Julia Yêu Dấu

Chương 29: Chương 29




Anh khiêu vũ thành thạo, như trong mọi lĩnh vực khác. Ngón tay Julia cảm nhận được sự rắn chắc của đôi vai rộng dưới lớp áo đen, cảm thấy sức mạnh của đôi tay đang ôm cô trong điệu Valse, cảm thấy đôi chân săn chắc cọ vào váy cô khi anh xoay tròn cô theo những bước nhảy, và nghĩ rằng chỉ cần tim cô đập nhanh thêm chút nữa thì cô sẽ chết trên sàn nhảy của phu nhân Jersey mất.

“Phải chăng nụ cười rạng rỡ em dành cho tôi có nghĩa là em đã hết giận tôi? Hay tôi phải đề phòng một cú đá đột ngột nữa vào ống quyển?” Giọng nói của Sebastian ở sát tai cô đến mức cô có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của anh. Câu nói của anh thật khác thường, mà giọng của anh cũng kỳ lạ nữa.

Julia đánh liều liếc anh một cái. Cô ý thức rất rõ phản ứng của mình trước anh nên cô sợ nó hiện rõ trong mắt. Anh đang nhìn xuống cô với nụ cười khẽ khiến làn nôi cong lên, và cô cảm thấy tim mình chao đảo trước vẻ mặt gần như âu yếm đó.

“Ngài làm gì ở đây vậy?” Câu hỏi của cô gần như thì thầm bởi cô sợ phải hỏi, nhận thấy những đôi tai đang dỏng lên của các cặp nhảy đang quay tròn quanh họ. Sebastian có vẻ quên bẵng sự chấn động anh gây ra khi anh mỉm cười với gương mặt ngước lên của cô.

“Tôi đến tìm em,” anh nói và ánh mắt hiện rõ vẻ trêu chọc. “Em sẽ đi với tôi chứ?”

Julia không tin lời anh bởi ánh mắt trêu chọc ấy. Tim cô chùng lại một nhịp vì thất vọng. “Ngài làm ơn nghiêm túc đi.”

“Tôi đang cực kỳ nghiêm túc. Đừng nghi ngờ.”

Julia ngập ngừng nhìn anh. Đầu cô không cao quá vai anh, và cô phải ngửa đầu ra sau mới nhìn được mắt anh. Chúng đang long lanh thích thú và ẩn chứa điều khiến nhịp tim cô lại tăng tốc trở lại.

“Ngài đang giễu tôi,” cô buộc tội, rồi chợt nín thở vì đôi mắt xanh ấy bỗng rực lên thành màu ngọc sapphire khi anh lắc đầu.

“Tôi vừa đặt chân vào thành phố cách đây một giờ đồng hồ sau khi phi ngựa cả ngày trời. Lúc Smathers nói với tôi em đang ở đâu, thậm chí tôi còn sẵn sàng đương đầu với sự phẫn nộ của những quý bà đáng kính vẫn luôn khinh miệt tôi để đến với em. Thế có giống như tôi đang giễu em không?”

Anh vẫn mỉm cười, nhưng trong đáy đôi mắt xanh lấp lánh thì không. Chúng tràn ngập khao khát và dễ tổn thương một cách kỳ lạ khi gặp mắt cô.

“Tại sao ngài nôn nóng muốn gặp tôi đến vậy, Sebastian?” cô loay hoay mãi mới mở được miệng, cảm thấy phần còn lại của thế giới như đã biến mất, chỉ còn lại mỗi mình cô với anh. Tim cô nện thình thịch vào lồng ngực. Có phải anh đang lòng vòng, muốn nói với cô là anh đã nhận ra anh quan tâm đến cô? Rằng anh yêu cô? Cô nín thở, chờ đợi lời thú nhận. Nhưng anh đột nhiên bật cười, và lia mắt một vòng quanh gian phòng đông nghẹt.

“Ồ không,” anh nói, “không phải ở đây. Nếu em muốn hoàn tất đoạn đối thoại thú vị này, em sẽ phải đi cùng tôi. Xe ngựa của tôi đang đậu bên ngoài. Đã bảo là tôi đến để đem em đi mà.”

Julia nhìn anh như bị thôi miên khi anh dẫn cô lướt qua sàn khiêu vũ tới những khung cửa kiểu Pháp để mở hướng ra ngoài trời. Anh coi sự im lặng của cô nghĩa là đồng ý. Cô vẫn nhìn anh chăm chăm trong khi anh dìu cô theo điệu nhạc ra bên ngoài hàng hiên. Và cô vẫn chăm chú, không rời mắt anh, khi anh ngừng nhảy và cúi đầu xuống.

Hai tay cô vòng qua cổ anh trước cả khi môi anh chạm môi cô, rồi cô kiễng chân lên, rướn người áp vào anh, ôm riết anh khi cô hôn anh say đắm sau nhiều tuần tự lừa dối mình rằng cô chẳng nhớ anh. Anh cũng hôn lại cô bằng sự mãnh liệt đến rung rẩy. Môi và lưỡi anh thực hiện những lời hứa mà anh chưa bao giờ nói thành lời. Nụ hôn dường như kéo dài bất tận. Và Julia đắm chìm trong đó cùng hương hoa hồng trồng trong mảnh vườn trước sân và giai điệu du dương của điệu Valse văng vẳng trong khuôn gian. Cuối cùng Sebastian ngẩng đầu lên, và Julia chậm chạp, miễn cưỡng buông anh ra. Hai bàn tay cô trượt từ vai xuống tựa vào lồng ngực ấm áp vững chắc. Cô có thể cảm thấy tim anh lòng bàn tay cô qua lớp áo sơ mi và áo vét.

“Em yêu anh,” cô nói, rõ ràng, và thấy mắt anh lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo.

“Anh biết,” anh đáp, và cúi xuống hôn cô lần nữa, lần này là một nụ hôn nhanh, dữ dội, rồi anh nắm lấy cánh tay cô, xoay cô lại để dắt cô đi xuôi hàng hiên ra khỏi ngôi nhà. Anh đi sát bên cô, và cô chỉ biết có anh đến mức chẳng quan tâm đến những ánh mắt khó chịu của các cặp đôi khác trong vườn. Cô đang ở bên Sebastian, và phút chốc toàn bộ cuộc sống của cô lại có ý nghĩa. Giờ đây cô đã nhận ra rằng cô mãi mãi thuộc về anh. Oliver là người đẹp trai, tử tế, nhưng không phải là người đàn ông dành cho cô. Bất chấp hậu quả, dù là vợ hay nhân tình, mãi mãi, cô vẫn thuộc về Sebastian và anh thuộc về cô. Liệu anh có nhận ra điều đó? Cô cho rằng buổi sáng sau khi làm tình với cô ở White Friars là lần đầu tiên anh nhận ra anh thích cô hơn anh nghĩ. Nhận thức đó đã làm anh hoảng sợ và chạy trốn. Chỉ đến lúc này cô mới chợt nhận ra việc anh vội vã bỏ đi đáng chú ý đến nhường nào. Thật ra anh chạy trốn là vì tình cảm của anh quá sâu đậm đến mức làm anh hoảng sợ. Và thái độ lạnh lùng sau đó của anh chỉ là cách anh kháng cự lại tình cảm dành cho cô. Nhưng giờ đây - có vẻ như giờ đây anh đã ngừng tránh né. Như thể anh đã sẵn sàng thừa nhận với bản thân và với cô là anh có tình cảm với cô.

“Anh định đưa em đi đâu?” Thực sự cô không quan tâm; cô sẽ đi cùng anh đến địa ngục nếu anh yêu cầu. Nhưng cô muốn nghe giọng nói của anh, muốn đảm bảo với mình rằng anh thật sự đang đi bên cô, tay cô bám vào tay anh khi anh dẫn cô ra cánh cổng sắt cao vút nằm bên mé bờ tường vườn. Sáng nay trời mưa, và những bông hồng quệt vào váy cô đẫm nước. Hương thơm nồng nàn của chúng ngập trong không khí. Những cặp mắt tò mò dõi theo bóng họ, nhưng Julia không bận tâm. Trái tim cô đã có chủ và cô chẳng quan tâm đến ai ngoài Sebastian.

“Anh nghĩ mình đang rất muốn làm tình với em. Em có tin anh khi anh đưa em đi không?”

“Em tin anh, Sebastian,” cô dịu dàng nói khẽ, tuyệt không luống cuống trước ý định thẳng thừng muốn yêu cô của anh. Đó cũng là điều cô muốn.

Cô ngước nhìn anh với cả trái tim phơi bày trong ánh mắt. Dường như anh nín thở trong một khoảnh khắc; rồi anh cúi xuống và hôn cô, lại một sự chiếm đoạt ngắn ngủi và dữ dội khác. Rồi họ đi qua cổng

Phía bên kia con đường nhỏ lát đá là cỗ xe mui kín đã từng chở cô đến thành phố ngày trước. Julia không thể nhận ra người đánh xe vì anh ta mặc cái áo choàng cao cổ bọc kín người. Jenkins từ sau xe nhảy xuống mở cửa khi thấy họ đến gần.

Mặt đường mấp mô những vũng nước nhỏ, Julia định nhón c hân bước qua chúng thì đột nhiên Sebastian bế xốc cô lên và bồng cô đi nốt quãng đường còn lại. Sau giây phút ngạc nhiên ban đầu cô mỉm cười và vòng hai tay qua cổ anh.

“Nếu em ướt chân và cảm lạnh vào lúc này thì chẳng hay ho tí nào,” anh lẩm bẩm bên tai cô. Cô cười và ôm chặt anh. Jenkins không hề nháy mắt khi ông chủ của anh ta đặt gánh nặng của ngài vào trong xe, rồi vào xe sau cô. Cửa xe đóng lại bằng một tiếng cạch khẽ. Cỗ xe lắc lư khi Jenkins nhảy lên sau xe, và rồi nó chuyển bánh, móng ngựa gõ lốp cốp xuống đường khi họ đi xa dần.

Bên trong xe, những tấm rèm nhung đã được buông xuống trên các ô cửa sổ và đèn được thắp lên, bọc họ trong một cái kén ấm cúng. Sebastian duỗi người trên băng ghế đối diện, và Julia nhìn anh với tình cảm dạt dào trong đáy mắt. Anh mới đẹp trai làm sao với mái tóc vàng ánh kim lấp lánh trong ánh đèn, thân hình cao ráo đầy sức mạnh trong trang phục màu đen thanh lịch và đôi mắt trên gương mặt thiên thần nhìn cô khao khát.

“Em rất nhớ anh,” cô khẽ nói. Đôi mắt đang nhìn cô tối lại.

“Hẳn người ta nói đúng về chuyện xa cách sẽ làm con tim mềm yếu, bởi anh cũng nhớ em. Chết tiệt.”

Lời thừa nhận, bằng giọng trầm, làm mắt Julia long lanh với tia sáng dịu dàng. Đây là mức độ gần nhất anh từng thú nhận là có quan tâm đến cô. Tiếp theo phải chăng là lời tỏ tình? Ý nghĩ Sebastian thú nhận một điều gì đó ấm áp và nhân văn như tình yêu khiến đầu gối cô nhũn ra.

“À!” cô lên tiếng khi anh chẳng nói thêm lời nào khác.

“À sao?” Anh nhướng mày với cô, nụ cười mỉm làm cong làn môi anh, và cô hiểu là anh vẫn chưa sẵn sàng thổ lộ tình cảm

“Tại sao anh ngồi tận bên đó?” Giọng cô khàn khàn mời gọi, và đôi mắt lả lơi nhìn anh. Cô đang trêu chọc anh, nhưng cũng có ý mời gọi thật sự.

“Vì nếu gần em hơn, anh sẽ chiếm đoạt em ngay trong chiếc xe chật chội này. Anh chắc em muốn anh đợi hơn.”

“Vậy sao? Ý em là, anh chắc chứ?” cô chớp chớp mắt tán tỉnh trêu chọc anh. Cô vừa kinh ngạc vừa thích thú với cách cư xử của mình. Đôi mắt anh bừng lên thành những đốm lửa xanh, và hai bàn tay trong túi quần siết lại.

“Em muốn rắc rối à.” Lời cảnh cáo khàn khàn được buông ra giữa hàm răng nghiến chặt. Julia nhìn anh mãn nguyện. Đây mới là đức ngài đẹp trai bị ham muốn đánh gục.

“Có lẽ em muốn rắc rối,” cô thì thầm, và trước khi anh có thể nói thêm câu nào cô đã di chuyển cùng với tiếng váy xột xoạt sang ngồi cạnh anh.

Anh ngờ vực nhìn cô một lúc, hai bàn tay vẫn đút trong túi quần, trong lúc đôi tay cô vuốt nhẹ ve áo anh. Bỗng môi anh nhếch lên thành nụ cười chế giễu, rồi anh rút tay ra khỏi túi quần để túm lấy tay cô và kéo cô vào lòng.

“Vậy thì cứ tự nhiên,” anh lẩm bẩm, và khi Julia mỉm cười thì anh hôn cô.

Hai tay cô quấn lấy cổ anh và đôi môi mở ra cho anh, rồi lưỡi anh ở trong miệng cô, khám phá mọi ngóc ngách. Cô hôn lại anh bằng sự ngọt ngào say đắm, nung cả hai trong ngọn lửa ham muốn. Julia cảm thấy tay anh run run khi chúng ôm cô vào lòng và cảm thấy thỏa mãn. Anh cũng muốn cô dữ dội như cô muốn anh.

“Đủ rồi,” anh đột nhiên thì thầm, đẩy cô khỏi lòng mình khiến cô lại ngồi phịch trên mặt ghế nhung. Môi anh mím lại thành một đường thẳng băng, và mắt anh long lanh sáng bừng đến mức Julia nghĩ chúng có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Anh lại nắm chặt hai tay và đút vào túi quần như thể anh không tin mình có thể giữ chúng cách xa cô.

Việc anh cố gắng kiểm soát ham muốn của mình đã thổi bùng khao khát trong Julia. Cô mỉm cười với anh, một nụ cười từ tốn trêu ngươi, rồi cố tình ả sát hơn vào người anh khiến anh không thể không thấy phần ngực áo khoét sâu của cô. Quả nhiên đôi mắt anh rực cháy đúng như dự tính. Anh vội vàng ngước lên, và trừng mắt với cô.

“Nghe này, cô bé tinh ranh, tôi quá già cho việc làm tình trong xe ngựa - nhất là khi chúng ta chỉ cách điểm đến mười lăm phút nữa. Tôi chẳng muốn bị gia nhân của mình bắt tại trận. Nên em vui lòng nghiêm chỉnh.”

“Nhưng em không vui lòng,” cô ranh mãnh thì thầm và khi anh trợn mắt nhìn cô thì cô lại mỉm cười. Đôi mắt cô lướt trên người anh, tắm trong niềm vui dạt dào khi được thỏa sức ngắm anh, yêu những đường nét rắn rỏi của cơ thể anh cũng nhiều như ngưỡng mộ khuôn mặt đẹp như tạc của anh.

Cô thấy tay anh vẫn siết chặt trong túi quần, và khi mắt cô đi theo thớ vải bị kéo căng từ túi bên này sang túi bên kia thì cô thấy một thứ khác. Chỗ phồng lên không thể nhầm lẫn cũa vật đàn ông đang ép vào mặt vải quần đen ôm sát. Cô nhìn chằm chằm cái hình thù lồ lộ ấy, và rồi, trước khi biết mình định làm thế, tay cô đã chạm vào nó. Cô lướt nhẹ ngón tay lên vật căng phồng, kinh ngạc trước sự cứng rắn và hơi nóng của nó qua chiếc quần. Anh thở hổn hển và cứng đơ khi cô vuốt ve nó, và cô ngẩng nhìn anh trong sự ngạc nhiên dịu dàng.

“Anh không thích à?” Thắc mắc cảu cô quá ngây thơ. Mắt anh bùng cháy, gương mặt anh sắt lại, bất động như đá.

“Anh quá thích là khác,” anh nói qua hàm răng nghiến chặt, và rút tay khỏi túi quần túm lấy hai cổ tay cô rồi nhấc chúng ra. “Anh bảo, nghiêm chỉnh.”

“Em không tuân lệnh anh nữa đâu, đức ngài ạ.” Cô nghiêng người gần hơn để đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi anh. Tay anh siết chặt hai cổ tay cô, rồi dường như quên mất chúng khi anh hôn cô thật sâu và chìm đắm trong nụ hôn. Hai tay cô lại được tự do, chúng chấp chới như hai cánh bướm đậu xuống anh. Anh rên lên khi cô rà theo hình dáng của anh qua lớp vải, rồi lại rên rỉ khi bàn tay cô khép lại trên cái vật cứng ngắc căng thẳng. Nhưng cái quần bó sát của anh không cho cô làm được gì nhiều ngoài một cái bóp nhẹ. Cô nhăn trán trong khi vẫn đang cố đánh lạc hướng anh bằng những nụ hôn, và những ngón tay lại thăm dò chỗ căng phồng ấy. Nhưng lần này cô tìm những chiếc khuy.

Cô tìm thấy chúng bên dưới mép vải, và chầm chậm, gian xảo mở từng cái một.ó năm cái, khi chúng bung ra hết thì việc dàn xếp với quần lót của anh thật dễ dàng, và rồi vật đàn ông của anh vùng ra khỏi sự kiềm tỏa.

“Em nghĩ em đang làm cái quái gì vậy?” Anh hỏi một cách khó nhọc trên môi cô, đôi tay đang vuốt ve làn da trần ở cổ và vai cô di chuyển túm lấy hai cổ tay cô lần nữa. Vì đánh lạc hướng anh bằng những nụ hôn không thành công lắm, nên cô dứt khỏi môi anh với nụ hôn tiếc nuối và cười với đôi mắt anh.

“Em muốn làm anh hài lòng,” cô thì thầm, đôi tay vặn vẹo để vuốt ve hai bàn tay đang giam cầm chúng. “Em biết có nhiều cách để làm đàn ông hài lòng, nhưng em không biết làm thế nào. Dạy em đi.”

Những lời nói cám dỗ đi cùng đôi mắt mê hoặc khiến Sebastian nhìn cô đăm đăm, và qua đôi mắt mờ đục vì ham muốn của anh, Julia biết rằng mình đã thắng.

Đôi tay đang kẹp chặt tay cô lỏng ra, cô rút tay ra và lại chạm vào vật đàn ông của anh. Lần này chẳng có lớp vải nào cản trở cô. Những ngón tay cô bọc lấy anh, đo lường độ cứng của nó, và anh đột nhiên rên lên, cặp mắt chìm trong lửa khi anh nhìn tay cô ở trên anh. Julia cũng nhìn hình ảnh những ngón tay thon thả trắng trẻo của cô quấn quanh bằng chứng thể hiện ham muốn của anh và nó làm dậy lên một cơn nhức nhối giữa hai chân cô. Cô muốn anh yêu cô, nhưng trước hết cô muốn ghi dấu của cô lên anh để anh không bao giờ có thể làm điều này với bất kỳ ai khác. Cô muốn anh cháy lên vì khao khát.

“Cho em biết cách làm anh sung sướng đi, Sebastian.” Lời nói chỉ còn là tiếng thì thào, nhưng anh nghe thấy vì tay anh đã ở trên tay cô và hướng dẫn cô chuyển động, chỉ cho cô cách vuốt ve, mơn trớn. Và cô làm như thế cho đến khi đầu anh dựa hẳn vào ghế, mắt anh nhắm nghiền và miệng anh rên rỉ...

Anh nóng và nặng trĩu trong tay cô, cương phồng lên vì ham muốn. Julia say mê nhìn xuống vật cô đang nắm giữ. Cơ thể anh thật khác với cơ thể cô, khác xa một cách thú vị. Để nhìn cho rõ mình làm anh hài lòng đến mức nào, cô trượt xuống khỏi ghế và quỳ giữa hai đầu gối dang rộng của anh. Chiếc áo dài vàng của cô tỏa ra xung quanh và phủ lên đôi giày cao cổ đen bóng của anh. Cô lại vuốt ve anh, chầm chậm, chầm chậm, lên rồi xuống, và thấy răng anh cắn mạnh vào môi bên dưới. Thế rồi, bị thôi thúc bởi một bản năng không biết từ đâu đến, cô vươn người áp môi vào anh trong một nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào. Anh thở dốc, và bật dậy trong tư thế ngồi thẳng để nhìn xuống cô bằng cặp mắt đờ đẫn. Chúng cháy bỏng khi anh thấy cô ngồi giữa hai chân anh, mái tóc đen xõa xuống khỏi búi tóc thanh lịch khiến những lọn quăn lòa xòa trên chiếc cổ trắng ngần và hòa vào một cách trêu ngươi với đám lông sẫm màu trên cái chỗ bị cô mở ra. Đôi mắt vàng của cô như tan chảy vì thích thú khi cô ngước nhìn anh, và đôi môi hồng mềm mại hé mở ngay sát cái vật cô vừa mơn trớn.

“Chúa ơi, Julia, em học cái đó ở đâu vậy?” Vào lúc khác thì tiếng làu bàu khàn khàn ra lệnh này ắt đã làm cô bực bội, nhưng tối nay cô quá mê mải với phép màu mình tạo ra, quá đắm chìm trong sức nóng và khoái cảm.

“Em... em chỉ muốn làm thế thôi. Anh thích nó, em biết là anh thích mà.” Lời biện hộ của cô khàn khàn trong khi những ngón tay vẫn quấn quanh anh và miệng cô chỉ cách da thịt anh một khoảng trêu ngươi khiến anh không thể thốt được từ nào. Trong khi anh nhìn chằm chằm xuống cô, cố vắt óc để moi ra một mệnh lệnh thì cô lại vươn tới và áp môi lên anh. Miệng anh trở nên khô khốc, và hơi thở rít lên qua cổ họng.

“Thấy không?” cô thì thầm, và anh mất hết ý chí. Hai bàn tay anh ôm lấy đầu cô, và lẳng lặng chỉ cho cô biết cách làm anh sung sướng. Dưới bàn tay dìu dắt của anh, môi, lưỡi và những ngón tay cô học được tất cả những gì cần biết về anh, mùi vị của anh, cảm giác của anh. Cuối cùng, khi anh đã cứng ngắc, hai tay anh kéo đầu cô ra khỏi anh, và cô nhìn thấy bằng chứng cực khoái mà anh đạt tới với cặp mắt cháy âm ỉ. Khoái cảm run rẩy của anh càng khiến cô muốn anh...

Cỗ xe dừng bánh, lắc lư xóc nảy khi lũ ngựa bị ghìm cương và Jenkins nhảy xuống. Họ đã đến nơi. Julia đứng dậy trên đôi chân run rẩy, và vươn người thổi tắt đèn để Sebastian có thời gian sửa sang tình trạng lộn xộn cô đã gây ra trên người anh.

Khi Jenkins mở cửa và hạ thang xuống, cô bước vào vùng sáng của những ngọn đèn đường và trông nhếch nhác. Nhưng còn anh - cô liếc nhanh qua vai khi anh bước xuống sau cô. Nom anh vẫn cao ngạo chỉn chu như mọi ngày. Một sợi tóc cũng không bị rối. Nếu không tận mắt thấy cái tư thế thân mật vừa rồi của anh, cô sẽ chẳng bao giờ tin vào mắt mình dù có cả nhân chứng thề trên chồng kinh thánh chăng nữa. Anh đón lấy ánh mắt cô, và tia lửa bừng lên trong đôi mắt xanh ấy là tất cả bằng chứng cô cần để chứng tỏ những giây phút vừa qua không phải là mơ.

“Trước khi em phóng thích cơn giận, anh xin đảm bảo là mục đích anh mang em về lại chỗ này lần trước. Anh chỉ muốn có không gian riêng để nói với em những điều cần nói, và xét cho cùng anh vẫn sở hữu ngôi nhà này. Thật đáng tiếc nếu lãng phí nó, nhưng tất nhiên chúng ta có thể kiếm một khách sạn nếu em muốn.”

Cho đến khi Sebastian nói xong bài phát biểu vội vàng này, Julia mới nhận ra họ đang đứng trước căn nhà nhỏ mà anh chứa chấp nhân tình của mình. Tay anh đặt trên vai cô và trong một lúc cô cứng người lại. Ánh mắt cô ném qua vai vào anh hẳn là tóe lửa vì anh mỉm cười với bộ dạng dàn hòa cực kỳ quyến rũ làm cô dịu xuống ngoài ý muốn của mình. Xét cho cùng, cô cũng muốn được ở một mình với anh - và không chỉ để nói chuyện. Ngôi nhà này chắc chắn cho họ nhiều sự riêng tư hơn một phòng khách sạn. Vẻ mặt cô hẳn là tỏ rõ sự đồng ý vì những ngón tay anh siết lại trong một cái bóp nhẹ.

“Và dĩ nhiên, có cả một chiếc giường to trên lầu nữa,” anh thì thầm nói thêm. Khi mắt cô bắn những tia ngờ vực về phía anh thì anh cười khẽ. Trước khi cô quyết định mình có nên nổi giận, anh đã ở bên cạnh, kéo cánh tay cô vòng qua tay anh khi anh dẫn cô bước lên bậc tam cấp. Julia ngoan ngoãn đi theo anh trong lúc cỗ xe đằng sau lọc cọc lăn bánh đi. Granville đã chờ sẵn, bộ dạng nom như thể vừa vội vàng tròng áo khoác lên người khi nghe thấy tiếng xe, mở rộng cửa cho họ với động tác cúi đầu quỵ lụy mà Julia biết hoàn toàn là do sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh cô.

“Xin chào đức ngài, madam,” hắn kính cẩn nói và đóng cửa lại. “Tôi có thể dọn bữa tối lên, hay...”

“Không cần, cảm ơn,” Sebastian dứt khoát, chẳng thèm liếc mắt tới gã người hầu xun xoe. “Anh có thể đi.”

Cúi rạp đầu một lần nữa Granville mới biến mất, Julia đứng nhìn lên Sebastian, mặt anh nhuốm ánh vàng của ngọn nến đặt trên chiếc bàn nhỏ gần cửa ra vào và có vẻ nó là nguồn sáng duy nhất trong nhà.

“Đáng lẽ mình nên bảo hắn thắp vài cây nến.” Sebastian rầu rĩ nói khi nhận ra căn nhà tối om.

“Chúng ta cũng làm được mà, hay ít nhất là em có thể. Phải chăng ngài bá tước không cả biết cách thắp nến?”

“Hơi hơi.” Anh mỉm cười với cô. Julia nghĩ mình có thể sống cả đời với nụ cười ấm áp ấy. Cô kiễng chân bất ngờ hôn trộm anh. Mắt anh rực sáng, và anh túm lấy cô, nhưng cô đã chụp lấy cây nên và lách khỏi anh rồi chạy lên cầu thang, cười khúc khích, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

“Một ngày nào đó, trò đùa của em có thể dẫn em đến rắc rối đấy, cô bé tinh ranh,” anh cảnh cáo.

“Em cũng hi vọng thế,” cô đáp lại với nụ cười dạn dĩ, anh cũng cười và đi theo cô lên lầu. Đến cửa phòng ngủ thì cô ngập ngừng, chợt cảm thấy hơi xấu hổ. Tối nay cô thật táo tợn - có thể anh không thích những phụ nữ táo tợn?

Nhưng anh đã ở ngay sau lưng, trước cả khi cô định rút lui, cánh tay anh vòng qua người cô để mở cửa, rồi nhẹ nhàng đẩy cô qua. Khép cánh cửa lại sau lưng họ, anh lấy giá nến từ tay cô và đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường.

“Sao em đột nhiên trông lo lắng thế,” anh nói với nụ cười mở rộng, và đi về phía cô.

“Em...” Cô bước lùi lại. Bỗng dưng cảm thấy nhất thiết phải nghe điều anh muốn nói. Quay lại căn phòng có thần cupid mạ vàng và những thiếu nữ khỏa thân này, cô cảm thấy mình như một cô gái tầm thường. Nếu tất cả những gì Sebastian muốn là cô làm nhân tình của anh, thì cô sẽ vui vẻ nhận những gì có thể có từ anh. Nhưng cô cần phải biết. Cô không thể đợi lâu hơn nữa.

“Anh sẽ không làm đau em, cô bé,” anh nói với một cái liếc mắt ranh mãnh, đưa tay ra nắm lấy phía trên hai cánh tay cô.

Julia buộc phải mỉm cười trước nụ cười khiêu gợi đặc trưng ấy của anh, nhưng cô đặt một tay lên ngực anh để chặn anh lại. Anh nhướng cao chân mày nhìn xuống cô. Cô lắc đầu.

“Không, Sebastian.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Chúng ta nói chuyện trước đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.