộn mà chạy ngược chạy xuôi.

Mỗi ngày vội vã làm cho xong công việc, hắn từ chối hết thảy các yến hội xã giao, thậm chí ngay cả lễ vật do nhân gian hiến tế cũng không có thời gian hưởng thụ, một lòng muốn thực hiện hết các nguyện vọng của nhóm tình nhân cũ.

Có đôi khi hắn đến vách núi đen vì bọn họ mà hái một đóa hoa tươi đẹp, chịu đựng con chim ưng khổng lồ bảo hộ đóa hoa mỗ vào thân thể hắn; có đôi khi lại xuất hiện tại đáy hồ Nice vớt trân châu, thiếu chút nữa đã bị thủy quái bao vây trong làn nước; không quản khó khăn mà xây dựng một cung điện tại một mảnh đất mới, hoàn thành tâm nguyện làm quốc vương của một gã nam sủng; sau đó còn cổ quái đi chổng ngược hai chân trên núi Olympia, dẫn đến một trận cười nhạo ngấm ngầm của chư thần…

Đây là chuyện làm cho hắn cảm thấy khó kham nhất, cảm thấy như đang trần truồng mà dạo phố thị chúng, mất hết tôn nghiêm của một Đại thần …

Nhưng mà, tất cả đều trở nên không quan trọng nữa rồi.

Làm sai chuyện, phải dũng cảm mà gánh vác, như vậy mới giống một nam nhân!

Sau khi trải qua lễ rửa tội này, hắn sẽ vứt bỏ quá khứ và được sống lại, hắn có thể đúng lí hợp tình mà đứng trước mặt Hermes nói một tiếng “Ta yêu ngươi!”

Hắn biết, Hermes đang nhìn hắn, hắn tuyệt không thể dừng lại!

Hành vi vủa Apollo đã trở thành đề tài sau giờ cơm nước của chúng thần, Hermes đương nhiên cũng biết việc này.

Y vẫn duy trì trạng thái im miệng không lên tiếng, chính mình cũng không biết loại tâm tình này là như thế nào.

Nhìn thấy người mình thích vì mình mà trả giá, cao hứng sao?

Cảm động sao?

Hình như là có, lại giống như không.

So với cảm xúc hư vinh lúc trước, càng lúc càng lo lắng cho an toàn của hắn. Tuy Đại thần không thể chết, nhưng chỉ vì hái một đóa hoa mà bị quái thú cắn một ngụm, vẫn là có đau đớn mà?

Thật là một tên ngu ngốc a. . .

Sớm biết như vậy, lúc trước đừng gieo họa phong lưu? !

Xứng đáng để chết, bị quái thú ngậm đi không trở về được càng tốt!

Hermes hùng hùng hổ hổ nằm trên giường lăn lộn khó ngủ.

………………………………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.