I Know You Don't Know

Chương 28: Chương 28: Đêm trăng tròn




“Draco đi đâu vậy?” Astoria phát hiện, bữa tối không thấy bóng dáng Draco trên bàn.

Lúc này cái bánh pudding cuối cùng đã biến mất. Draco bỏ lỡ bữa tối.

Blaise dùng khăn tao nhã lau miệng, rung đùi đắc ý bày ra vẻ tiếc nuối.

Astoria dùng tay khẽ che miệng vẻ mặt rất kinh ngạc: “Không phải chứ? Lẽ nào anh ấy ăn hỏng bụng rồi hả?”

Hẳn là không, những người khác cũng ăn bánh ga tô đó mà... *bánh sinh nhật Astoria làm =))*

Cô ngó Goyle và Crabbe vẫn cứ nhảy nhót tưng bừng.

“Khụ!” Blaise không nhịn được mặt vặn vẹo ho một tiếng, chờ cậu ta thật vất vả khống chế được tâm tình, quay đầu lại nói: “Theo anh được biết, lúc Draco ra khỏi cửa không có biểu hiện có nhu cầu nguy cấp gì. Đáng tiếc, anh cũng không biết cậu ta đi đâu.”

“Ồ.” Astoria trầm ngâm.

“Cậu ta hoàn toàn có thể phụ trách hành vi của mình. Buổi tối đói bụng có thể đi nhà bếp tìm ăn, đừng lo lắng.”

Nhưng Astoria lại mờ mờ cảm thấy không đúng. Đoạn thời gian gần đây, vì chuyện Bằng mã Buckbeak, Potter và bạn bè của cậu ta có ý kiến rất lớn với Draco, thường thường trợn mắt nhìn nhau, có thể hay không...

Thế giới pháp thuật có rất nhiều nơi khiến người ta mất khả năng sử dụng pháp thuật, chẳng may anh bị đánh lén...

A, không đúng, lại nói... Bằng mã!

“Blaise, Draco nói họ sẽ hành quyết Bằng mã lúc nào?” Astoria thật giống đã bắt được then chốt gì đó.

Blaise đang đùa giỡn cùng những bạn học khác quay đầu lại, suy nghĩ một chút nói: “Hình như... Là ngày hôm nay! À, nói không chắc cậu ta đi xem xử tử, chắc sợ em không thích...”

Lời của anh chưa dứt, Astoria đã hoảng hốt đứng dậy rời đi.

“Vậy anh sẽ không đi quấy rầy hai cái miệng nhỏ của hai người...” Blaise nghiêng đầu, nói với bóng lưng Astoria.

Mà Astoria rời đại sảnh đường vội vàng đi tới một nơi không người, lấy từ cổ áo sợi dây chuyền có mặt dây tạo hình một quả trứng bồ cầu thủy tinh trong suất đặt trên một cái đệm mềm tím.

Cô lấy một vật nhỏ từ trong quả cầu thủy tinh, sau đó chỉ đũa phép, nhẹ giọng thì thầm: “Phồng lên!”

Xuất hiện trong tay cô là quyển bút kí tự chế ghi chép sự kiện bảy năm xảy ra ở Hogwarts. Bởi từng bị Draco nhặt được, cho nên sau khi có thể sử dụng phép thuật, cô liền biến quyển bút kí vốn đã rất nhỏ này co rút lại chỉ bằng nửa cái móng tay, giấu đi thỏa đáng.

“Năm thứ ba... Bằng mã... Quả nhiên là hôm nay!” Astoria siết chặt quyển sổ: “Không... Chuyện này sẽ có Đấng Cứu Thế giải quyết.”

Nhưng mà Draco... Lẽ nào anh đến xem xử tử thật ư? Astoria buồn bực đi qua đi lại.

Cho tới bây giờ, tuy rằng rất nhiều chuyện xảy ra như nội dung nguyên tác, thế nhưng có chút lại khác hoàn toàn! Ví dụ như người bị thương không phải Draco, mà là Goyle; ví như nhận được cúp học viện là Slytherin mà không phải Gryffindor; ví như Hermione cũng không có đánh Draco.... Không đúng, chuyện này cô chỉ chưa nghe nói, nói không chắc, Draco cũng không không biết xấu hổ cho người khác biết!

Đầu óc Astoria chuyển thật nhanh, nhỡ đâu đêm nay hành động của nhóm Potter bị Draco nhìn thấy, nhỡ đâu cứu viện thất bại, vậy không phải phiền phức lớn rồi sao? Hơn nữa, hơn nữa còn có Người sói!

Cô khẽ cắn răng, dùng thần chú thu nhỏ quyển bút ký, nhét về bên trong dây chuyền, sau đó đi hướng ngoài lâu đài.

Hoàng hôn đầu hè không nóng như ban ngày, gió mát phất phơ, mặt trời đang thu lại một tia sáng cuối cùng ở nhân gian.

Astoria bước nhanh hướng Rừng cấm, phòng nhỏ của Hagrid.

Cô yên lặng đi ngang qua hàng cây, cẩn thận từng li từng tí, nhưng bóng lá cây cản trở tầm mắt của cô.

Cô cảm giác hành động của mình có chút ngu xuẩn. Nói không chắc Draco căn bản cũng không đến xem hành quyết Bằng mã.

“A-----” Một cánh tay bỗng nhiên bụm miệng cô từ phía sau.

Astoria kêu lên sợ hãi, nhưng âm thanh bị ngăn chặn. Cô liều mạng giằng co theo bản năng.

“Xuỵt, là anh!” Người phía sau nhỏ giọng nói bên tai cô.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Astoria yên tĩnh lại. Cô nháy mắt một cái, tay trên miệng đã đời đi.

“Anh... Anh thật sự đến xem...” Astoria xoay người, đối mặt Draco, nhìn thấy anh dựng ngón trỏ trước môi, liền cũng nhỏ giọng theo.

“A? A!” Draco kêu mấy âm điệu trả lời. Anh biết rõ vì sao Astoria tới đây, thuận tiện kéo cô đến phía sau một gốc cây cao su to cao: “Anh thấy được một số chuyện thú vị.”

Astoria theo trực giác ló đầu nhìn phòng nhỏ của Hagrid.

“Bây giờ Potter và nhóm bạn của nó đang ở bên trong, có vẻ như đang an ủi gã ngốc to xác kia.” Draco nhẹ giọng giải thích sau lưng cô.

“Vậy thì có gì thú vị?” Astoria trốn phía sau cây cao su, khó hiểu hỏi.

Draco chỉ một hướng khác, cô thuận thế nhìn theo, phát hiện có hai bóng người cũng đang ẩn nấp trong rừng cây.

Có điều vị trí Draco đứng bí mật hơn, có thể nhìn thấy hai người kia mà đối phương rất khó phát hiện bên này.

“Potter và bạn anh ta?” Tuy giọng nói mang vẻ nghi ngờ, nhưng trong lòng cô gần như đã rõ xảy ra chuyện gì.

“Anh tuyệt đối không nhìn lầm... ngoài kia có tổng cộng hai Potter, hai Granger. Hiển nhiên, đây là công lao của đồng hồ Xoay thời gian.” Draco thân là truyền nhân của gia tộc lâu đời làm sao sẽ không biết Xoay thời gian? Chỉ là vật này cực kì khó kiếm, hơn nữa có rất nhiều tai hại, anh cũng chỉ nhìn trên văn bản, chưa từng thấy tận mắt. Anh đỡ lấy tay Astoria, ra hiệu cô và anh lẩn sâu hơn chút.

Trên đường nhỏ từ rất xa truyền đến tiếng nói, Dumbledore mang theo hai phù thủy thành niên xuất hiện cuối con đường.

“Đó là bộ trưởng bộ pháp thuật Fudge, người bên cạnh mang mũ trùm mặt kia nhất định là đao phủ Hội xử trí Sinh vật nguy hiểm phái tới.” Draco nhẹ giọng ghé bên tai Astoria.

Hơi thở nóng bỏng làm cô cảm thấy ngứa, liền đưa tay muốn mò, nửa đường lại bị chặn lại, hai tay đều bị Draco nắm chặt.

Anh cười xấu xa phà hơi lên lỗ tai cô. Cô rất không thoải mái nghiêng đầu sượt đi, trái lại anh càng hà hơi càng hăng say.

Astoria thở phì phò quay đầu lại: “Anh---”

“Xuỵt---- Bọn họ ra rồi.” Draco vỗ về sượt lỗ tai cô, ra hiệu cô nhìn về phía trước.

Tiếp đó, Astoria may mắn nhìn thấy tận mắt nhóm Potter rời đi từ cửa sau, cùng với Potter và Granger số hai lén lút chạy ra từ trong rừng.

Cô và Draco đều ngừng thở nhìn cảnh tượng khó tin trước mặt, mãi đến khi Granger số hai bắt đầu dẫn Bằng mã Hagrid buộc chỗ con sóc chồn đi.

“Hừ!” Từ phía sau Draco hừ lạnh một tiếng.

Astoria quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

Draco không trả lời mà giang tay ôm bạn gái mình, lặng lẽ nói: “Em chạy đến chỗ này, chẳng lẽ không sợ con quái vật kia bị chặt đầu sao?”

Astoria bĩu mỗi: “Ai ngờ được anh có hứng thú với chuyện máu tanh này? Có điều xem ra, quái vật sẽ được cứu đi, anh muốn ngăn cản không?”

Cô kỳ thực có bận tâm. Nếu Draco đứng ra ngăn cản, Harry Potter sẽ không biện pháp trợ giúp Sirius chạy thoát Hogwarts. Nếu đúng như vậy, cô có nên đứng ra ngăn cản Draco?

Astoria rơi vào nghi hoặc.

“Ngăn cản? Nếu giờ anh ra ngoài, hai người họ sẽ không theo học ở Hogwarts được nữa. Cuộc đời sẽ ít bao lạc thú!” Draco ngạo mạn nâng cằm.

Xoay thời gian có quy định cực kì nghiêm khắc. Nếu lợi dụng nó làm mấy chuyện phạm quy, như vậy học sinh tại trường học có khả năng chịu hình phạt bẻ gãy đũa phép, bị đuổi ra trường học.

Nói vậy Muggle Hermione Granger vẫn dùng nó lên lớp, căn bản cũng không biết, tình huống như hiện tại là không cho phép.

Draco miệt thị nhìn hai người đang mang Bằng mã đi về phía rừng.

Phảng phất như cảm ứng được gì, tầm mắt Hermione Granger lướt nhanh qua đây, chợt như sợ ngây người, nắm chặt dây thừng trong tay, thật giống muốn rút đũa phép làm chút gì đó lên Draco. Cô lại không dám lên tiếng gọi Harry Potter đi phía trước, sợ bị người trong phòng nghe được âm thanh.

Draco biểu hiện lạnh nhạt đối mặt sự căng thẳng của Granger, con mắt màu lam xám nhìn thẳng không chút tình cảm nào. Astoria bị anh ôm trong lòng, tay anh lên xuống vuốt tóc bạn gái, thậm chí nhẹ hôn lên mái tóc tuyệt đẹp đó, vẻ mặt hoàn toàn dịu dàng tuyệt đối không giống một giây trước: “Chúng ta trở về thôi.”

Granger vô cùng khó hiểu dừng lại, cô không nghĩ tới phía Draco không hề có ý muốn công kích.

Mà Astoria hồn nhiên không biết gật gù, cô ước gì tối nay Đấng Cứu Thế đại hiển thần uy. Bên ngoài rất nguy hiểm, những người không liên quan trở về ngủ là tốt rồi.

Sau đó Draco dắt tay Astoria đi hướng lâu đài. Trước khi đi anh bỗng nhiên quay đầu lại cho Granger một nụ cười khiêu khích miệt thị, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó cùng bạn gái. Hai người thân thiết rời đi.

Mục đích ngày hôm nay của anh chủ yếu muốn biết năm đó làm sao Potter cứu được con Bằng mã kia. Bởi Bán khổng lồ Hagrid không có chỉ số thông minh cao, Dumbledore cũng không thể công khai trợ giúp gã. Hơn nữa theo tin tức hậu chiến, anh hùng bị hiểu lầm-Sirius Black được Potter cứu, hiện tại chân tướng sáng tỏ, lão có thể trở về dưới bàn cờ phù thủy rồi.

Hermione Granger giật mình đứng nửa phút, mãi đến khi Harry Potter phát hiện cô không đuổi kịp quay đầu lại kéo mới bừng tỉnh, vội vã mang Buckbeak hoàn thành sứ mệnh cứu viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.