I Know You Don't Know

Chương 27: Chương 27: Quà sinh nhật




Theo tháng sáu đến, ban ngày càng trở nên oi bức, các cô gái cũng rất vui vẻ bắt đầu đổi những bộ quần áo mỏng manh sặc sỡ dưới áo choàng phù thủy.

Pansy Parkinson chán chường một thời gian ngắn, rốt cuộc tỉnh lại.

Cô ả và Daphne không hề đi bên cạnh Draco cả ngày nữa. Chuyện thất tình như vậy cần thời gian để quên lãng.

Tuy rằng cô ả không gay gắt giống như trước vậy, nhưng ít ra Astoria đã không cảm giác sởn gai ốc như mình bị nguyền rủa.

Dù nói thế nào, cô cũng chẳng giận dỗi được một cô bé nhỏ hơn mình mười tuổi. Chỉ cần Pansy không ác ý căm thù cô, cô vẫn có thể nói chuyện nhẹ nhàng cùng Pansy.

Pansy được gia giáo đàng hoàng, tự nhiên cũng khách khí đáp lời.

Khí trời dần nóng lên, quan hệ mấy cô bé trong lúc đó cũng từ từ ấm lên.

Draco quả nhiên nói được làm được, bình thường biểu hiện phong độ quý ông, săn sóc dịu dàng, được rất nhiều nữ sinh ồ lên tán thưởng, thậm chí bắt bạn trai họ học tập theo.

Ít đi thân thiết quá mức như trước, tâm tình Astoria rất tốt.

Thỉnh thoảng Draco mới tiếp xúc thân mật, trái lại làm cô cực kì say mê, nhịp tim tăng nhanh.

Lại như giờ phút này, Draco chính đang nắm tay Astoria đi dạo dọc Hồ nước Đen.

Dưới trời chiều, vóc người Draco đã bắt đầu cao lên bị ánh nắng vàng bao phủ, áo sơ mi cắt may riêng vừa thân càng sấn vóc người anh cao dong dỏng, đẹp trai làm say lòng người.

“Lúc này mới giống hẹn hò mà!” Astoria bỗng nhiên cảm khái trong lòng: “Trước đây tại sao mình luôn cảm thấy có gì sai sai. Hóa ra nhảy qua giai đoạn một, hai đến giai đoạn ba rồi...” (mấy giai đoạn đại loại như nắm tay, hôn, lên giường gì đó =))) )

“Đang nghĩ gì vậy?” Draco quay đầu lại, phát hiện Astoria thất thần.

Ánh sáng chiếu trên mặt anh, mái tóc ngắn bạch kim dường như càng có vẻ ấm áp, khuôn mặt bình thường hơi tái nhợt cũng có chút sức sống hơn.

“Em đang nghĩ, thật ra hạnh phúc rất đơn giản.”

“Hả?” Draco ra hiệu cô nói tiếp.

“Ví dụ như nắm tay thế này này.” Astoria mỉm cười nhẹ nhàng như mặt trời đầu hạ.

“Hóa ra em thuộc phái dễ thỏa mãn. Như vậy để anh cố sức dắt tay em thêm một lúc nữa vậy.”

“Lòng bàn tay toát hết mồ hôi rồi.” Astoria khịt mũi: “Cảm tính luôn bị hiện thực đánh cho thương tích đầy mình.”

Draco khẽ cười thành tiếng.

Hai người không nói tiếp nữa, lại im lặng đi một lúc nữa.

Mấy ngày nay, buổi sáng bầu trời luôn quang đãng không mây, gió hè dẫn dụ mọi người ra ngoài tản bộ.

Nhưng phần lớn mọi người không thể không ở trong lâu đài, vì kì thi đã tới gần.

Cho dù chúng Slytherin ngày thường luôn ngạo mạn cũng phải bỏ công sức hì hục. Áp lực của họ càng lớn hơn người thường, gia tộc sau lưng họ không cho phép kết quả học tập mất thể diện.

Ngoại lệ duy nhất là hai người thỉnh thoảng lấy cớ buông lỏng mà nhàn nhã đi dạo bên hồ - Astoria và Draco.

Blaise đố kị sự thông minh của họ, điều này lại khiến Astoria xấu hổ. Cô không cớ gì lớn hơn những học sinh này nhiều tuổi như vậy mà lại học chậm hơn, thêm đời trước bị giáo dục ma luyện qua, có phương pháp học tập ổn định, đời này lại chủ động học tập từ nhỏ, ứng phó với cuộc thi ở Hogwarts đương nhiên thoải mái hơn những thanh niên suốt ngày chỉ lo vui đùa.

Ngược lại biểu hiện ung dung của Draco lại làm cô kính nể tận đáy lòng. Anh nhìn như cả ngày không làm việc đàng hoàng, kết quả học tập luôn luôn số một, cũng kiếm được nhiều điểm nhất. Cô suy đoán nhà Malfoy giáo dục trước tuổi đi học thực sự khác với mọi người, thậm chí gien nhà Malfoy cũng thực sự có thể ca ngợi tài năng xuất chúng.

Đương nhiên, một ngày nào đó mấy năm sau, khi cô khám phá thực ra Draco đã sớm biết đề thi, sự kính nể với anh nhanh chóng giảm xuống. Đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Tuần thi bắt đầu, lâu đài Hogwarts rơi vào khoảng không tĩnh lặng không tầm thường.

Học sinh đi ra từ các lớp, đa số mặt mày xám xịt, bước đi cũng mất tinh thần. Có người đua nhau viết đáp án, có người so bì nhau kết quả học tập thực tiễn, có người oán giận nội dung thi.

Buổi trưa Astoria thấy mấy người Draco ở bàn dài, Blaise chính đang than thở sai lầm trong bài thi ma dược.

Draco vừa uống nước bí đỏ ướp lạnh, vừa nhìn cậu ta một cái: “Thuốc của cậu có độ sệt gia vị thuộc phạm vi bình thường, miễn cưỡng vẫn có thể được điểm E.”

Mặt Blaise lập tức chuyển từ u ám sang hy vọng, trình độ ma dược của Draco rõ như ban ngày, chủ nhiệm Snape chưa bao giờ keo kiệt tán dương anh.

Goyle và Crabbe vẫn rất vui vẻ, trước Draco có giúp bọn họ bổ túc môn ma dược.

“Nói cho mọi người chuyện thú vị hơn đây. Ngày mai Ủy ban xử trí Sinh vật nguy hiểm sẽ đến xử lý con thú đầu ưng thân ngựa có cánh kia.” Draco chỉ giấy ghi chép trước mặt.

Astoria theo bản năng nhìn sang bàn dài Gryffindor. Ngày Buckbeak bị phạt ấy là ngày sẽ bắt đầu nhiều chuyện. Sirius và Potter sẽ quen biết nhau, tên phản bội Peter-Pettigrew sẽ chạy trốn trở lại bên Voldemort.

Sau đó, Voldemort sẽ lợi dụng cuộc thi Tam phép thuật để phục sinh.

Astoria trầm mặc, thật giống ngày lành càng ngày càng ít.

Cô không phải Thánh Mẫu, không có tình cảm vĩ đại thay Đấng Cứu Thế cứu vớt thế giới phù thủy; cô không có vô tư cao thượng đến mức đi trợ giúp Harry Potter chẳng quen biết mà đặt mình và người thân trong nguy hiểm. Cân nhắc một chút phân lượng chính mình, cô cũng không có bản lãnh cao như vậy dưới tình huống thoát ly nội dung nguyên tác mà đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ này.

Kỳ thực cô rất ích kỉ, nhiều nhất chỉ muốn bảo vệ người mình quan tâm.

“Lại nói, thật đúng là không khéo, mỗi lần sinh nhật cậu, chúng ta đều đang thi.” Blaise đồng tình vỗ vai Draco, trước mặt cậu ta đang bày bản ghi chép khóa Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Draco không cho là đúng vuốt tóc mình: “Như vậy cũng tốt, tôi có cơ hội hốt quà mà có thể bài trừ khả năng mấy người dằn vặt tôi.”

Các cậu ấm cô chiêu Slytherin đều là chúa vui đùa. Trong ngày thường có cơ hội liền thích phóng túng trưng bày đặc sắc gia tộc.

Nếu không phải sinh nhật Draco vừa lúc tất cả mọi người vội vàng thi, nhất định sẽ làm ầm ĩ vô cùng.

“Vẻ mặt đau khổ của em là sao?” Draco hỏi Astoria.

Người được hỏi xác thực mặt mày thêm ủ rũ: “Tại sao lại đến sinh nhật anh rồi hả?”

“Có ý kiến?” Draco nhíu mày.

Astoria uể oải nói: “Chọn quà cho ai đó còn khó hơn đi thi. Đưa đồ rẻ, khẳng định chẳng lọt mắt xanh ai đó; đưa đắt tiền, gia tài nứt đố đổ vách của ai đó chẳng có gì lạ; đưa quà bình thường, ai đó nhất định ghét bỏ; đưa đồ hiếm, thứ lỗi em không có bản lĩnh; tùy tiện chọn, ai đó sẽ không cao hứng; chọn tỉ mỉ, em sẽ mệt gần chết...”

Blaise nghe đến đó đã không nhịn được bật cười.

Sắc mặt Draco biến thành đen, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ từ kẽ răng: “Hàng năm đến sinh nhật anh cũng thật xin lỗi tiểu thư Greengrass.”

“Ha ha ha ha!!!” Blaise cười ha hả chẳng để ý hình tượng: “Anh nói này Nia, thật ra Draco rất dễ thỏa mãn, em đóng gói em tặng cho cậu ta là được rồi!”

Lần này đến phiên Astoria lúng túng. Mặt cô đỏ lên, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Chẳng lẽ còn có xài lại, hàng năm đều đóng gói tặng một lần?”

Lời vừa dứt miệng, Astoria cũng quýnh, đây coi như là án lệ điển hình không biết lựa lời sao?

Draco không nhịn được cười, anh ấn Blaise đang cười đến co giật vào quyển sách Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Blaise đáng thương chỉ có thể chôn mặt, vai run không ngừng.

Mà Draco lại tiến đến bên tai Astoria, hận không thể chôn mình vào đó, nói nhẹ nhàng: “Làm sao anh có thể làm khó dễ em chứ? Sau này sinh nhật anh, em tự tay làm một cái bánh ga tô thì sao?”

Astoria lỗ tay đã phấn hồng gật đầu vội vàng. Đối với người đã theo học gia tinh chế tác bánh ngọt một thời gian như cô mà nói, nhiệm vụ này vẫn tính thoải mái.

Cô không phải không nghĩ tới, chỉ lo lắng tay nghề của mình bị Draco cơm ngon áo đẹp từ nhỏ ghét bỏ.

Ngày hôm sau, Draco thi xong Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, rất hài lòng ăn bánh bạn gái mình tự tay làm: “Tuy rằng chưa đạt điểm O, nhưng miễn cưỡng cũng có thể được E.”

Draco hóa thân nhà phê bình ẩm thực cho đánh giá đúng trọng tâm.

Astoria âm thầm hít hơi, còn tốt không có mất mặt.

Mãi đến năm Astoria Greengrass trở thành Astoria Malfoy, chồng của cô rốt cuộc cho kết quả học tập bánh ngọt của cô một điểm “O“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.