Cái ngày chúng tôi chuyển nhà đến thủ đô. Chúng tôi đã nói lời tạm biệt với những người chúng tôi mắc nợ, Mika và Dolan-san của Silvermoon, Aeru-san của Phụ huynh, Zanuck-san của Vua Thời trang, Balal-san củaCửa hàng vũ khí Kumachi và rời khỏi thị trấn Leaflet.
Thị trấn đầu tiên tôi sống khi đến thế giới này. Có rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Mặc dù tôi có thể trở về bất cứ lúc nào tôi muốn với Cánh cổng, nhưng tình cảm với nó vẫn còn sâu nặng lắm.
Dolan-san nói cái gì đó về việc sẽ biến thị trấn này thành thị trấn của shougi. Cũng tốt thôi bởi vì nhà vua tâm huyết với nó, cái mục tiêu đó có thể bất ngờ trở thành hiện thực cũng nên đấy chứ.
Tôi đưa một tờ giấy trong có vài kiểu mẫu thiết kế của quần áo như một món quà để chia tay Zanuck-san. Có thể một ngày nào đó quần áo giống như đồng phục y tá hay đồng phục thủy thủ sẽ ra đời. ...... Nó không giống như tôi gợi ý chúng, thật sự thì Zanuck-san đã tự đánh hơi ra nó.
Đối với Aeru-san từ Phụ huynh, tôi đã cho cô ấy công thức nấu kẹo ngọt của mình và một vài dụng cụ tiện lợi bằng cách tạo ra chúng từ Tạo hình. Khay đựng bằng băng, vòng tròn, tim và dao cắt hình ngôi sao như cái dao cắt bánh ga-tô. Tôi sẽ đi ăn một lần nữa khi công việc mới của cô hoàn thành.
Tương tự như vậy, tôi đã cho Mika-san một con dao bếp, dao gọt vỏ trái cây, máy xay sinh tố, bàn mài và nhiều công thức nấu ăn nấu ăn khác nhau. Với những thứ này, độ hủy diệt vị giác từ bữa ăn của Ngân nguyệtsẽ tiếp tục tăng lên.
Khi tôi chia tay tất cả mọi người và quay trở lại thủ đô, một vài chiếc xe ngựa đang dừng lại trước cửa nhà để đưa đồ nội thất vào. Khi chúng tôi xuất hiện trong vườn, Yumina, người đang sắp xếp đồ nội thất xung quanh đó, nhận thấy chúng tôi và chạy đến chào.
Touya-san, đúng lúc lắm. Có một quản gia mong muốn được làm việc ở đây, anh sẽ đến gặp ông ta chứ?
Eh? Giờ luôn sao?
Khi tôi đang rất ngạc nhiên thì từ sân thượng của căn biệt thự, một ông già với mái tóc trắng và bộ ria mép cùng bộ đồng phục chính thức đen từ đầu đến chân tiến lại gần. Đây là? Tôi có nhìn thấy ông ta ở đâu trước đây rồi nhỉ... ah, khi tôi nhận được căn nhà này, người này đã mang tiền và hàng tồn kho đến.
Rất hân hạnh được gặp ngài lần đầu tiên... không, tôi nên nói là lần thứ hai. Tôi là Rime. Rất vui khi được làm quen với ngài.
Rime-san cúi đầu thật thấp. Ông ấy có lẽ ở cái tuổi cuối-60 rồi? Nhìn cử chỉ của ông, tôi cứ nghĩ ông phải trẻ hơn thế kia.
Jiiya là quản gia đã phục vụ cha trong nhiều năm. Không có vấn đề gì nếu cho ông ấy trở thành một quản gia đâu. (Lưu ý: Jiiya giống như Jii mà Sue hay gọi quản gia của mình ấy)
Eh!?
Điều này có nghĩa là ông ấy đã chăm sóc cho nhà vua? Có vẻ như chúng tôi lại kéo thêm một người đẳng cấp bá đạo nữa rồi!
Tại sao một người như vậy cũng, tìm đến chúng ta cơ chứ...
Không, tôi không thể chiến thắng tuổi già được nữa, tôi đã trao vai trò đó cho con trai của mình rồi. Lúc đó, công chúa đã mời tôi về làm việc cho Người. Tôi nghĩ rằng phục vụ quãng đời còn lại cho vị cứu tinh của em trai tôi không phải là một ý tưởng tồi.