Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni

Chương 5: Chương 5: Cặp song sinh và khoảnh khắc ngày tàn




Sau khi đặt chân vào con hẻm nhỏ, tôi tiếp bước theo một con đường nhỏ bé đến một ngõ cụt, nơi phát ra tiếng bốn con người đang to tiếng cãi vã.

Một bên là hai gã đực rựa thối khắm, còn bên kia là hai nàng cô gái xinh đẹp.

'Hai thằng này cũng bằng tuổi mình à?' Tôi tự hỏi vậy.

Nhưng nói gì thì nói, hai cô bé này trông khá giống... hay có thể nói là thậm chí còn y hệt... một cặp sinh đôi à? Dù cho họ có cho riêng mình hai sắc thái cùng kiểu tóc dài ngắn khác nhau, mái tóc của mỗi người lại mang màu bạc giống nhau y sì đúc.

Mặc dù cả hai đều đang khoác trên mình chiếc áo khoác đen và áo trắng giống nhau, cô gái thấp hơn với mái tóc dài đang mặc một chiếc quần sooc rộng đi với đôi vớ dài ngang đầu gối trong khi người chị em tóc ngắn của cô lại đang mặc quần tất đen dưới gấu váy ngắn.

Này, đây đâu phải là điều anh đã hứa. Đáng lẽ giá của nó phải là một xu vàng chứ!

Cô bé với mái tóc ngắn cao giọng gắt gỏng với hai tên đàn ông, nhưng hai tên ấy một kẻ thì đang mỉm cười toe toét tỏ ý coi thường với một phong thái khá chi là đểu cáng, còn tên kia thì đang cầm trong tay một cái gì đó giống như là sừng hươu làm từ những mảnh thủy tinh sáng lấp la lấp lánh.

Cô đang nói cái quái gì vậy? Chắc chắn tôi đã nói rằng mình sẽ mua cái sừng , nhưng với điều kiện là nó còn nguyên vẹn. Cô nhìn đây này, chỗ này bị rạn rồi. Vì thế, nó chỉ đáng giá một xu bạc mà thôi, nhận lấy này.

Đồng xu bạc lanh canh lăn đến chân của cô gái.

Chỉ với một vết xước mà mày cũng đ** thèm trả sao? Chẳng lẽ ngay tư đầu mày đã...

Cô gái tóc dài liếc nhìn hai tên đàn ông với sự bất lực trong khi người chị em tóc ngắn đang nấp sau lưng lại cắn môi mà nói trong sự chán nản:

... Thôi đủ rồi. Chúng tôi không cần số tiền đó nữa. Các anh trả lại chúng tôi cái sừng đó đi.

Cô gái tóc dài tiến lên phía trước với nắm đấm đã bị siết chặt trong đôi găng tay không khớp cặp.

Xin lỗi nhé, không được. Chỗ này đã vốn dĩ là của tôi rồi. Sao tôi phải giao nó cho...

Có vẻ như mọi người đang bận rộn nhưng mà... cho tôi làm phiền tí nhé?

Bốn người giật mình và nhìn về phía phát ra tiếng nói ấy (là tôi chứ còn ai). Trong khi hai cô gái còn đang ngây ra thì hai tên đàn ông đã trở lại với ánh mắt nghiêm túc ngay tức khắc.

Hở? Chú mày là ai đây? Có việc với bọn ta à?

À, không, tôi có việc với cô gái đằng kia cơ.

Hể? Tôi á?

Tảng lờ đám đực rựa với ánh mắt hình viên đạn, tôi cất tiếng hỏi cô gái tóc dài:

Cô sẽ bán tôi chiếc sừng này với giá một đồng vàng chứ?

Trong chốc lát, cô ta có vẻ như bị đơ ra nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý định của tôi và trả lời với một nụ cười:

Có chứ!

Chúng mày nói cái gì vậy? Cái sừng na...

Ngay khi tên đàn ông nâng chiếc sừng thủy tinh lên quá đầu, nó tan thành từng mảnh với một tiếng Rắc rõ to. Viên đá mà tôi ném đã trúng đích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.