Triệu tập quang năng, Tiểu Soi, Ánh sáng
Trong không trung phía trên đầu Lindsey xuất hiện một nguồn sáng nhỏ. Bước những bước mạnh mẽ trên bậc cầu thang, chúng tôi bắt đầu đi xuống lòng đất.
Những cầu thang cứ xoắn theo hình trôn ốc, chẳng biết nó sẽ kéo dài đến đâu nữa. Càng tiến về phía trước chúng tôi càng cảm thấy như đang tiệm cận với trung tâm của địa ngục, sự bất an ngu ngốc ấy cứ nổi lên trong chúng tôi.
Sau những bậc thang dài ngoằng, cuối cùng cũng có một hành lang rộng bằng đá.
Hướng thẳng về phía trước, chỉ toàn một màn đêm mịt mù đến nỗi không thể thấy được bất cứ thứ gì. Ở đó có một mùi hương ẩm ướt làm không khí trở nên ma quái khó tả.
C-Có cái gì đấy không ổn, khéo có ma đấy
Elsie, các hạ đ-đang nói cái éo gì thế!? C-Chắc chắn là hổng có m-ma đâu~ de gozaru!...Phải không?
Yae phản ứng dữ dội với những điều Elsie lặng lẽ thì thầm. Tôi không quan tâm lắm nhưng mấy cô làm ơn đừng kéo áo của tôi chứ...đi lại khó khăn lắm đấy...
Lindsey xung phong tiến bước qua hành lang tối tăm. Can đảm đấy gái ạ.
Ánh sáng từ Ma pháp của Lindsey sọi rọi khắp hành lang. Sau đấy chúng tôi theo sau và dần dần tiến bước đến hành lang tiếp theo đang cao dần lên và dẫn vào một sảnh đường rộng lớn.
Gì thế này...?
Trên bức tường xa nhất phía đối diện, hình như có vài kí tự hay nét chữ gì đó. Xấp xỉ bốn mét chiều cao và mười mét chiều dài, có vẻ như đó là một dãy dài liên tục những văn tự. Khi tiến gần hơn, tôi nhận thấy nó gần giống như chữ tượng hình chứ không phải những kí tự. Có lẽ nó thuộc về nền văn minh Inca hoặc Aztec.
Lindsey...em có hiểu được những chữ này không?
Không ạ, một chút cũng không. Ma ngữ cổ xưa...không giống thế này
Lindsey không quay sang tôi trả lời mà lỡ đãng nhìn chằm chằm vào bức tường. Chắc chắn cái này nằm trong mục di tích lịch sử rồi. Một thằng noob như tôi mà cũng hiểu điều ấy. Nhưng nếu bạn hỏi tôi đây có phải kho báu không, thì thật lòng nhé, tôi sẽ nói rằng đó là một thứ gì đó khác cơ. Có cho xài skill /em> thì vẫn sẽ cho ra kết quả này thôi.
Ô, mà phải rồi, ít nhất cũng nên chụp lại chứ. Tôi rút con smartphone ra, mở ngay camera 360 và bấm chụp, một tia sáng rực rỡ ánh lên.
Úi! Củ lạc giòn tan!?
Ánh sáng đột ngột làm Yae và mấy ẻm giật mình. Chỉ khi thấy tôi chìa ra con smartphone chứng tỏ mọi chuyện vẫn ổn, họ mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy ẻm đang dần dần quen với những hành vi dị dị của tôi rồi. Mà khoan, tôi không nên tự nói về mình với những hành động kỳ quặc mới phải.
Tôi chụp tất cả những bức họa và băn khoăn vì sao những thứ như vậy lại ở cái nơi thế này cơ chứ?
Ê chờ chút! Mọi người qua đây một tẹo!
Elsie bất chợt nói lớn. Ở phía bên phải của sảnh đường, cô ấy chỉ vào một phần của bức tường.
Có ai đó chôn giấu thứ gì đó ở đây này.