I Know You Don't Know

Chương 29: Chương 29: Về nhà




<<Black chạy trốn lần hai -- Giám ngục đóng giữ tại Hogwarts tự ý rời vị trí có trách nhiệm không?>>

<<Gửi lời chào Black -- Một con bằng mã chạy trốn hành quyết tự bạch>>

“Chà chà, Nhật báo tiên tri lần này đã chờ được cơ hội cười nhạo bộ trưởng Fudge thỏa thích rồi.” Trước mặt Blaise bày tờ báo hôm nay, hai chân tréo nguẩy, khuôn mặt rõ ràng đang cười trên sự đau khổ của người khác.

Pansy đang chơi cờ phù thủy cùng Daphne, giọng cô ả bỗng nhiên cất cao: “Tại sao bọn họ không cười nhạo hiệu trưởng của chúng ta nữa nhỉ? Black đào tẩu từ lâu đài, Bằng mã cũng biến mất ở Hogwarts, còn có Người sói! Trời ạ, vậy mà tôi lại để Người sói dạy một năm!”

Cô ả kích động, một quân cờ nảy lên, ném vào ly trà sữa của Crabbe, làm nước bắn tung tóe mặt Crabbe.

Sáng sớm hôm nay, giáo sư Snape triệu tập toàn thể học sinh Slytherin ở phòng sinh hoạt chung, nói ẩn ý cho bọn họ biết, giáo sư lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vô cùng nguy hiểm.

“Hãy cẩn thận kiểm tra luận văn được giao khi tôi dạy thay.” Chủ nhiệm Snape mặc một thân áo choàng đen mặt âm trầm, trong giọng nói mang thù hận dày đặc: “Chắc chắn tối hôm qua tất cả các cô cậu có thể nghe được âm thanh kì dị từ sân trường. Tôi không hy vọng học sinh nhà chúng ta gặp phải chuyện đáng sợ như tôi. Chúc các cô cậu may mắn.''

Rất nhanh, mọi người liền mò được chân tướng thật sự, cũng đồng thời vì vậy mà khiếp sợ.

“Không thể tin được, tôi đã sống cạnh một, một gã Người sói một năm!” Thành viên đội bóng Quidditch White cao giọng thốt lên kinh ngạc.

Những đứa trẻ này lớn lên trong gia đình phù thủy, từ nhỏ đã được dạy Người sói là sinh vật hết sức nguy hiểm, mà bây giờ chúng lại được thông báo, giáo sư truyền thụ kiến thức cho mình lại là một Người sói, ảnh hưởng lớn bao nhiêu có thể tưởng tượng được.

Dù cho Người sói này cũng chưa làm hại ai, cũng không cách nào khiến mọi người thôi khủng hoảng và phẫn nộ đi kèm.

“Malfoy, không phải cha cậu là thành viên Hội đồng quản trị à? Mau bảo Hội đồng đánh đuổi người sói kia đi!”

Draco tùy ý lật tờ báo trên tay, mấp máy khóe miệng: “Không nhất thiết phải vậy. Nếu chủ nhiệm nhắc nhở chúng ta, nói vậy chẳng mấy chốc mọi người đều biết bí mật này. Nếu giáo sư kia còn có đầu óc, gã nhất định sẽ chủ động từ chức rời đi. Nếu không tin tức bùng nổ sẽ thổi bay chức vụ hiệu trưởng của Dumbledore, người cho phép gã đi dạy.”

“Một củ tỏi, một gã ngu ngốc, một Người sói, còn có thể có gì đây?” Blaise nhàm chán xoay người.

“Một Tử thần thực tử?” Draco lật một trang báo, tựa như không hề biết lời nói của mình uy lực còn hơn một quả bom. Tiếng nói xung quanh bỗng nhỏ đi rất nhiều.

Blaise khá kích động vỗ Draco một hồi: “Chuyện cười này nói quá rồi, hiệu trưởng Dumbledore đi nơi nào tìm được một, ặc..... như thế?” Từ này bị nói không rõ. Trong mười năm Chúa tể Hắc ám thất bại đến nay, một ít từ liên quan đến hắn bị ngầm thừa nhận là từ cấm, mọi người chưa bao giờ chủ động đề cập.

Draco cười cợt trào phúng: “Tôi chỉ đoán trường hợp bết bát nhất thôi.”

Khi anh nói từ Tử thần thực tử này, cánh tay trái như lại cảm thấy nỗi thống khổ khắc sâu trong linh hồn, nóng rực, không cam lòng.

Anh vĩnh viễn không quên được ác mộng năm mười sáu tuổi.

Đấng Cứu Thế gọi thẳng tên Chúa tể Hắc ám vì không hiểu rõ khủng hoảng đen tối Chúa tể Hắc ám mang đến, cũng chỉ vì ghét cay ghét đắng người sát hại cha mẹ mình.

Mà anh, nói ra từ Tử thần thực tử này lại là muốn nhắc nhở chính mình, không nên quên hồi ức khuất nhục này. Nó là sự thực đã xảy ra, đồng thời, nó sẽ không phát sinh lần thứ hai.

Malfoy, chưa bao giờ trốn tránh.

“Được rồi, suy đoán của cậu lại dọa sợ tôi.” Blaise nhún vai: “Đây thật là tình huống đáng sợ nhất. Vì để tâm tình tôi có thể duy trì tốt đẹp trước khi biết kết quả học tập, chúng ta đi bay một vòng thế nào?”

Draco nở nụ cười, đứng dậy.

“Hai anh định đi đâu vậy?” Astoria khoan thai đến muộn hỏi. Cô vừa ở trong phòng dọn dẹp đồ.

“Đi, anh dẫn em bay trên trời giải sầu.” Draco khiến Goyle đi phòng mình lấy Nimbus 2001.

Blaise kháng nghị: “Này, không phải hai người chúng ta muốn thi một vòng sao?”

Draco nghiêng người hỏi Astoria: “Em nói xem Blaise thua phạt cậu ta làm gì mới tốt?”

“Này!”

Astoria rất phối hợp làm bộ suy tư: “Bắt anh ấy tỏ tình với Potter thế nào?”

“Này!”

Draco nhíu mày: “Người khác sẽ cảm thấy anh làm bạn một người như cậu ta cũng rất không có ánh mắt.”

“.... Tôi nói, này!”

Astoria như có điều suy nghĩ gật gù: “Vậy chủ nhiệm Snape vĩ đại thì sao?”

“....” Blaise ngã trên ghế sô pha, tay bịt tim.

Draco giật giật khóe miệng: “Chuyện này...”

“À, cái này cũng có vẻ không thỏa đáng. Người bày mưu tính kế như em mà bị bắt sẽ làm bạn với sên hết học kì còn lại... Nếu không, bắt anh ấy tỏ tình với anh?”

Draco dở khóc dở cười: “Em xác định đây không phải trừng phạt anh?”

“Quý cô Greengrass tôn kính, mời tới bên này” Blaise lần thứ hai nhảy dựng lên oai phong lẫm liệt gập người nho nhã lễ độ với Astoria, thị uy trừng Draco-- anh ta dường như quên hoàn toàn là ai đề nghị cậu tỏ tình với chủ nhiệm.

“Cảm ơn.” Astoria rất thục nữ nhún người, cười híp mắt chuẩn bị rời Phòng sinh hoạt chung.

Draco nghiến răng nghiến lợi nhanh chân đuổi theo, kéo tay cô, cùng cô đi song song.

Thời điểm thành tích công bố, Astoria là người cao hứng nhất. Bởi ma lực đã bình thường, cô có thể thuận lợi qua môn Bùa chú, thực hành môn Biến hình. Thành tích của cô từ một đống A năm ngoái toàn bộ từ E trở bên, thậm chí có hai môn được O.

O = Xuất sắc (Oustanding)

E = Giỏi quá kì vọng (Exceeds Expectations)

A = Chấp nhận được (Acceptable)

P = Dở (Poor)

Goyle và Crabbe cũng miễn cưỡng qua môn.

Đương nhiên, kết quả học tập của Draco vẫn toàn O, làm người ta phải trố mắt ngoác mồm.

“Thật là khiến tôi.... đố kị!” Blaise nói sâu kín.

Hành lý được gia tinh đưa đến tàu tốc hành Hogwarts. Ngày về nhà đã tới.

Có thể với Harry Potter mà nói, đây là một ngày thống khổ, cậu sắp rời nơi được coi là “Nhà”- Hogwarts. Đấng Cứu Thế từng được chú ý sẽ biến thành bao quần áo bị chán ghét khinh bỉ.

Mà đối với nhóm Astoria mà nói, đây là ngày về nhà. Cha mẹ đang đợi bọn họ trở lại, mỗi người đều có chút không thể chờ được nữa.

“Hẹn gặp ở Quidditch World Cup.” Blaise kéo hành lý tạm biệt bạn bè, người mẹ nổi danh mỹ nhân của anh ta đang chờ bên kia.

“Được, Quidditch World Cup thấy.” Không có ai sẽ bỏ qua trận tụ họp này, thứ giải trí ở thế giới phù thủy quá ít.

Draco lén lút kéo Astoria tới một bên: “Em sẽ tới World Cup, đúng không?”

“Chắc vậy rồi. Cha không hy vọng bỏ lỡ.” Astoria gật gù: “Vì vậy nhà em tới nước Pháp chơi một tháng sẽ trở lại.”

Từ lễ Giáng sinh, Antonio đã thương lượng việc du lịch kì nghỉ hè với hai chị em. Ông có một mợ bà con xa ở Pháp, vừa lúc có thể đến thăm.

“Vậy đi chơi vui vẻ, nhớ phải nhớ anh đấy.” Draco hôn trán cô: “Cocoa chắc không bay xa được như vậy. Anh sẽ dùng chim đen truyền tin cho em, để nó mang hồi âm về là được rồi.”

Cocoa huyên thuyên kêu vài tiếng, rất bất mãn mổ mái tóc thể diện của Draco.

“Xem này, anh không coi trọng Cocoa, nó tức rồi.” Astoria cười khanh khách, thân mật sờ sờ Cocoa cuối cùng bay trở về vai cô: “Ngoan, từ Pháp đến Anh rất xa, mi bay tới bay lui mệt lắm, để Duke nhà Malfoy khổ là tốt rồi!”

Cocoa nghiêng đầu, thật sống như suy nghĩ thông suốt, làm động tác gật đầu, sau đó làm nũng dụi mặt Astoria.

“Em sẽ làm hư nó.” Draco bất đắc dĩ sờ tóc bạn gái.

“Nia~” Daphne gọi từ xa, bọn họ đã cầm chắc hành lý.

Draco dịu dàng hôn môi cô: “Đi thôi!”

Anh nhìn bóng dáng Astoria biến mất cùng cha và chị gái, đi đến một hướng khác.

“Cha, mẹ, con đã về.”

Narcissa trêu ghẹo nhìn con trai: “Nếu con thực sự không nỡ, mời tiểu thư Greengrass về nhà thì sao?”

Trên mặt Draco trong nháy mắt có biểu cảm lúng túng: “Nghỉ hè nhà họ sẽ đi Pháp chơi.”

“Ôi, hoa oải hương trải đầy khắp núi đồi, lãng mạn biết bao!” Narcissa say mê than thở.

“Khụ!” Lucius giả tiếng ho khan: “Hay là mùa hè năm sau, chúng ta có thể du lịch một phen ở biển tím Provence.”

Narcissa quyến rũ nhìn chồng một cái, rồi nhìn thẳng vào con trai: “Draco thân ái, con cao lên thật nhiều! Còn đẹp trai phóng khoáng hơn cha con năm đó!'

Lucius kho khan kịch liệt.

“Thân ái, anh không sao chứ?” Narcissa một mặt lo âu, nghiễm nhiên có dáng vẻ người vợ tốt tình thâm ý trọng.

“Không có gì, chúng ta về nhà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.