Tại bộ tổng
tham mưu quân đội Iraq, ngón tay thiếu tướng Tamne Cava chỉ vào một
phương hướng, ánh mắt của mọi người cũng ngưng tụ vào cái chấm đen trên
tấm bản đồ kia – Khorramshahr. Khorramshahr là một thành phố lớn với tầm 14.7 vạn dân, nó ở gần vịnh Ba Tư, vùng Tây Bắc Iraq nhiều sông hồ là
vị trí trọng yếu phi thường.
Từ đây theo đường biển hướng tây bắc đến cảng Basra chỉ khoảng 18 hải
lý, mà theo hướng Đông Nam tới cảng Abaddon càng gần hơn chỉ có 11 hải
lý, tới cảng Legalist chỉ vẻn vẹn 38 hải lý. Sau khi quân Iran phá vây
thành công ở Abaddon, phần còn lại của tập đoàn quân thứ ba Iraq đã lui
qua sông Taplon, rút vào thành phố Khorramshahr.
Vì vậy đây là nơi song phương vòng tiếp theo sẽ giao thủ, một yếu điểm chiến lược.
Watt Yi turnip Trung tướng khẽ trầm ngâm một chút, hỏi: “Hiện tại ngoại
trừ sư đoàn bộ binh số 17, gần Khorramshahr còn nhánh quân nào không?”
Adia Abbas Thiếu tướng cầm lấy tài liệu chiến trường mới nhất nhìn một
chút sau đó nói: “Còn có sư đoàn bọc thép số 10, lữ đoàn đặc chủng dù số 11, sư đoàn bộ binh số 31 cùng với phần còn lại của tập đoàn quân số 3
rút lui về là lữ đoàn bộ binh 96 và lữ đoàn bọc thép 60.”
Bên cạnh hắn Cadai Saiep Trung tướng hơi có chút bất mãn nhìn y. Nhưng
Adia Abbas Thiếu tướng không thèm để ý sắc mặt các đồng liêu vì hắn có
chỗ dựa vững chắc.
Thật ra thì bên cạnh mấy người tỏ thái độ hắn đã sớm biết rõ, hắn hung
hăng quét mắt một cái nhìn bóng lưng của Cadai Saiep Trung tướng trong
lòng âm thầm cười lạnh: “Hừ hừ -- may mắn ngươi được tổng thống coi
trọng thôi. Nếu mà năng lực của ngươi mạnh hơn ta thì tập đoàn quân số 2 hiện tại làm sao lại có cái bộ dáng này?”
Không có để ý bên cạnh mấy người thầm so chiêu, Tamne Cava một mực đều
tập trung vào sa bàn, hắn cầm lấy một thanh thước kẻ nhẹ nhàng chỉ vào
một điểm sau đó nói: “Người Ba Tư mới vừa lấy được một thắng lợi, tinh
thần của bọn họ được đề cao không ít. Bọn họ có thể mượn điểm này thế
tiếp tục tiến công, vọng tưởng đoạt lại quyền chủ động trên chiến
trường. Ta cho rằng bọn họ có hai cái lựa chọn, một là tập trung binh
lực tiến công trọng điểm phương bắc thu lại các phần đất đã mất. Hai là
tiến công chiến lược vào yếu địa Khorramshahr, đánh thế vây khốn, mà ta
cho rằng bọn họ sẽ chọn tiến công Khorramshahr”
“Tại sao? Khorramshahr binh lực quân ta vẫn tương đối hùng hậu bọn họ
tại sao không đi đánh các trọng điểm phía Bắc?” Yi turnip Trung tướng
hỏi.
“Là bởi vì đầm lầy Mesopotamia! Chúng ta biết, người Iran có mua xe tăng chủ lực Chieftain Mk3 của Anh quốc vô luận là ở hỏa lực hay là phòng
ngự đều mạnh hơn xe tăng chủ lực t-62 của chúng ta.”
Tapca Gianp Thiếu tướng lòng tin mười phần nói tiếp:
“Loại này xe tăng này nặng hơn 55 tấn, ở trong hoàn cảnh đầm lầy trong
nó có tính cơ động cực kém, xe tăng t62 của chúng ta có thể dễ dàng thu
thập bọn họ!”
Nghe lời của hắn, Yi turnip Trung tướng khẽ gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý. Thấy chung quanh đồng liêu đều ở gật đầu khen hay, hắn hạ quyết
tâm: “Rất tốt! Hiện tại ta mệnh lệnh --”
Các tướng quân cùng nhau đứng thẳng đứng nghiêm.
“Tapca Gianp tướng quân chỉ huy sư đoàn bọc thép số 13 lập tức tăng viện cho Khorramshahr, cùng củng cố phòng tuyến xung quanh. Hoca Tec tướng
quân lập tức suất lĩnh sư đoàn bộ binh số 3 bọc hậu cho sư đoàn bọc thép số 13, chuẩn bị ở người Ba Tư đột kích tập hậu hoặc phát động một cuộc
phản công đại quy mô!” Yi turnip ra lệnh.
“Dạ! Thủ trưởng!” Các quan quân bị điểm tên lớn tiếng hồi đáp.
“Lần này tiến công các đạo phải mật thiết phối hợp, nghiêm khắc dựa theo đúng kế hoạch tiến hành! Người vi phạm dùng quân pháp nói chuyện!” Nói
xong lời cuối cùng ánh mắt sắc lẹm của Yi turnip tướng quân quét qua mọi người.
“Dạ! Thưa thủ trưởng!” Mọi người lớn tiếng chỉnh tề trả lời.
“Nguyện Thánh A La phù hộ Iraq, quân đội bách chiến bách thắng!” Nhìn
một đám bộ hạ, Yi turnip Trung tướng lớn tiếng nói. “ quân đội Iraq bách chiến bách thắng --” Tiếng reo hò quanh quẩn ở bộ tư lệnh quân khu
Phương Nam truyền hướng cả Phương Nam tiền tuyến......
“Đoàng! -- Đoàng! --Đoàng!”
Từng trận tiếng súng thanh thuý từ bãi bắn vọng về. Doanh 2 đoàn 1 sư đoàn bộ binh số 9 đang tiến hành huấn luyện bắn đạn thật.
Lần này thành tích bắn không tệ, cho thấy gần đây bộ đội huấn luyện năng lực tương đối được đề cao. Nhìn dấu hiệu binh lính có tiến bộ, nhưng
quan sát huấn luyện lông mày Dương nhíu chặt lại.
Làm sĩ quan tham mưu, vốn là hắn cũng không có bao nhiêu quyền hạn,
nhưng các sĩ quan cao cấp lại biết hắn là con của tổng thống Saddam
tương lai hẳn là bay xa vạn dặm. Cho nên cũng đối với hắn nói gì nghe
nấy, trong lúc nhất thời, cơ hồ trừ sư trưởng Bach đại tá thì Dương là
người có tiếng nói nhất.
Gần đây hắn nghe được tin tức từ bộ đội tăng viện đến Khorramshahr, nghe nói trận đánh này có thể rất lớn, trước mắt đã có bốn sư lên đường, cho nên cuộc sống hưu nhàn của sư đoàn bộ binh số 9 sợ rằng cũng phải kết
thúc.
Cho nên Dương chủ động xuống cơ sở ngó nhìn thành quả bộ đội huấn luyện, để tránh đến lúc đó trong lòng còn chưa có tính toán gì. Hiện tại hắn
cũng cũng không phải là không hài lòng với thành quả huấn luyện quân
binh mà hắn đang rầu rĩ vì trang bị của bộ đội. Dương không nói gì tóm
lấy khẩu súng trường mà một chiến sĩ vừa tập bắn xong quan sát.
Ur Dauc Trung Úy ở doanh 2 lập tức khẩn trương lên, hắn thấy có vẻ vị
“Tiểu Thủ trưởng” đối với thành tích bài bắn hôm nay không hài lòng. Đầu hắn không tự chủ đổ mồ hôi.
Cầm trong tay khẩu ckc Dương không khỏi cảm thán: Loại súng này thật sự
là quá quen thuộc! Đây chính là trang bị chủ yếu của dân quân tự vệ ở
kiếp trước y sống. Tay hắn thuần thục kéo khoá nòng, thấy được buồng đạn 10 viên trống trơn.
Cầm khẩu súng trong tay cảm xúc lo lắng dâng lên trong lòng Dương: súng
trường bán tự động mặc dù vẫn có thể sử dụng tốt nhưng dù sao hiện tại
đã là những năm 80, nó đã không thể nào thỏa mãn yêu cầu chiến thuật
đương đại. Sư đoàn bộ binh số 9 ngay cả súng trường như ak-47 cũng không có, chớ nói chi là những vũ khí tiên tiến khác.
Mặc dù tinh thần dũng cảm là nhân tố phi thương trọng yếu trong quân
đội, nhưng tác dụng của vũ khí cũng tuyệt đối không thể bỏ qua. Ở trình
độ nhất định nó có thể quyết định thắng bại của trận chiến,10 năm sau
chiến tranh vùng vịnh đã chứng minh đầy đủ điểm này.
Ngay cả trong hai cuộc kháng chiến của dân tộc Việt Nam nếu không được
các nước xã hội chủ nghĩa viện trợ vũ khí, khí tài hiện đại thì làm sao
chúng ta có thể đánh thắng thực dân Pháp và đế quốc Mỹ.
Hiện tại trang bị của sư đoàn bộ binh số 9 quả thực chỉ được cấp toàn đồ bỏ đi. Một tháng trước mới vừa vặn thay đổi vũ khí, đem súng trường
Mauser đổi thành loại ckc này mà súng chống tăng rpg-7 đã cực kỳ có hạn
chứ chớ nói đến loại tên lửa chống tăng có điều khiển thế hệ 2 hiện đại
như Milan.
Dương có chút rầu rỉ: Ở song phương chiến đấu trên địa hình sa mạc các
cuộc đấu tăng đại quy mô tùy thời có thể thấy được. Mặc dù các loại xe
tăng Chieftain mk3, m60 hoặc t62 ... đối mặt với trực thăng võ trang và
lực lượng chống tăng hạng nặng chỉ có thể mặc người ta đánh giết. Nhưng
đối với lính bộ binh mà nói xe tăng vẫn là vũ khí cường đại đáng sợ trên mặt đất.
Từ đại chiến thế giới lần thứ nhất xe tăng liền trở thành thiên địch của lính bộ binh, cho dù dũng cảm đến đâu lính bộ binh cũng không cách nào
đối mặt với thế công vũ bão của tập đoàn tăng thiết giáp. Sư đoàn bộ
binh số 9 thiếu hụt vũ khí chống tăng trầm trọng là cực kỳ nguy hiểm .
Nhưng bây giờ chiến tranh đang giằng co, xài tiền như nước, bộ đội tiền
tuyến trang bị còn chưa được bảo đảm huống chi đây chỉ là quân dự bị.
Tìm Tổng Thống Saddam tiền chỉ sợ rằng không thể thực hiện được, như vậy từ nơi nào có thể tìm tới tiền đây?
Ur Dauc Trung Úy thấy “Tiểu Thủ trưởng” nhìn chừng chừng khẩu súng
trường rồi bất động, thần sắc trên mặt tối tăm, hắn không khỏi cho là
người lính này bảo dưỡng vũ khí không tốt làm Thủ trưởng bất mãn, hắn
không khỏi hung hăng trợn trừng mắt nhìn binh lính trẻ tuổi một cái.
Lúc này Dương bất ngờ trả lại khẩu súng cho người lính trẻ tuổi đang
khẩn trương, cười nói:“Ngươi bảo dưỡng súng trường tốt lắm, tiếp tục cố
gắng!”
“Dạ! Thủ trưởng!” Trẻ tuổi binh lính nhận được khen ngợi, hưng phấn lớn
tiếng hồi đáp. Xem ra không phải là đối với bảo dưỡng khẩu súng bất mãn, vậy vừa nãy là sao? Ur Dauc Trung Úy không hiểu ra sao chỉ đành nhòm
trộm Dương.