Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni

Chương 32: Chương 32: Mặc cảm tội lỗi và Phép thuật cổ xưa




Sau khi cùng Yae quay lại quán Ngân Nguyệt, tôi trở về phòng mình để thử nghiệm một số thứ. Tôi đã thành công trong việc cường hóa cái /p>

Ví dụ như có thể sử dụng Viễn giác để quan sát khung cảnh ở xa hay không? Có thể đấy nếu tôi đưa nó vào ứng dụng máy ảnh trên con smartphone.

Cường hóa: Viễn giác.

Tôi thử dùng nó. Tôi mở máy ảnh ra và quan sát những gì hiện lên màn hình. Sử dụng Viễn Giác, tôi hướng hình ảnh thẳng ra ngoài căn phòng. Nó đi xuyên qua bức tường của phòng kế bên, và tiếp sau đó là phòng của Lindsey. Không có ai trong phòng cả, có vẻ Lindsey đã đi vắng rồi. Oh yeah, ẻm và Elsie đã đi mua sắm rồi mà.

Sau đó tôi nhìn vào trong phòng của Lindsey qua màn hình. Có một cảm giác rất lạ lùng. Một mắt tôi quan sát hình ảnh trong tâm trí, còn mắt kia thì thấy hình ảnh trên con smartphone. Tầm nhìn của mắt thường và tầm nhìn của Viễn Giác . Cứ thế tôi bấm nút và chụp một bức ảnh. Thành công rồi. Một tấm hình về phòng của Lindsey.

Sử dụng nó tôi có thể chụp những bức ảnh từ rất xa, thậm chí có thể ghi lại những hình ảnh bên trong một căn phòng bị khóa kín. Theo cách này, rất có khả năng quay lại được cả video đấy.

Oh, tôi nghe thấy tiếng mở cửa và nhìn lên, Lindsey đã có mặt trong phòng. Ah, em ấy về rồi này. Chắc cả Elsie nữa phải không? Trong khi tôi còn đang nghĩ vậy, Lindsey bỏ áo choàng ra và bắt đầu cởi nút của chiếc áo trong. Làn da trắng nõn nà của ẻm đập vào mắt tôi và làm tôi choáng cmn ngợp. Woah!? Chết cha! Tôi không hề để ý nhưng thế này chắc chắn là nhìn trộm rồi. Tôi hoảng hốt và ngưng Viễn Giác lại. Nguy hiểm vãi... Chỉ tí tẹo nữa thì tôi có thể nhìn được... Huh?... Gần được rồi...?

Không! Không không! Nếu mọi chuyện vỡ lở, tôi sẽ đánh mất sự tín nhiệm mà tôi đã gây dựng được với mọi người. Sẽ gần như không thể nào lấy lại được lòng tin ấy cả. Tôi không đánh giá sai lầm đâu! Hoặc nên là như thế. Không, thậm chí nếu tôi có nhìn tiếp, chắc gì tôi sẽ bị phát hiện... tôi nghĩ vậy đấy... ku.

Touya-san, mọi chuyện có ổn không ạ?

Ha, có có!? G-Gì thế!?

Tôi nhảy dựng lên vì giọng nói phát ra từ phía cửa của cô gái mà tôi mới vài giây trước còn đang nhìn trộm. Tôi vội vàng giấu con smartphone vào ngực mình. Ngay sau đó cánh cửa mở ra và Lindsey ló mặt vào trong phòng.

...? Có chuyện gì ạ?

Không!? Không có vấn đề gì đâu! E-em kần anh rúp việc gì à?

Tôi cắn phải lưỡi rồi. Bình tĩnh nào!

... Hôm nay, em thấy cái này ở cửa hàng đồ cổ và mua nó nhưng...

Lindsey đưa tôi xem một thứ giống như cuộn giấy. Nó được cuốn trong một hộp hình trụ bằng gỗ. Khi nhìn vào nó, tôi chẳng hiểu có những gì được viết trên đấy cả..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.