Vài ngày sau, tôi hoàn thành việc sao chép những bức họa trên tường của phế tích ngầm. Tôi sử dụng một phép thuật vô thuộc tính có tên là Đồ họa, nó sẽ sao nguyên những gì tôi thấy lên giấy, một công việc được thực hiện bằng phép thuật. Đại khái giống như cái máy photocopy ấy mà. Tôi chẳng cần đến bút, những kí tự sẽ tự xuất hiện thành một bản sao y hệt trên giấy. Nó sẽ mô phỏng những bức họa lên giấy trong lúc tôi nhìn vào con smartphone. Phép này max tiện lợi, cứ như tôi vớ được cái máy in từ thế giới kia vậy.
Tôi test thử bằng cách in ra một vài công thức làm bánh và tặng cho Aeru, khiến ẻm hơn cả sung sướng. Tôi đã phải dùng /p>
Thế, có nên gọi cả hội và chuyển nó đến Thủ đô không nhỉ? Tôi tính rủ theo cả lũ nhưng đi gặp Công tước hay làm tụt hứng lắm, nên tôi quyết định tự mình đến đó vậy. Những lúc thế này tôi có cảm nhận rất khác về những vị quý tộc. Chẳng hề có những tầng lớp như thế ở thế giới của tôi mà. Không, nói thẳng ra thì có đấy, anh em cũng biết mà.
Khi đã lượm lặt đủ những bản sao, tôi sử dụng Cánh cửa thần kỳ. Tôi bước qua và ngay lập tức xuất hiện tước Dinh thự của Công tước.
A, xin thứ lỗi.
Tay cảnh vệ vô cùng kinh ngạc trước sụ xuất hiện đột ngột của tôi. Mà thật lòng thì lúc nào họ chẳng ngạc nhiên khi tôi ghé qua cơ chứ. Tôi rất mong rằng họ sẽ làm quen được với điều này, vì có vẻ nó sẽ còn diễn ra dài dài đấy.
Huh?
Cánh cổng ra vào mở tung, có một cỗ xe ngựa lao ra ngoài? Tôi chọn thời điểm tệ quá à?
Touya-dono!? Biết ơn cậu lắm! Làm ơn lên xe đi!
Eh? Từ từ... Eh!? Xảy ra chuyện gì thế thưa ngài!?
Cỗ xe ngựa mở ra, Công tước xuất hiện và nắm cánh tay tôi lôi thẳng vào trong. Éo gì thế, bắt cóc con gái nhà lành à?
Thật không thể ngờ rằng Touya-dono lại đến đây vào thời khắc quan trọng này...! Chắc hẳn chính tay Thượng đế đã truyền lệnh cho cậu tới đây. Ta vô cùng biết ơn cậu.
Vừa nhìn tôi đầy phấn khích, Công tước vừa chắp tay nguyện cầu. Chắc chắn là lão Thượng đế đưa tôi đến đây rồi nhưng tôi không nghĩ lão ta lại làm thế này đâu. Mà có cái éo gì xảy ra thế?
Chính xác là có chuyện gì vậy, thưa ngài?
Tôi hỏi Công tước, vị này đang quẹt đi mồ hôi ngập ngụa trên trán và bắt đầu nói với một ngữ điệu căng thẳng.
Anh trai của ta đã bị đầu độc.
...Ngài ấy bảo gì cơ? Khi Công tước gọi Anh trai nghĩa là nói đến Nhà vua à... Đúng chứ? Thế là phạm tội mưu sát Hoàng đế rồi còn gì?
(Edit: Nhân tiện, quả này mà ở Việt Nam thời phong kiến là sẽ có vụ tru di cửu tộc đấy)
Thật may mắn là bọn ta đã xử lý được nó từ sớm và anh ấy vẫn cầm cự được. Thế nhưng mà....''
Giọng Công tước run rẩy khi ngài ấy siết hai tay vào nhau như thể muốn tìm kiếm một lối thoát từ đôi tay ấy. Có kẻ mưu sát Nhà vua, chắc chắn đó là điều cần phải lo lắng, suy nghĩ.