Dương cũng
không giải thích suy nghĩ của mình cho Ur Dauc. Hắn chẳng qua đơn giản
bình luận một chút huấn luyện bắn súng, khẳng định thành quả huấn luyện
của doanh 7 rồi ngồi lên chiếc xe jeep Liên Xô rời đi.
Hai cỗ xe việt dã chạy vội vàng trong sa mạc rộng lớn. Dương ngồi trên
xe dõi mắt nhìn lại, sa mạc hoang vu như hoà làm một với thiên địa khiến cho lòng người rộng mở hơn. Nhưng hắn lại chẳng có tâm ngắm cảnh, y còn đang tính toán vấn đề trang bị của sư đoàn.
Bỗng nhiên bị xe jeep xóc nảy mấy cái làm Dương không khỏi nhớ lại lần
thắng Majid khi tham gia đua xe. Nhưng là lần này không thể dựa vào lừa
gạt Majid để giải quyết vấn đề, một sư đoàn bộ binh cần ít nhất cần 2 tỉ đô la mới có thể hoàn thiện trang bị hiện đại, 100 tên Majid cũng không có nhiều tiền như vậy!
“Lừa gạt không được – thì đi cướp đoạt! Ai kêu ta con của tổng thống
Saddam!” Nghĩ tới đây, Dương tàn bạo quyết định đi thành phố Basra, nơi
đặt tổng bộ hậu cần của quân khu Phương Nam đại náo một phen.
Hắn quát to một tiếng: “Dừng xe!”
Két cả hai xe jeep lập tức dừng ngay, vệ sĩ ngồi trước cho là phát sinh
tình huống đặc biệt đưa tay rút ra khẩu súng lục tt-33, mà đằng sau vệ
binh trên chiếc xe jeep còn lại rầm một tiếng đem súng máy hạng nhẹ rpk
đạn lên nòng, mấy người đi cùng lập tức tiến hành cảnh giới.
Đây là vệ sĩ mà hắn đích thân huấn luyện, tốc độ phản ứng không chậm.
Dương phất tay một cái, ý bảo vô hại rồi hô to ra lệnh: “Đi Basra!”
Bộ chỉ huy sư đoàn bộ binh số 9 đóng quân ở cách thành phố Basra cũng
không xa, hai chiếc xe jeep nhanh chóng tiến vào khu vực thành thị Basra
Dương ngồi trên xe ngắm nhìn khu dân cư hai bên đường. Nơi này khá nhiều trường học, bệnh viện cùng cửa hàng, nhưng chủ yếu nhất vẫn là nhà dân. Mà bộ tổng hậu cần quân khu Phương Nam thì ẩn thân ở trung tâm khu dân
cư dân lớn nhất trong vùng.
Xe dừng trước cửa bộ hậu cần, Dương và văn thư Ali Asamba Trung Úy nhảy
xuống xe đi vào nhà. Hắn đầu tiên đi gặp trực ban, nơi này được bố trí
khá xa hoa, một bộ ghế gỗ lớn sàn nhà, cửa sổ có rèm cửa đắt tiền, trên
tường treo mấy bức tranh tinh mỹ, bên trong phòng góc phòng còn có mấy
chậu thực vật xanh tốt.
Một người Thượng uý tầm ba mươi tuổi thần thái ngạo mạn ngồi ở trong văn phòng, trên bàn bày biện một bộ ấm chén sứ, bên trong phòng hương trà
thơm ngát. Sau khi thấy Dương tới, sĩ quan kia giả bộ đang xem văn kiện
giấy tờ, cũng không ngẩng đầu lên dùng giọng quan hỏi: “Có chuyện gì
không?”
“Ta là tham mưu của sư đoàn bộ binh số 9 đến đây lấy khí tài chống tăng
về trang bị!” Thấy rõ trong tay của hắn “Văn kiện giấy tờ” chẳng qua là
một phần báo chí tin tức, Dương nhìn tên Thượng uý này này sống an nhàn
sung sướng, tác phong quan liêu, đè nén ở lửa giận trong lòng nói.
“ Lúc nào?” Thượng úy vẫn đắm chìm ở “Văn kiện giấy tờ” cũng không thèm nhìn người trước mặt.
“Một tháng trước sư đoàn bộ binh số 9 đã phát ra công văn.” Ali Asamba ngươi Trung Úy vội vàng đáp.
“Thế sao?” Thượng úy rốt cục ngẩng đầu lên, đem mắt liếc hai người một cái rồi lại tiếp tục đọc báo.
“Bây giờ là thời kỳ chiến tranh, một tháng thời gian chẳng lẽ còn không
có ý kiến phúc đáp sao? Sư đoàn bộ binh số 9 của chúng ta sắp phải ra
chiến trường, trang bị còn......” Dương kiên nhiên nói.
“Quân dự bị? Chê cười, hiện tại cả sư chủ lực cũng không có đầy đủ trang bị, sư dự bị còn xem náo nhiệt gì? Chờ sau này phân phát lại đi !”
Thượng úy quan quân chẳng thèm ngó tới cười lạnh một tiếng.
“Nhưng chúng ta lập tức phải lên chiến trường, giao trước trang bị cho chúng ta có được không!” Dương một lần nữa nói.
“Cái này -- chờ đi! Chúng ta còn phải họp thảo luận, đến lúc đó có quyết định sẽ báo cho ngươi sao!” Thượng úy quan quân đem báo chí hợp lại,
ánh mắt mỉm cười nói, ý bảo buổi nói chuyện kết thúc.
“Chúng ta sắp ra tiền tuyến , có thể cung cấp cho chúng ta một ít súng
chống tăng và mìn?” Ali Asamba trung uý còn muốn tiếp tục cố gắng.
“Trở về chờ đi! Được rồi, được rồi, ta còn có công việc đây --” Thượng úy quan quân có chút không nhịn được.
Nghe vậy Dương giận dữ, hắn nghĩ đã đến đây đằng nào cũng phải đại náo
một phen. Y đột nhiên vỗ tay xuống mặt bàn rầm một cái, đưa tay rút ra
từ bên hông khẩu tt-33 “Đoàng!” Dương nhất thời bắn nát ấm trà trước mặt viên sĩ quan kia, đạn xuyên thấu mặt bàn gỗ chui vào mặt đất.
Hắn hét lớn một tiếng: “Tao lúc nào mới có vũ khí, nếu không có vũ khí,
Tao dẫn người tới đạp bằng cái này bộ hậu cần quan liêu này!”
Y nổ súng đại náo bộ hậu cần quân khu Phương Nam đã làm mọi người hoảng
sợ. Lúc này vệ binh canh phòng lập tức đem súng lao vào. Mấy họng súng
đen ngòm chỉ cả vào Dương, chỉ cần hắn manh động bọ họ có thể lập tức
bắn y thành tổ ong.
Nhưng đúng lúc này một quan quân thấy mặt Dương liền ngây ra một lúc,
sau đó hắn vội vàng phất tay bảo vệ binh lui xuống rồi mỉm cười nói: “Ha hả -- Qusay tham mưu, không nghĩ tới ngài tự mình đến đây , xin qua đây nói chuyện!”
Dương lúc này mới ngẩng đầu nhìn kỹ lại, chỉ thấy người sĩ quan kia tầm
hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, diện mục khá anh tuấn, cử chỉ tiêu sái
trầm ổn, không khỏi có mấy phần hảo cảm, lớn tiếng hỏi: “Ngươi có thể
giải quyết được sao?”
Sĩ quan kia mỉm cười gật đầu, hướng bên cạnh phân phó mấy câu. Vệ binh
lập tức đi lên mang tên mập Thượng úy đang bất tỉnh rời đi, những người
còn lại tự động bắt đầu tản đi, xem ra người sĩ quan này rất có lực ảnh
hưởng. Dương đem súng thu lại, đi theo hắn đến một gian gian phòng nhỏ
bên trong. Sĩ quan kia rót cho Dương một chén cà phê, ngồi vào đối diện
cười nói:“ Qusay Abdullah, ta thường nghe chị của ngươi hay nhắc tới
ngươi.”
“Chị của ta?” Đầu óc Dương hơi đơ ra, liền tranh thủ thu hồi bộ dạng hung thần sát ác hỏi lại: “Ngươi là ?”
“Ha hả -- ta tên là Hussein, ta và chị cả của ngươi bằng hữu, đang chỉ
huy trưởng ở chỗ này. Nghe nói ngươi trong đợt quân huấn đã có biểu hiện xuất sắc, được ủy thác trách nhiệm nặng nề xin chúc mừng ngươi!” Vị
thiếu tá kia hồi đáp.
Hussein, không phải là con rể của Saddam sao? sau này đảm nhiệm bộ
trưởng dầu hỏa Iraq, rồi Bộ trưởng quốc phòng, tại chiến tranh vùng vịnh đắc tội Uday mà chạy đến Jordan sau lại bị lừa gạt trở về Iraq xử tử.
Bất kể bây giờ hay ở tương lai cũng là nhân vật nắm thực quyền, còn là
một đồng minh đối phó Uday, hơn nữa còn là anh rể của mình! Nghĩ tới đây Dương đối với Hussein nhiệt tình chào hỏi: “A -- Thánh A La ở trên cao, nguyên lai là anh rể a! Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
“Đâu, đâu, -- không nên nói lung tung! Ha hả, ta và chị của ngươi chỉ là bằng hữu mà thôi!” Nghe được Dương gọi mình anh rể, Hussein âm thầm cao hứng, nhìn tiểu tử trước mặt càng thuận mắt.
“Xin lỗi, ở địa bàn của anh rể mà em lại thất lễ thế nhưng là bộ đội của em trang bị thật sự là --”
“Trang bị của chú, anh lập tức cho người an bài an! Chú ở sư đoàn bộ
binh số 9 đúng không? Nhưng hiện tại đạn pháo vô cùng ít, cho các chú
thêm một chút hoả tiễn chống tăng rpg7 và súng trường tấn công ak47 được không!” Hussein gật đầu nói.
Dương vừa nghe thì luôn miệng nói cám ơn, cùng Hussein trò chuyện quan
hệ hai người nhanh chóng gần hơn. Hussein hơi xem thường Qusay còn nhỏ
tuổi mà đã đảm nhiệm quan chỉ huy, nhưng Dương có thái độ khiêm nhường
nhiệt tình đối với hắn tôn trọng làm cho hắn rất là hài lòng. Vừa cùng y tạo thành liên minh đối lập cùng Uday ngạo mạn vô lễ. Cộng thêm hắn có
thể kéo gần quan hệ cần thành viên gia tộc nhà Saddam ủng hộ, cho nên
hắn tự thân xuất mã đội toàn bộ trang bị một lượt cho sư đoàn bộ binh số 9
...... Mấy ngày sau, dù đã nhận được thông báo nhưng sư đoàn bộ binh số 9 vẫn chưa nhận được vũ khí mới. Trong lòng Dương như có lửa đốt, hắn
đang chuẩn bị tự mình đi tìm Hussein để hỏi cho minh bạch. Lúc này một
đoàn xe hậu cần của quân khu Phương Nam tiến vào doanh trại sư đoàn bộ
binh số 9. Mang tới lượng lớn đạn hoả tiễn chống tăng rpg-7 và súng
trường ak47. Theo đoàn vũ khí đến còn có mệnh lệnh sư đoàn bộ binh số 9
nhanh chóng cơ động đến phương hướng Khorramshahr chuẩn bị tác chiến.
Đồng thời thông báo quyết định điều Qusay Abdullah Thượng úy lập tức đi
Baghdad nhậm chức.