Sáng hôm sau tại Dao Trì Cung…
- 1, 2, 3,… ý vị ca ca đẹp giai này là ai? Sao không thấy Lưu ma cô đâu hết???
- Lưu ma cô??? ( 3 người kia tròn mắt)
- Là phu quân tương lai của muội đó
- ..( cả bọn trợn mắt)…( nhìn Lưu Thần)
- … (lắp bắp) đừng… đừng.. nói.. ngươi.. là…
- Ta chính là Lưu Thần.
- ( trợn mắt lên nhìn)… ngươi…
- Có thắc gì sao,… bệnh miêu ( mèo bệnh)? ( oé, đặt biệt hiệu cho TB luôn kia)
- Bệnh miêu? Ta? ( chỉ mặt mình) Tên ma cô nhà ngươi, dám nói ta là mèo bệnh, ta chém chết ngươi ( rút kiếm của Trường Khanh, rượt Lưu Thần)
- Ha ha ha ( vừa chạy vừa cười) lại đây tiểu dã miêu, ai nói ngươi gọi ta là ma cô, ha ha ha
- Đừng có chạy ( thở thở) ngươi đứng lại…
- Không đứng, các ngươi còn không đi mau, muốn trễ giờ a.
- ừ nhỉ, xém quên ( bó tay)
Trường Khanh ôm Hoa Nhi dùng khinh công bay vù lên tường thành, Vương Thiên Lãnh cũng đáp xuống nhé nhàng chỉ còn Tú Bình nhà ta đứng nhảy nhảy…
- ê ê, ta không biết võ công a, các ngươi định bỏ mặc ta sao??? ( tức tối)
- Tiểu dã miêu ( cười cợt nhả) nếu ngươi chịu gọi ta 1 tiếng phu quân ta sẽ đưa ngươi đi a ( không hiểu sao hắn rất thích trêu trọc tiểu nhân nhi này, có lẽ nàng cũng có cái khí chất thu hút người khác giống như Lạc Hy).
- Không gọi, ta không cần ngươi giúp. Hoàng huynh yêu quý của muội, giúp muội đi ra đi ha.
- ( trên mặt không có lấy 1 tia cảm xúc, bay ra khỏi cung mặc xác TB)
Từ Trường Khanh cũng ôm Hoa Nhi bay theo. Giờ chỉ còn nàng với Lưu Thần…
- Lưu ma cô, nếu ngươi không mang ta ra, đến khi gặp Lh mà không có ta, nàng ấy sẽ hành hạ ngươi đến chết.
- ( đứng im, mặt vênh vênh)
- Lưu ma cô, Lưu Thần thối, ngươi….
- ( mặt vênh vênh tiếp)
Tú Bình tức đến xì khói, nàng đến gần bức tường thử trèo lên. Cứ trèo lên lại tụt xuống , trèo lên lại tụt xuống. Nhìn tiểu dã miêu bướng bỉnh vất vả nghĩ cách… trèo tường, Lưu Thần không khỏi cười khổ. Nàng… rất đáng yêu nha. Sau một hồi tận lực không có kết quả, Tb đành quay lại chỗ LT đang đứng…
- Lưu… phu quân
- Hả? nàng nói gì, ta nghe không rõ.
- P H U Q U Â N ( nàng rít qua từng kẽ răng)
- Ai nha, sao nghe chả có tý tình cảm nào thế a. Không được rồi, ta đi một mình vậy ( nói đoạn bước đi)
- ấy đừng, ( nắm lấy tay áo, bẽn lẽn kêu) phu… phu quân.
- Ha ha ha ( ôm nàng bay ra ngoài) ( đúng là Lưu ma cô)
(TB: “tên khốn nhà ngươi, hãy đợi đấy, thù này không báo, ta không phải là Liêu Tú Bình” tg: đương nhiên không phải rồi, giờ người là Vương Tú Bình nha)
Ra khỏi cung, Hoa Nhi thả Lạc Lạc xuống đất. Lạc Lạc cuộn tròn người lại, lăn lăn vài vòng giống như đồng tiền xu quay dưới đất. Xong nó hếch mũi về hướng Đông, kêu kiu kiu. Bọn họ thuê một chiếc xe ngựa theo hướng Lạc Lạc chỉ mà đi.
- Cảnh công tử
- ừ, chuyện gì?
- Trong thời gian qua ta đã điều tra ra được kẻ thuê sát thủ và hạ độc Lạc Hy rồi. Đó chính là Lưu phi.
- Lưu phi? Có chứng cớ xác thực không?
- Có. Chỉ có điều lạ là, Lưu phi là một nữ tử nông thôn nha, làm sao có thể biết đến tổ chức sát thủ này, hơn nữa lại có Khổng Tước Linh thất truyền trong giang hồ. Chắc chắn có ai đó đã lợi dụng nàng ta để trừ bỏ Lạc Hy.
- … ( suy nghĩ).. việc này sẽ phải điều tra thật kỹ. Ta không muốn để kẻ đó lọt lưới nếu không sẽ hại đến LH
- Vâng. Còn có chuyện này…
- Chuyện gì nữa
- Huyền phi có mang rồi
Vương Thiên Lãnh giật mình. Từ khi Lạc Hy nói hắn bẩn, hắn đã không còn hứng thú với nữ nhân khác nữa. Chỉ là hôm ấy Huyền phi mời hắn đến dự sinh thần của nàng. Hắn nhớ chỉ uống có chút rượu rồi không biết gì nữa. Hôm sau tỉnh giấc thì Huyền phi và hắn trên người không manh áo nằm trên giường. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn thậm chí còn không cảm nhận được hắn đã làm gì với nàng ta ( chắc chắn mụ này giở trò rồi)
- Chú ý theo dõi Huyền phi, ta nghĩ có chuyện gì mờ ám
- Vâng.