Cuối cùng anh gật đầu. “Nếu em muốn.”
Julia đợi một lúc, nhưng c đó là tất cả những gì anh định nói. Anh vẫn giữ hai cánh tay cô, những ngón tay vuốt ve làn da mềm mại của cô, làm sống lưng cô nổi gai. Cô cố không nghĩ đến nó, và nhìn anh nghiêm nghị. Tay cô đột nhiên đập mạnh vào ngực anh.
“Lẽ ra em nên bảo là, anh nói trước.”
Anh toét miệng cười, nhưng mắt thoáng cảnh giác. “Em đang biến thành một phụ nữ rất đòi hỏi đấy, biết không?” Anh lẩm bẩm, siết chặt tay cô lần nữa trước khi thả chúng ra và quay người đi. Chỉ ba bước chân anh đã đến cửa sổ, xoay lưng lại phía cô, vén rèm cửa nhìn ra đường phố.
“Sebastian...” Cô đứng yên ngắm nhìn tấm lưng rắn chắc giữa lớp rèm cửa màu hồng. Cô sẽ không ép mà để anh tự nguyện noi1 những gì cần nói.
“Tuần vừa rồi anh đã suy nghĩ rất nhiều,” anh nói với cái cửa sổ, giọng đều đều cứng nhắc. “Thời gian đó trời mưa suốt nên chẳng thể ra ngoài làm việc gì.” Anh dừng lại một lúc mà tưởng như dài vô tận. Julia cưỡng lại thôi thúc muốn nói câu gì đó. Cô hi vọng anh sẽ nói tiếp khi đã sẵn sàng.
“Trong lúc bị cùm chân trong nhà nhìn trời mưa, anh đã nhận ra vài điều.” Anh quay lại nhìn cô, tựa người vào khung cửa sổ, hai bàn tay chống vào bậu cửa. Đôi mắt anh xanh ngắt khi gặp mắt cô - và có vẻ xa vắng. Ngay cả giọng nói cũng dè dặt, và cô nhận ra sự phòng thủ trong đó.
“Anh nhận ra mình thật cô đơn,” anh nói sau một lúc. “Anh đã cô đơn gần như cả đời. Cha anh là người tốt nhưng nhu nhược, quá nhu nhược so với mẹ anh. Lúc anh sáu tuổi, ông trở nên ốm yếu, và kể từ đó ông chẳng bao giờ dành thời gian cho anh. Anh yêu ông, và anh nghĩ ông cũng yêu anh, nhưng ông chẳng bao giờ có can đảm vùng lên chống lại mẹ anh vì anh. Khi anh còn nhỏ và chưa đủ tuổi đến trường, bà ấy giao anh cho hàng loạt bảo mẫu, vì anh chẳng phải thiên thần gì nên phải thay bảo mẫu liên tục. Nhưng khi bà ấy chú ý đến anh, thỉnh thoảng, khi anh cố làm bà chú ý bằng những trò quỷ quái khiến bà nổi điên, thì lúc nào anh cũng chỉ nhận được những lời khiển trách lạnh lùng.”
“Bà ấy thích Edward hơn. Edward khác với bà như mặt trăng với mặt trời, nhưng bà yêu anh ấy. Cho đến giờ anh vẫn không hiểu vì sao bà chưa bao giờ yêu anh. Tất nhiên, giờ điều đó chẳng còn quan trọng, nhưng với một đứa trẻ thì đó là một nỗi đau không tả xiết. Đau đớn khi thấy bà mê mẩn người anh tra chẳng xuất sắc hơn mình. Đau đớn khi phải ở lại trường trong những kỳ nghỉ vì mẹ anh không muốn bị thằng nhóc lôi thôi này làm phiền. Tất nhiên Edward lại là chuyện khác. Đau đớn vì mùa hè ở White Friars chẳng có ai ngoài những gia nhân vì bà bận rộn đưa Edward đi Paris hoặc Tây Ban Nha hoặc những nơi khác. Và Edward - anh ấy là anh trai anh, nhưng anh chưa từng hiểu rõ anh ấy. Cách biệt bốn tuổi là một khoảng cách không nhỏ. Nếu anh ấy còn sống, ai mà biết được, có thể anh và anh ấy sẽ trở nên thân thiết hơn. Nhưng bọn anh đã bị chia cách mãi mãi khi anh ấy mất.”
Anh lại ngừng, và Julia cưỡng lại thôi thúc muốn tới chỗ anh, để vòng tay qua người anh, ôm lấy anh và bù đắp mọi tình thương yêu anh chưa bao giờ có khi còn là đứa trẻ. Nhưng cô kìm lại, biết là nếu bây giờ mình không nghe hết tất cả những gì anh muốn nói thì có thể chẳng bao giờ anh nói nữa. Sau vài giây do dự anh tiếp tục.
“Rồi anh trở thành bá tước. Bỗng dưng kẻ vô giá trị trở thành nhân vật quan trọng. Anh thành chủ gia đình, và có thể khống chế tất cả mọi người - Caroline, thằng bé mũi hếch Timothy, thậm chí cả mẹ anh. Bởi vì anh nắm tài chính. Mẹ anh trở nên phụ thuộc tài chính vào anh vì bà chẳng có gì ngoài khoản thừa kế ít ỏi mà cha anh để lại. Điều đó hẳn làm bà tự ái ghê gớm! Và nó cũng làm bà lo sợ. Anh có thể cắt hết trợ cấp của bà. Nhưng anh không làm thế. Anh đã ngu ngốc hy vọng rằng có lẽ bà sẽ yêu thương anh khi đã mất Edward. Nhưng bà cũng chẳng yêu thương bá tước mới hơn thằng nhóc lôi thôi ngày xưa.”
“Và tất nhiên còn có Elizabeth. Anh và cô ấy mới kết hôn được sáu tháng thì cha anh mất, và với cuộc hôn nhân này, anh vẫn trông mong điều tốt đẹp sẽ đến. Elizabeth hiền lành và dễ thương, khác hẳn với mẹ anh. Cô ấy là con nhà danh giá, anh biết cô ấy từ bé, và cô ấy có khoản hồi môn kếch xù. Mùa hè ngay trước khi thừa kế tước hiệu, anh cứ ngỡ mình đã yêu. Anh và cô ấy kết hôn, rồi anh vỡ mộng. Ẩn dưới bề ngoài đáng yêu dịu dàng, cô ấy lạnh lùng y hệt mẹ anh, chỉ theo một kiểu khác. Cô ấy kinh hãi việc ân ái. Anh đã thử mọi cách. Anh đã kiên nhẫn. Anh bảo cô ấy là anh yêu và tôn trọng cô ấy. Mẹ kiếp, anh thậm chí còn cầu xin cô ấy nữa. Thế mà cô ấy vẫn kêu khóc mỗi khi anh đến gần. Nhưng anh là một bá tước, và anh phải có người thừa kế. Nên anh vẫn đến với cô ấy, và càng ngày cô ấy càng ghét chuyện đó hơn, nhưng cuối cùng cô ấy cũng có thai. Anh không biết ai mới là người nhẹ nhõm hơn trước việc này, Elizabeth hay anh. Nhưng anh không bao giờ chạm vào cô ấy nữa từ sau cái đêm Chloe hình thành.”
“Tình cảnh của anh là thế đấy, hai mươi tư tuổi, với một cô vợ mang bầu không cho anh chạm vào người. Anh phản ứng lại như mọi tên đàn ông khác - trên đời đâu thiếu phụ nữ. Elizabeth căm ghét hôn nhân, và diễn vai kẻ bị hại khi phát hiện anh có nhân tình, sau hơn bốn năm anh không chạm vào cô ấy. Hài hước làm sao! Khi anh không chịu quỳ xuống xin lỗi, cô ấy liền chạy tới khóc lóc với cha mình. Trước đây ông già Tynesdale muốn con gái trở thành nữ bá tước, nhưng giờ đây chẳng cần hiểu ngọn ngành, ông ta chỉ biết bênh con gái chằm chằm. Elizabeth chẳng nói lời nào với cha cô ấy về việc cô ấy ghê tởm và từ chối nghĩa vụ làm vợ, mà chỉ kết tội anh là kẻ phản bội. Ông ta gọi anh ra mắng nhiếc, lên lớp về tội ngược đãi con gái ông, và bọn anh cãi nhau. Rồi khoảng một tháng sau, Elizabeth bị sát hại. Và em biết không? Lúc đó anh chỉ thấy nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì anh sẽ không phải sống nốt quãng đời còn lại bị trói buộc vào người đàn bà mà anh bắt đầu ghét cay ghét đắng.”
“Và đương nhiên những tin đồn bắt đầu lan ra rằng anh đã giết Elizabeth. Anh không làm điều đó, nhưng chẳng ai tin anh. Nếu người ta muốn quy cho anh tội giết người, cũng chẳng sao vì lúc đó anh chẳng quan tâm, anh chẳng cần ai trong bọn họ. Trừ Chloe. Lạy chúa, trong đời anh, chuyện xảy ra với Chloe có lẽ là tồi tệ nhất.”
“Elizabeth hầu như tách con bé khỏi anh. Cô ấy luôn hành động như thể sự hiện diện xấu xa của anh sẽ làm hỏng đứa con quý giá của mình. Nhưng anh yêu con bé. Và anh xin thề nó cũng yêu anh. Nó chỉ là một sinh linh bé nhỏ, mới có bốn tuổi khi Elizabeth chết. Nó luôn mừng rỡ khi thấy anh. Thỉnh thoảng anh lại mua quà cho nó, và nó sẽ vòng hai cánh tay bé bỏng mũm mĩm qua cổ anh, hôn anh, bi bô bằng giọng nhỏ xíu ngọng nghịu của nó. Thế rồi... thế rồi...” Anh ngừng lời để hít sâu lấy lại bình tĩnh. Julia thấy mắt anh ngấn lệ, và cô không thể ngăn mình đến chỗ anh nữa.
Váy cô xột xoạt khi cô băng qua phòng tới bên anh. Lúc đầu anh cứng người và cưỡng lại khi hai tay cô vòng qua eo anh. Nhưng khi cô lặng lẽ áp vào người anh để an ủi, thì hai tay anh vòng qua người cô. Anh ôm cô thật chặt, giọng nghẹn ngào khi cúi đầu thì thầm tiếp với cô.
“Khi em xuất hiện ở tiền sảnh nhà anh, trông vừa giống gái điếm hạng ba vừa giống một con chuột chết đuối, thời điểm đó anh đang nghĩ rằng anh chẳng cần ai. Anh thích sự cô độc của mình. Ồ, dĩ nhiên là anh có bạn bè, như mọi người khác, nhưng họ chỉ là những người quen. Trên đời này chẳng ai đoái hoài đến việc anh sống hay chết. Và rồi em đến.”
“Nếu hôm đó mẹ anh không bước chân vào văn phòng, có lẽ anh đã ném em trở lại đường phố. Giấy hôn thú chẳng có giá trị gì với anh. Em cũng chẳng thể chứng minh được gì. Nhưng anh không tống cổ em đi. Anh đem em về White Friars vì anh chẳng biết phải làm gì với em - anh đã hối tiếc giây phút bốc đồng khiến anh giữ em lại. Nhưng em là cô bé thú vị, và anh dần thích em. Rồi bỗng dưng em biến thành một mỹ nhân... đáng lẽ anh nên nhìn thấy trận chiến Waterloo của mình đang đến mới phải. Thực ra, có thể anh nhận thấy nhưng không chịu thừa nhận. Cái đêm ấy em vẫn là trinh nữ, anh biết thế, và anh không muốn thừa nhận nó với chính bản thân mình. Anh tự nhủ mình đã lầm về những vết máu vì không một trinh nữ nào có thể hưởng ứng theo cách của em. Em cực kỳ cháy bỏng, cô bé ạ, và em cũng đốt cháy anh. Anh kinh hãi trước phản ứng của mình. Anh muốn nữa, gấp nhiều lần. Nên anh bỏ chạy. Hôm qua, anh nhận ra mình vô cùng cô đơn trong thế giới lạnh lẽo này, và anh mệt mỏi với sự cô đơn. Anh muốn có một ngọn lửa sưởi ấm - và ngọn lửa đó là em. Anh muốn ôm em, hôn em và không bao giờ để mất em chừng nào hai ta còn sống trên đời. Anh muốn em yêu anh, và anh muốn được yêu em.”
Giọng anh càng lúc càng trầm xuống và cuối cùng chỉ còn tiếng thì thào. Nhưng Julia nghe thấy. Cô nghe, và thổn thức. Sebastian cao ngạo của cô luôn cần tình yêu nhưng chưa bao giờ tìm được nên sợ tất cả những gì mình khao khát. Vì đã bị tổn thương quá nhiều nên anh mới lạnh lùng với cô như vậy. Thậm chí bây giờ anh vẫn như đang sợ liều trái tim mình lần nữa.
“Anh yêu em, Julia,” anh lẩm bẩm trong tóc cô, và tim Julia căng lên, nhức nhối bởi nỗi đau ngọt ngào. Tay cô siết chặt, ôm anh vào lòng, và cô xoay đầu để dụi mặt vào vùng da nham nhám nơi cổ anh.
“Em cũng yêu anh, tình yêu của em,” cô thì thầm, áp môi vào chỗ mềm mại nơi mạch máu anh đập điên cuồng. Đôi tay anh siết cô chặt đến nỗi cô sợ anh có thể làm cô gãy xương, rồi đầu anh quay sang và môi anh tìm môi cô.
Lần này khi họ làm tình, cảm xúc dâng trào trong đam mê. Anh nhận và cô trao, anh trao cô nhận. Thân thể họ quấn vào nhau với sự dịu dàng mãnh liệt. Và họ chỉ kịp lấy lại hơi thở khi run rẩy quay về mặt đất trước khi ham muốn lại đưa họ lên đỉnh cao lần nữa. Họ làm tình hết lần này đến lần khác cho đến lúc bình minh tỏa sáng nơi chân trời với những tia nắng hồng và những tiếng lao xao đầu tiên của ngày mới vẳng trên con phố ngoài cửa sổ.
Thỏa mãn, họ cùng nằm trên chiếc giường lớn, thân thể trần truồng ép sát vào nhau dưới tâm chăn đơn, nhịp tim của họ cuối cùng cũng chậm lại. Julia, mắt ngái ngủ, tứ chi nặng trĩu, nằm gối đầu lên v một tay đặt lên đám lông trên ngực anh. Sebastian nằm ngửa, một tay gối đầu, tay kia vòng qua người Julia. Tóc anh rối bù, má và quai hàm lún phún râu. Trông anh phóng đãng một cách tuyệt vời, Julia nghĩ khi ngẩng đầu nhìn anh, và không thể cưỡng nổi đặt một nụ hôn âu yếm vào chỗ da nham nhám bên dưới quai hàm anh.
“Em đúng là người tham lam vô độ.” Anh quay sang mỉm cười với cô khi nói.
“Mmmm,” Julia thỏa mãn đồng ý. Dưới chăn bàn tay Julia di chuyển lười biếng theo những đường nét rắn chắc mà cô đã tìm hiểu kỹ càng suốt cả đêm dài dữ dội. Những thớ cơ phẳng ở bụng anh co lại khi cô vuốt ve chúng, và khi những ngón tay cô chậm chạp vạch quanh rốn anh thì cô cảm thấy chúng cứng hơn chứng tỏ anh vẫn khao khát cô.
“Anh mà không thế sao,” cô thêm vào cái liếc mắt láu lỉnh. Anh kéo tay cô ra và đưa nó lên miệng, hôn nhẹ một cái trước khi đặt trở lại ngực mình.
“Anh ghét phải làm em mất vui, em yêu, nhưng chúng ta phải dậy rồi.”
“Phải dậy thật ư?” Tiếng thì thầm của cô đi cùng những ngón tay khiêu khích vùng ngực anh. Chúng bị túm chặt, và lần này không được thả ra.
“Đúng thế.” Giọng anh kiên quyết.
Julia cắn vào cổ anh để trả đũa. Anh kêu lên, và lăn người khiến cô bị ấn xuống giường và chồm lên cô. Tư thế này làm cô hài lòng, cô mỉm cười với sự hứa hẹn trong đáy mắt.
“Không có chuyện đó nữa đâu. Anh phải đưa em về Grosvenor Square trước khi bùng ra một vụ tai tiếng. Sẽ có lời ra tiếng vào về cách anh cuỗm em đi mất, nhưng chúng ta có thể nói là anh đến đón em vì nhà có chuyện gấp.”
“Em không quan tâm tai tiếng.” Cô cọ cọ người anh dụ dỗ. Những bắp cơ của anh cứng lại và một nụ cười nửa miệng nở trên môi anh, nhưng anh lắc đầu.
“Anh thì có. Anh sẽ không để mọi người xì xầm bàn tán về nữ bá tước Moorland đến mức anh không thể cải chính.”
Julia bỗng đờ ra, đôi mắt tròn xoe khi nhìn anh chăm chú.
“Sebastian,” một lúc sau cô mới yếu ớt thốt nên lời. “Anh đang hỏi cưới em sao?”
Anh nhìn xuống cô, một nếp nhăn hằn trên trán.
“Chết tiệt, không.” Lời nói thẳng thừng như nhát búa đập vào tim cô. Rồi anh mỉm cười, nụ cười ngọt ngào và quyến rũ mà cô hiếm khi thấy trên khuôn mặt anh. Bất chấp tóc tai rối bù, hai má lởm chởm râu, hay có lẽ là nhờ chúng, trông anh đẹp trai đến nín thở. “Anh cho là đêm qua anh đã nghĩ đến điều đó.”
Julia, cảm thấy chóng mặt và nghĩ mình vừa nghe nhầm, lắc lắc đầu. “Không.”
Nụ cười tắt ngấm trên môi anh, nhưng đôi mắt anh nhìn cô dịu dàng. “Vậy em nghĩ đêm qua là gì?”
“Em không biết.” Lời nói của cô chỉ lớn hơn tiếng thì thầm chút xíu. Rồi, tình yêu vô bờ bến và tự ti về xuất thân hèn kém cho cô đủ dũng khí để khước từ thứ cô hằng ao ước. “Anh không cần làm thế đâu, Sebastian. Anh không cần phải cưới em. Em sẽ làm nhân tình của anh bao lâu cũng được, nếu anh muốn.”
Anh quắc mắt với cô, đôi mắt xanh biến thành đe dọa. “Giờ em lại nói năng vớ vẩn gì thế? Anh nghĩ em đã nói là yêu anh!”
“Em yêu anh! Anh biết thế mà. Nhưng... nhưng, Sebastian, chúng ta đều biết rằng Julia Stratham chỉ là người do anh tạo ra. Em không phải là người đó, không phải. Anh là một bá tước, một quý tộc, và em biết anh có bổn phận với tên tuổi của mình. Em là ... một kẻ ngoại lai. Mẹ em là một diễn viên, và em chẳng biết cha em là ai. Em...”
“Thôi ngay.” Giọng anh dữ tợn. “Nếu cái em đang cố giải thích là em không xứng với anh, thì anh thấy ngượng cho em. Con người nóng này thường nhìn anh bằng nửa con mắt và gọi anh bằng đủ thứ tên đâu mất rồi? Có phải cô ấy đã biến mất, bị trục xuất bởi quý cô mà chúng ta tạo ra? Nếu thế thì anh rất tiếc. Anh thích cô bé đó, và anh sẽ không để em xin lỗi cho cô ấy. Em hiểu ý anh không?”
Julia cảm thấy bối rối trước vẻ hung dữ của anh.
“Em xin lỗi, Sebastian,” cô lí nhí.
Trán anh giãn ra, nhưng nom anh vẫn tức giận. “Thế mới phải. Còn đề nghị làm tình nhân của anh nữa! Em thiếu đạo đức một cách đáng buồn đấy, cô bé, và em nên cảm ơn trời vì anh không đánh em!”
“Nhưng, Sebastian, anh có chắc là anh muốn cưới em không?” Giọng cô nhỏ xíu. Nhưng cô phải nói ra, dù anh phật lòng. Giờ đây, khi những giấc mơ của cô sắp thành hiện thực, cô mới nhận ra rằng cô đang bị gậy ông đập lưng ông vì những phương thức cô đã sử dụng để thu hút sự chú ý của anh. Cô muốn, ôi cô muốn tin rằng anh thực lòng yêu cô đủ để bỏ qua nguồn gốc của cô và hàng trăm năm định kiến để cưới cô. Cô tự hỏi phải chăng nhờ mỹ nhân kế mà cô túm được anh và có thể lời cầu hôn của Oliver là cú thúc chí tử.
“Oliver!” Cô kêu lên. Từ khoảnh khắc cô nhìn thấy Sebastian ở vũ hội cho đến giây phút vừa rồi cô quên mất Oliver. Giờ cô mới nhớ tới anh., và cô hốt hoảng. Cô đã hứa sẽ kết hôn với anh trong hai ngày nữa - không, ngày mai - cô cuống cuồng. Và thay vào đó cô lại bỏ rơi anh ở vũ hội đêm trước. Anh sẽ giận lắm. Cô sẽ phải giải thích - sao đây? Rằng cô sẽ lấy Sebastian thay vì lấy anh sao?
“Oliver!” Sebastian cứng người và ngồi dậy bên mép giường, quắc mắt với cô bằng đôi mắt tối sầm đây giông bão. “Anh đang cầu hôn em, thế mà em lại nghĩ đến Oliver?” Vẻ mỉa mai trong giọng anh khi nói tên người đàn ông kia cho cô biết anh sắp nổi giận. Julia nhớ ra, Sebastian rất hay ghen chứ không như Oliver. Thực ra, ánh mắt trừng trừng trên khuôn mặt anh thiên về ghen tuông hơn là giận dữ.
“Em chỉ chợt nhớ là anh ấy đã đăng ký điệu nhảy cuối cùng tối qua. Anh ấy... chắc đang thắc mắc em đã gặp chuyện gì.” Lý do thật khó tin. Vẻ cau có của Sebastian không dịu xuống chút nào.
“Cho nên?” câu nói cụt lủn này cảnh báo cô rằng nếu cô không xoa dịu được anh, cơn giận sẽ bùng lên trong nháy mắt. Ý nghĩ anh yêu cô đến mức ghen dữ dội thật là ấm áp. Nhưng cô không muốn đối phó với một Sebastian giận dữ, nhất là vì một chuyện hết sức nhỏ nhặt. Đối với cô, Oliver chẳng bằng một ngón tay Sebastian
“Chẳng có gì cả,” cô ngoan ngoãn đáp. “Anh ấy... anh ấy chỉ tự dưng xuất hiện trong đầu em thôi.”
“Đừng làm thế lần nữa đấy.” Đó là một mệnh lệnh.
Julia cúi đầu phục tùng. Không cần để kế hoạch với Oliver giờ đã thành vô dụng làm phiền Sebastian. Tất cả những gì cô cần làm là nói thẳng với Oliver.
“Anh đoán em đã bảo hắn là em sẽ không lấy hắn, đúng chứ?” Câu hỏi sắc như dao thốt ra bởi giọng cực kỳ khó chịu, làm Julia sợ. Cô liếm môi, thấy mắt anh nhìn theo cử chỉ làm lộ tẩy ấy, và vội vàng lấp liếm.
“Đương nhiên em nói rồi.”
Anh nhìn cô một lúc lâu trước khi nếp nhăn từ từ giãn ra. Vẻ mặt anh vẫn cứng nhắc, nhưng trông anh không còn giống sắp đánh ai đó nữa.
“Tốt. Anh không muốn nghe thấy tên hắn trên môi em lần nào nữa, rõ chưa?”
Bất chấp sự nhu mì mới có, mệnh lệnh đó vẫn khơi lên một phần tính khí nóng nảy của cô.
“Em không phải vật sở hữu của anh, Sebastian.” Một tia lửa nổi loạn nhen nhóm trong mắt cô. Bất chấp tình yêu cô dành cho anh, nếu anh nghĩ cô sẵn sàng nằm rạp xuống làm thảm chùi chân cho anh giẫm lên trong suốt phần đời còn lại thì anh hãy nghĩ lại.
Anh đột ngột xoay người, túm lấy hai cổ tay cô và chồm lên cô khiến cô bị ấn xuống giường. Tấm chăn bị anh kéo xuống khỏi ngực cô bởi một cử động đột ngột của anh, cô nằm phơi trần đến tận eo, mái tóc đen dài xõa ra và rối tung. Đôi lông mày đen thẳng tắp giao nhau trong cái cau mày trên đôi mắt màu vàng, và đôi môi hồng mềm mại của cô mím lại bên trên cái cằm nhỏ bướng bỉnh.
Mắt anh lướt khắp người cô, di chuyển từ mặt xuống cái cổ trắng mịn đến đôi vai nhỏ với hai xương quai xanh nhô lên, rồi dán vào hai nụ hồng màu dâu tây của hai bầu ngực nổi bật trên những dẻ sườn thanh mảnh và vòng eo nhỏ nhắn trước khi quay lên ặp mắt cô.
“Ồ phải,” anh hạ giọng, đôi mắt gần vào cô với sự chiếm hữu cháy bỏng khiến cô run lên. “Giờ em là của anh rồi. Đừng bao giờ quên. Em là của anh, và anh sẽ kéo em xuống địa ngục cùng anh trước khi để cho em đi.”
Cô nhìn anh chằm chằm, không biết mình có thích trở thành đối tượng cho đam mê dữ dội. Đôi mắt xanh đó khoan vào mắt cô không ngừng, ấn cô xuống như hai bàn tay đang ấn hai cổ tay cô xuống giường. Cô cảm thấy cơn giận bắt đầu tích tụ lại trong người như những đám mây trước bão, rồi bỗng dưng nghĩ đến cậu bé cô đơn thuở xưa. Cả cuộc đời anh chưa bao giờ thực sự yêu thương ai, mà bây giờ anh lại yêu cô. Đương nhiên là anh ghen, đương nhiên là anh độc tài. Nếu cô muốn anh - và cô muốn anh, rất muốn! - thì đây là một phần con người anh mà cô sẽ phải chấp nhận. Có lẽ ngày nào đó anh sẽ tin vào tình yêu của cô để rồi không còn khư khư giữ nó nữa.
“Em yêu anh,” cô thì thầm. Anh trừng mắt nhìn cô một lúc lâu trước khi ánh mắt dữ dội đó từ từ nhạt đi. “Và em sẽ lấy anh bất cứ khi nào anh yêu cầu - chỉ cần anh thả tay em ra.” Cô thêm vào câu cuối cùng một nụ cười nhăn nhó.
Anh có vẻ ngạc nhiên, như thể không biết mình đang nắm lấy chúng, và rồi cười ngượng ngùng nới lỏng tay ra. Julia ngồi lên, không hề bận tâm đến sự hở hang của mình khi vừa xoa xoa hai cổ tay vừa ném cho anh một cái nhìn trách móc.
“Anh làm em đau đây này.”
“Anh xin lỗi.” anh cầm lên từng cổ tay và hôn dịu dàng lên những đường gân xanh dưới làn da trắng sữa. “Sao em không bảo anh. Anh không định làm đau em.”
“Em biết.” Cô mỉm cười, vòng tay qua cổ anh và kéo đầu anh xuống. Anh đến với cô, nhiệt tình đáp lại nụ hôn nhẹ nhàng của cô.
“Lúc này chúng ta không cần phải đi ngay, đúng không?” Cô thì thầm. Và, thêm mấy nụ hôn nữa, anh liền đồng ý.