Juliet Thành Bạch Vân

Chương 21: Chương 21: Nàng muốn chạy sao?




Nàng cả thân người rơi vào một vòng tay vững trãi , bờ vai quen thuộc, hương hàn mai thoang thoảng quen thuộc chỉ khác chăng là trái tim trầm ổn mọi khi nay trở lên gấp gáp điên cuồng. Bất chấp tất cả mọi người xung quanh đang tròn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm, hắn vẫn lãm nàng vào lòng siết chặt lại không có dấu hiệu muốn buông. Một hắc y nhân bổ kiếm đánh tới, mắt hắn vẫn không dời khỏi nàng bạc kiếm rung lên như một tia chớp mầu bạc dùng tốc độ mắt thường không thể thấy gạt kiếm lướt qua cổ họng rồi lại cạch một tiếng quay trở về trong vỏ như chưa bao giờ xuất ra.

Im lặng…

Bịch….phụt….

Hắc y nhân đôi mắt trợn trừng nhìn khối thân thể không đầu tay vẫn cầm kiếm, tia máu từ cái cổ trống không phọt lên trời rơi xuống như một cơn mưa máu nhiễm đỏ một nửa cầu Đoạn, từng giọt chất lỏng vẫn còn nóng hổi đặc sệt bắn lên những cánh hoa trên thành cầu làm nó rung động như những viên hồng ngọc trang trí phản xạ lại ánh đèn xung quanh lấp lánh lấp lánh tiêm diễm vô cùng…lật trắng mắt, hình ảnh ấy chính là hình ảnh cuối cùng cái đầu đã dời khỏi cổ ấy thu được trước khi lăn đến chân động bọn của mình. Hắn đến chết cũng không hiểu vì sao mình lại chết, tốc độ ấy quá nhanh căn bản không nhìn được lại càng không thể tránh được. Ngay cả thanh kiếm đã lấy đầu hắn còn không nhiễm một giọt máu nào đã quay trở lại vỏ, đó không phải là tốc độ sử kiếm mà con người có thể dùng. Đó chính là “Kiếm Thần” trong truyền thuyết!

Nhưng hình ảnh kinh động nhất vẫn không phải một màn mất đầu quỷ dị ấy mà chính là hình ảnh nam nhân mắt không thèm liếc một cái cũng có thể lấy đầu người khác lại nghiêng người dùng thân mình chắn những giọt máu bắn lại cũng như chắn đi không cho nữ nhân trong lòng hắn thấy cảnh máu chẩy đầu rơi ấy. Hành động ôn nhu cũng như lưu loát hoàn toàn không có một chút ý thức rằng mình vừa hái xuống là đầu người, như thể đó chỉ là không muốn nữ nhân của hắn nhìn thấy một bông hoa trong hậu viện vì héo tàn mà rơi xuống. Những ngón tay thuôn dài hơi lành lạnh khẽ phất qua lấy đi sa mạn che mặt của nàng, yêu thương lau đi dòng máu trên trán, khuôn mặt lạnh băng lộ ra một biểu tình dịu dàng làm cho đường nét khuôn mặt hắn bừng lên như mặt trời trong ngày đông tuyết trắng. Tất cả mọi người hút một ngụm khí lạnh, đờ người ra hoàn toàn quên không còn một mảnh cảnh huyết tinh vừa xảy ra. Tràn ngập trong đầu, trong mắt chỉ là một nam nhân đẹp đến không thể dùng chữ mỹ bình thường để hình dung…bạch y như tuyết đểm vài bông hoa máu đỏ tươi nổi bật, tóc đen như mực chỉ dùng một chiếc bạch trâm cài hờ hững chút ít còn lại để nó buông xoã tuỳ ý rơi trên vai, chẩy xuống lưng phiêu dật. Đôi mày kiếm anh tuấn trên vầng trán rộng không còn nhíu chặt lại mà thả lỏng ra hài lòng, bên dưới là đôi phượng mâu hơi xếch lên có chút tà mị. Hàng mi đen dài buông xuống hờ hững che khuất tròng mắt hắc ngọc sâu hút hồn,sống mũi cao thẳng kiên nghị và một đôi bạc thần mềm mại sắc nét. Hắn lúc này như một vị thần tiên lạc chốn hồng trần, dùng tay áo rộng bao bọc mỹ nhân trong lòng làm nàng càng trở nên kiều nhỏ nhu nhược hơn. Ai đó trong đám người nhận ra nàng chính là bạch y tiên nữ lúc ban ngày trong thành, không còn sa che mặt lộ ra dung nhan kiều diễm rung động. Hai người đứng trên cầu Đoạn lấm tấm những đốm đỏ nổi bật, mặt nước bên dưới lung linh những liên đăng như dòng ngân hà lãng đãng trôi, phía sau là vầng nguyệt nha ngày rằm to tròn mờ ảo và những Khổng Minh đăng trôi nổi trên không kín trời. Khung cảnh Tây Hồ nhân gian tiên cảnh đẹp như mộng và một đôi thần tiên quyến lữ đánh sâu vào thị giác, tâm khảm người dân thành Hàng Châu đêm nay.

Xa xa, sâu trong vùng tối của Cô Sơn, một đôi mắt hoa đào nhuốm bi thương lặng lẽ buông xuống. Dù nhắm mắt lại nhưng hình ảnh đôi người ngọc kia vẫn như in vào mí mắt cứ hiện lên không cách nào gạt đi được, hai tay hắn nắm chặt lại đến mức khớp ngón tay trắng bệch run run, móng tay cắm vào da thịt bật máu mà vẫn không thể giảm bớt đi nỗi đau trong lồng ngực. Không thể chịu nổi hắn đấm cạnh tay vào thân cây bên cạnh.

Bùm…

Thân cây đại thụ lõm vào một hố sâu, mảnh gỗ vụn găm vào làm máu ứa ra nhưng hắn vẫn như không có cảm giác tiếp tục điên cuồng cắn chặt răng đấm liên tục vào thân cây.

Bùm…bùn….bùm… Toác…

Cây đại thụ không thể chịu nổi mà nứt toác ra nhưng cũng không thể đổ vì những rễ phụ từ cành cây đã cắm xuống ăn sâu vào đất, Phượng Vân nâng mắt nhìn những nhánh rễ nhỏ nhưng có đến hàng nghìn hàng vạn cái nối cành cây và mặt đất kia bất lực.

Hắn khi tìm đến căn nhà gỗ nhỏ thấy 2 tên hắc y cứng đờ người thì biết nàng đã trốn thoát, lo lắng đi theo dấu vết để lại hắn lần đến chỗ gốc cây bị vỡ một mảng. Lạnh toát người khi biết có kẻ đuổi theo dùng ám khí với nàng, chạy thêm một đoạn nữa hắn bắt gặp một hắc y bất động cả người cắm đầy ngân trâm thì hơi thả tâm một chút. Nhưng khi đến khoảng rừng thưa khoé mắt hắn bắt được ánh sáng mờ mờ của chiếc lọ dương chi bạch ngọc trong góc tối, không xa là những vết máu loang lổ trên lá khô kéo dài ra bìa rừng hướng đến cầu Đoạn, tim hắn đập như muốn vỡ tung lồng ngực lập tức dùng khinh công lao ra. Khi thân ảnh mầu trắng nhỏ xinh chật vật ngã xuống lẫn trong đám người ngắm cảnh đang lộn xộn nháo nhào chạy trốn trên cầu Đoạn xuất hiện trong tầm mắt hắn thì một tiếng gầm rung chuyển đất trời làm hắn đưng lại. Hoàng thúc đã tìm đến, hắn biết khi người xuất hiện nàng sẽ không sao nên lặng lẽ rút vào trong khoảng rừng tối nhìn bọn họ. Nhìn đôi mắt mơ màng của nàng loé lên chờ mong khi nghe thấy giọng hoành thúc, nhìn nụ cười bừng sáng mê người của nàng khi quay lại nhìn người. Nhìn thấy nàng yên tâm dựa vào vai hoàng thúc, nhìn thấy tầm mắt hai người khoá chặt lấy nhau không gì có thể chia cắt. Nhìn một kiếm chuẩn xác nhanh gọn không một chút dư thừa bẩn thỉu và biểu cảm ôn nhu chưa từng có của hoàng thúc lạnh lùng băng giá. Hắn lúc này đã hiểu, hoàn toàn hiểu vì sao nàng trong tâm niệm chỉ có người.

Nam nhân lãnh khốc lạnh lùng một khi đã động tâm thì cả thế giới của hắn sẽ chỉ có nàng!

Trong mắt hoàng thúc hiện nay hoàn toàn không có những người xung quanh, cũng không có những đạm mạc xa cách, càng không có băng lãnh cuồng ngạo…trong mắt người lúc nhìn nàng tràn đầy nhu tình ấm áp, thực như mặt trời toả sáng trong băng tuyết vậy. Cả thế giới của hoàng thúc lúc này chỉ có duy nhất nàng hiện diện.

Hắn đau lòng không phải bởi vì thấy nàng hạnh phúc, hắn bất lực không phải bởi vì người bên cạnh nàng không phải hắn. Mà hắn đau đớn, tức giận vì bản thân mình không thể mang cho nàng tình cảm như của hoàng thúc được. Hắn cho rằng mình và hoành thúc có cơ hội là như nhau nhưng nhìn thấy hai người bên nhau hắn chợt nhận ra cơ hội của mình vĩnh viễn không có. Tựa lưng vào thân cây trượt xuống nền đất rừng hơi ẩm, nhắm mắt lại muốn quên đi tất cả đau đớn này…lần đầu tiên trong đời con phượng hoàng cao ngạo là hắn muốn chạy trốn nhưng chạy trốn cái gì cũng có thể chỉ không thể trốn được lòng mình!

****

Duyệt Lai khách điếm_ Phòng Mai Thiên.

Mỗ nữ phụng phịu nhìn đôi chân bị băng bó trắng toát, đại phu tiểu tâm dực dực đặt đôi chân nhỏ lên nệm gấm rồi nhanh chóng rút tay lại mới thở phào một hơi. Không dám nhìn thẳng vào nam nhân đang toả ra hàn khí ngồi bên cạnh, lão đành nói với vị cô nương nhỏ này thì hơn.

- Cô nương, vết cắt có lẫn rất nhiều bùn đất lão phu đã làm sạch hết nhưng trong thời gian tới nếu không cần thiết thì không nên di chuyển vết thương dưới lòng bàn chân sẽ vỡ ra và dễ nhiễm trùng, hàng ngày phải thay băng đổi dược. Ta kê đơn ở đây lát sẽ có người mang thuốc đến, nhớ phải sắc uống hàng ngày a…

Nàng nghe thấy phải uống dược hàng ngày lập tức chột dạ, mắt long lanh vươn móng vuốt kéo kéo tay áo đại phu.

- Đại phu a~~~ không uống có được không?

Đại phu run rảy dữ hơn cảm thấy nửa người bên phải vốn đã lạnh toát nay đã sắp hạ xuống nhiệt độ đóng băng rồi, dùng tốc độ nhanh nhất của ông lão 60 tuổi có thể có thu lại ống tay áo.

- Không thể không uống, không thể không uống…ở dược quán còn nhiều bệnh nhân lão phu cáo lui trước.

Không để cho nàng kịp nói thêm gì lão hành động lưu loát thu vải, dọn thuốc ôm hòm cúi chào chạy mất dạng chỉ trong một thoáng tuyệt không giống một ông già chút nào. Nàng chớp chớp mắt, móng vuốt vẫn đang trong tình trạng nắm lấy khoảng không mà chỉ vừa mới rồi còn là ống tay áo của lão đại phu. Khóc không ra nước mắt nàng tóm lấy thành giường với theo giọng vô cùng ai oán.

- Lão đại phu…chờ a, ta muốn đến dược phòng của lão ở lại điều dưỡng a~~~

Diệp Cô Thành ngồi một bên không nói một câu gì kể từ lúc đưa nàng về đây, yên lặng nhìn nàng một bộ rối rắm muốn tìm cớ tránh mặt mình. Ngón tay thon dài tinh tế vươn ra đỡ lấy vai nàng không cho nhào người ra người nữa, ngữ khí hơi nhạt nhưng trong đó có một chút quan tâm ý nhị.

- Đừng nháo, trán của nàng!

Nàng không hiểu sao khi chỉ có hai người thì không thể nhìn thẳng hắn được nữa, mỗi lần nhìn hắn nàng đều nghĩ đến “chuyên tốt” mình làm…không những thế nàng còn có hành động “khinh bạc” với hắn trước khi vỗ mông chạy mất. Vậy mà khi nàng gặp nguy hiểm hắn dĩ nhiên lại…lại là “Bạch mã hoàng tử” đến làm “Anh hùng cứu mỹ nhân”. Cái gì? Ngươi nói cưỡi ngựa trắng chưa chắc là bạch mã hoàng tử mà còn có thể là Đường tăng nữa sao?

Nhà ngươi thấy cơ hội để Đường tăng cưỡi Ferrari GTB 599 mui xếp là bao nhiêu phần trăm? A lạc đề….Nàng thật muốn hiện giờ có cái động nào đấy nứt ra ngay trước mặt cho mình chui vào, động không có nhưng chăn thì có a~~~ phát huy tối đa công lực làm đà điểu nàng trượt vai ra khỏi tay hắn chui ngay vào ổ chăn quay lưng lại trùm đầu kín mít nói vọng ra.

- Ta mệt…huynh…huynh ra ngoài đi.

Nhìn nàng lại làm bánh bao trốn mình hắn vừa tức vừa buồn cười, hắn đã nghĩ ra trăm ngàn điều muốn nói, muốn làm, muốn trừng phạt tội dám bỏ đi khi tìm được nàng nhưng không ngờ khi tìm thấy lại là trong tình huống như vậy. Thử hỏi hắn có thể làm được gì đây? Hắn đã lo lắng nàng thân thể không tốt, lo lắng nàng phải chịu uỷ khuất, lo lắng nàng bị người lừa gạt…nàng lại đáng yêu như vậy, rung động lòng người như vậy mà lại không quen thuộc thế giới này thì sao có thể sống được tốt đây? Ở Tranh Mệnh cốc không ai có ý xấu với nàng không có nghĩa ở bên ngoài mọi người cũng vậy, nữ nhân yếu ớt hoàn toàn không có nửa điểm võ công phòng thân một thân một mình lưu lạc giang hồ thử hỏi có bao nhiêu nguy hiểm? Hắn đã phái ra toàn bộ người của Bạch Vân thành đi tìm nàng nhưng một tia tin tức cũng không có, hắn không tự chủ đã nghĩ đến rằng nàng về “nhà” của nàng. Vậy hắn biết đi đâu để tìm đây? Nàng căn bản chính là không phải người nơi đây, suy nghĩ ấy bức hắn gần như phát điên. Hắn không phải không biết bản thân mình càng lúc càng kém kiên nhẫn đi nhưng lại không thể khống chế cảm xúc của mình mỗi khi nghĩ đến nàng, người đời nhận định hắn là một kẻ băng lãnh vô tình xa lánh nhân thế nhưng không có nghĩa hắn không phải con người. Đúng vậy, hắn từng nghĩ mình phải làm “Thần” nên đã loại bỏ mọi cảm xúc, mọi ham muốn tầm thường để tâm hắn trở nên trong suốt. Khi tâm tĩnh lặng thì đường kiếm của hắn mới có thể vượt ra khỏi giới hạn của con người, cứu Long Vân cũng chỉ là hắn thực hiện lời hứa bảo vệ bình an cho triều đình với hoàng huynh của mình, tiên đế mà thôi. Vậy mà ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng mọi cố gắng để thanh tâm định tình hoàn toàn là vô nghĩa, nàng khiến hắn trở nên…con người hơn. Hắn vô pháp trở lại làm kẻ vô tình như trước, khi nhìn thấy nữ tử che mặt với mái tóc đen dài mềm mại, xiêm y như tuyết một thân chật vật bị 3 kẻ hắc y vây bắt tim hắn lập tức run lên trước cả khi ý thức được nữ tử xa lạ này chính là nàng nên hắn mới không tự chủ được mà gầm lên như thế. Lúc nàng nghe tiếng hắn mà quay đầu lại, gió cuốn lên tấm sa che mặt làm hiện ra dung nhan yêu kiều với ánh mắt trong suốt còn có sự chờ mong, đôi môi ngọt ngào cong lên mỉm cười sáng bừng như hắn vẫn mong muốn hiện ra thì tất cả dường như biến mất hết. Chỉ có nàng hiện diện mà thôi, giống như khi nàng ngồi mơ màng cười dưới tàng mai chờ hắn vậy. Nàng ngoan ngoãn nép vào lòng hắn tìm kiếm sự che trở khiến hắn đột nhiên nhận thấy sức mạnh của mình còn có một ý nghĩa khác nữa, một cảm giác thoả mãn khó hiểu. Hắn chưa bao giờ cảm thấy thoả mãn với bất cứ điều gì nhưng lần đầu tiên hắn thấy hài lòng như vậy, hắn mạnh mẽ đủ để có thể bảo vệ được nàng.Nhìn bóng lưng nho nhỏ hắn khẽ thở dài…Nàng hôm nay có lẽ đã chịu đủ kinh hãi rồi, hắn cũng không muốn ép buộc nàng đối diện với hắn luôn. Xoay người, hắn yên lặng ra khỏi phòng, trước khi mang nàng đi hắn cũng nên giải quyết nốt “một số kẻ” nữa.

Nghe thấy tiếng cửa phòng cạch nhẹ một cái, nàng biết hắn đã ra ngoài lúc ý mới yên tâm thò đầu ra khỏi chăn. Nàng lúc này thực bối rối, không biết nên đối diện với hắn thế nào nữa. Dù hắn không tỏ thái độ gì hết, chỉ một mực ôn nhu với nàng như nàng cũng không ngu ngốc đến mức nghĩ mọi việc cứ như vậy trôi qua là song, người ta nói thế nào nhỉ? A là “Tiên hạ thủ vi cường” kẻ ra tay trước sẽ là kẻ mạnh nên nàng quyết định…trốn trước đã, gì thì gì cũng không thể bằng “Tẩu vi thượng sách”. Đã có tính toán nàng liền cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, không thục nữ ngáp một cái nàng liền cọ mặt vào bề mặt mát lạnh của chăn tơ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Phòng bên cạnh.

Diệp Cô Thành mày hơi nhíu lại ngồi một bên nghe Nam Cung Triệt bẩm báo lại với Long Vân.

- Hồi hoàng thượng, tuy đã tiêu diệt giần một trăm hắc y nhưng không thể tra ra được tung tích của Cung Cửu, tại bốn cửa thành đều tăng cường tra xét cẩn thận vòng quân bên ngoài cũng báo cáo không hề có dấu hiệu của hắn.

Long Vân tức giận siết chặt nắm tay.

- Chẳng nhẽ hắn có thể biến mất trong không khí?

Nam Cung Triệt cũng cảm thấy thật khó hiểu, hắn tin tưởng năng lực của Phi Hổ quân, tuyệt đối không thể có gì sai sót được. Nhưng tại sao vẫn không tìm ra Cung Cửu?

- Ta nghĩ hắn vẫn còn trong thành Hàng Châu này, cũng không loại trừ khả năng hắn dịch dung.

Diệp Cô Thành nhàn nhạt lên tiếng, nghĩ đến nàng nữ phẫn nam trang mà trốn hắn thì chẳng nhẽ cáo già như Cung Cửu lại không nghĩ ra dịch dung.

- A, trên giang hồ nghe đồn có “Bồ Tát Thiên Diện”. Không lẽ…

- Có thật chứ không phải lời đồn, bức hoạ chân diện của người này được treo giá 1 vạn lượng!

Giọng nói trầm sâu lắng từ cửa sổ vọng vào, một nam nhân y bào vàng nhạt bị ánh trăng hoà vào tạo thành mầu nguyệt bạch, tóc buông xoã tuỳ hứng phía sau đang ngồi co chân bên thành cửa sổ tay cầm chiết phiến phe phẩy cười đến yêu mị liêu nhân. Đôi mắt hoa đào loé lên với mọi nhười đang nhìn hắn trong phòng.

- Phượng Vân đệ làm ơn đừng có mỗi lần xuất hiện đều là từ phía cửa sổ được không?

Long Vân cười cười, đệ đệ của hắn đối diện với hoàng thúc cùng Thuỷ Linh vẫn bình tĩnh được như vậy thì tốt quá. Chỉ sợ…

- Thân vương, nghe đồn “Bồ Tát Thiên Diện” hành tung quỷ dị đi vô ảnh, đến vô tung chẳng lẽ lại hứng thú với tranh đoạt vương quyền?

Nam Cung Triệt khó hiểu.

- Người trong giang hồ luôn tuỳ hứng như vậy, biết làm sao? Có thể hắn hay cô ta cảm thấy Cung Cửu thú vị hoặc được một món lợi to lớn nào đấy khác. Con người thôi mà, chỉ cần cảm thấy có lợi thì dù là ai hắn cũng sẽ góp một tay.

Hiếm khi nào thấy Phượng Vân nghiêm túc như vậy Nam Cung Triệt cùng Long Vân nhìn nhau, Diệp Cô Thành dĩ nhiên như mọi khi… lạnh nhạt!

- Hoàng thượng nên nhanh chóng hồi cung, hắn thất bại 1 lần, sai lầm 1 lần không có nghĩa lần sau hắn sẽ không thành công! Hơn nữa hành động tự đặt mình vào nguy hiểm không phải hành động của một vị quân vương đúng đắn nên làm.

Long Vân dĩ nhiên hiểu ý của hoàng thúc hắn là gì, hơi gượng cười gật gật đầu.

- Ta đã biết, hoàng thúc không nên lo lắng! Sau lần này chúng ta cảnh giác hơn hắn sẽ không có động tĩnh gì trong một thời gian nữa.

Diệp Cô Thành liếc mắt nhìn hắn một cái, đặt tách trà xuống.

- Ta về Bạch Vân thành!

Nói song phất áo ra ngoài, mọi người dĩ nhiên không thể có ý kiến gì. Nhớ lại một màn hái đầu người của hắn trên Đoạn kiều mọi người âm thầm nuốt nước miếng, đây mới chân chính là khốc a, tất cả chỉ như một cái phẩy tay. Lúc Long Vân đến hắn lại đã quay trở lại bản mặt lạnh lùng vốn có doạ người dân thành Hàng Châu đến Tây Hồ ngắm trăng chạy sạch không còn một mống.

Nam Cung Triệt nhìn tách trà trên bàn gãi đầu khó hiểu.

- Diệp thành chủ không phải chỉ dùng bạch thuỷ thôi sao? Sao lần này lại là trà Long Tỉnh.

Long Vân khinh bỉ nhìn hắn, Phiêu Kỵ đại tướng quân sắc bén mưu lược trên chiến trường nhưng lại hoàn toàn mù mờ trong chuyện tình cảm. Con đường chinh phục Giáng Châu của hắn vẫn còn xa và nhiều chông gai lắm!

Phượng Vân dõi theo bóng lưng thanh lãnh của hoàng thúc thở dài, hắn biết lần này người sẽ mang nàng đi! Nhưng thực sự giữa hai người bây giờ có gặp lại cũng rất gượng gạo, hắn không thể chỉ coi nàng như muội muội giống hoàng huynh được.

Nửa đêm canh ba.

Một vị thiếu niên công tử vai khoác tay nải rón rén, rón rén chuồn người qua khe cửa he hé mở của cổng sau Duyệt Lai khách điếm. Nhìn trăng tròn bị mây che lại trên cao, lại nhìn con ngõ nhỏ vắng tanh ngay cả chuột cũng không thấy chạy liền yên tâm mà bước thấp bước cao tập tễnh đi ra ngoài. Che miệng đắc ý cười thầm đi ra đến đầu ngõ thì sững người lại, trợn mắt nhìn bóng lưng cao lớn đứng đấy như bức tượng hàn băng toả ra hơi lạnh. Nàng chột dạ cúi thấp đầu xuống bước lui lại vài bước thì tượng người kia không thèm động hỏi nàng một câu nhẹ nhàng nhưng trong đêm nguyệt hắc phong cao thế này lại làm lạnh toát sống lưng.

- Đi đâu?

- Ta…ta…vị nhân huynh nhầm người rồi, ta…

- Tiêu Dao công tử, ân?

Hắn quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn nàng một thân trường bào tối mầu. Mỗi bước hắn tiến đến nàng lại lui về phía sau một bước, cho tới khi lưng dựa hẳn vào tường không còn đường lui. Hắn chống 2 tay lên tường giam nàng ở giữa, cúi xuống phả hơi thở nam nhân bá đạo của mình vào nàng.

- Nàng nghĩ ta còn có thể bị nàng qua mặt lần nữa sao?

Luống cuống cúi đầu xuống nàng rủa thầm trong lòng sao mình lại quên hắn là loại người gì cơ chứ? Đây có tính là tự tạo nghiệt không thể sống không đây?

- Ta…ta đi dạo, đi dạo thôi mà.

Ngón tay phất nhẹ qua búi tóc trên đầu nàng rút ra chiếc trâm bạch ngọc khiến cho suối tóc ngay lập tức chảy dài xuống thắt lưng, hắn nâng khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng lên ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Ta không nói không có nghĩa sẽ quên.

- Quên?

Ngốc lăng khó hiểu nhìn khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối khiến những đường nét trở nên bí ẩn như một bức tranh mảng sáng tối, bạc thần khẽ nhếc lên môt chút khó thấy. Nàng hoàn toàn không biết biểu hiện ngây ngốc ngước lên nhìn hắn với đôi môi hé mở sẽ nguy hiểm thế nào ở khoảng cách gần thế này, hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào của nữ nhân quyến rũ mời gọi hắn cúi xuống chiếm lấy. Và hắn cũng không hề có ý cưỡng lại, ngón tay nâng cằm của nàng trượt theo quai hàm nhỏ nhắn ra sau cố định gáy nàng lại. Đôi môi lạnh ép xuống làm nàng bất ngờ trợn trừng mắt “ưm hưm..” phản đối, hắn hoàn toàn bỏ qua sự phản đối yếu ớt ấy mà dùng môi mình tìm kiếm sự ấm áp từ đôi cánh hồng nhung đầy đặn. Khẩn thiết mang theo cả khao khát và nhớ mong không hề nhẹ nhàng chút nào mút vào duyện liếm, luồn qua hàm răng tiến vào tìm kiếm đầu lưỡi nho nhỏ trơn ướt. Người nhớ nhưng không chỉ có hắn, qua giây phút ngỡ ngàng nàng cũng hoàn toàn buông trôi mình theo cảm xúc như nổ tung trong lồng ngực. Đưa tay lên vòng qua cổ, nàng tham lam dựa sát vào người hắn hơn khép mắt hơi nghiêng đầu đáp lại. Nhận thấy phản ứng tích cực từ nàng hắn càng không kiêng nể gì ép nàng vào tường chặt hơn dùng sức đoạt đi từng chút mật ngọt, lưỡi xoắn lấy nhau dây dưa trao đổi, môi tìm môi chặt chẽ kết hợp. Cho đến khi cả hai không thể thở nổi hắn mới dời ra đẩy nàng trượt lên cao vùi mặt vào hõm cổ nàng hít lấy từng hơi hương thơm thiếu nữ, răng cắn lấy cổ áo nàng đẩy ra vươn đầu lưỡi tà ác lướt theo xương quai xanh để cảm nhận thấy nàng khẽ rùng mình miệng thoát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Không hề dừng lại tay hắn đặt bên hông nàng siết chặt lại trượt xuống nắm lấy cặp mông tròn căng đẩy cho một chân nàng vắt qua hông hắn khiến hai người kết hợp lại chặt chẽ không một kẽ hở, làm cho nàng cảm nhận được dục vọng nóng bỏng của hắn tì vào người nàng nhức nhối. Cả thân người nàng run rảy lợi hại vô lực bị hắn ghim chặt lên tường, trong người một luồng khí nóng bao trùm toàn bộ đầu óc luồn xuống hạ thân làm nàng sợ hãi. Tay nơi cổ hắn siết lại, nơi giữa hai chân cách lớp áo quần cảm thấy một vật cứng rắn xa lạ tiếp xúc. Nàng chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa thấy qua heo chạy bao giờ, ngay lập tức hiểu đó là vật gì theo bản năng liền giãy dụa đẩy hắn ra.

- A~~ Diệp…đừng như vậy.

Nàng theo thói quen gọi hắn như vậy không nói, giọng thốt ra khỏi miệng lại còn mang theo ngữ điệu kiều mị doạ chính nàng nhẩy dựng. Nàng càng dãy dụa thì lại càng làm hai người ma xát mãnh liệt hơn, hắn không chịu nổi đang vùi mặt ở cổ nàng hôn liếm cũng phải ngẩng lên cắn chặt răng giữ lấy hai vai nàng gầm lên nho nhỏ.

- Đừng động, ta không có nhiều kiên nhẫn với nàng.

Cái gì cũng có thể đùa riêng đàn ông đang bốc hoả thì không thể, nàng co rúm người lại cứng ngắc không dám di động dù là một ngón tay thì thào nhắc nhở.

- Huynh mau buông ta ra, đây là ngoài đường a…

Hắn coi như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên tư thế ám muội của hai người tựa trán mình vào trán nàng.

- Ta buông tay nàng lại tiếp tục chạy.

Bị hắn nói trúng tim đen nàng bối rối quay mặt đi lí nhí.

- Không đâu mà…

Hắn không nói gì lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai luồn tay ra sau nắm lấy cổ tay nàng đưa ra phía trước, ánh trăn ló ra sau đám mây cũng đủ để làm cho ngân trâm trong tay nàng lấp lánh nổi bật trong đêm tối của con hẻm nhỏ.

- Không sao? Nàng còn muốn chạy?

Bị hắn bắt tại trận với tang chứng vật chứng rành rành nàng cứng họng, không ngờ dùng mỹ nhân kế với hắn chính nàng cũng bị lôi quấn mà quên mất không hạ trâm =.=!!

Thấy nàng không có gì để giải thích hắn đột nhiên nổi giận nắm lấy ngân trâm trong tay nàng rút ra phất một cái ngân trâm ngọt sớt lún vào trong tường mất hút như cắm vào đậu phụ. Nàng chưa kịp hết ngạc nhiên tay hắn đã lướt qua người nàng phong toả huyệt đạo , nàng cứ như vậy oanh oanh liệt liệt nếm thử tư vị của điểm huyệt trong truyền thuyết. Ngay cả á huyệt cũng điểm, nàng tức giận mắt muốn phun hoả trừng hắn, trừng chết hắn luôn. Đây tuyệt đối là hắn cố tình trả thù nàng mà, tuyệt đối là nàng bị hắn trả thù vụ lần trước! Mất công nàng còn áy náy, ngay khi hắn nói hắn “không quên” nàng phải nghĩ ra chứ? Mệt hắn mang danh lãnh đạm lạnh lùng!

Không nhìn nàng dùng ánh mắt khủng bố lên án với mình, hắn vươn tay ôm lấy nàng bước ra khỏi con ngõ nhỏ tiến về phía đầu phố. Nơi đó có một chiếc xe ngựa gắn gia huy Bạch Vân đợi sẵn, lúc này nàng mới biết mình ngu ngốc thế nào. Định tính kế người không ngờ bị người tính kế sẵn rồi, thực mất mặt a~~~ nàng khóc không ra nước mắt cứ vậy bị điểm huyệt một đường đưa về Bạch Vân thành.

Khi chiếc xe tứ mã lăn bánh dời đi, một thân ảnh chậm rãi khép cửa lại. Phượng Vân nhìn lên vầng nguyệt nha treo trên cao toả ra ánh sáng bàng bạc chêu ngươi, hắn trách sao nhĩ lực của mình quá tốt có thể nghe thấy tiếng nàng lặng lẽ rời đi, nghe thấy tiếng rên rỉ thở dốc kiều mị của nàng, nghe thấy nàng thân thiết kêu lên một tiếng “Diệp..” đầy nhu tình. Hắn trách sao ánh trăng quá sáng để hắn có thể thấy hết một màn nóng bỏng kia, nhìn thấy nàng thực tự nhiên mà đáp lại hoàng thúc. Cắn chặt môi đến bật cả máu mà không hay, hắn tung mình lao vào mất hút trong màn đêm để lại một tiếng thở dài phiền muộn bên cửa sổ lầu trên.

Nàng mà biết một màn kích tình của mình có nhiều khán giả như vậy đảm bảo sẽ đứng giữa trời chửi mắng thống khoái 1 trận cho lão thần tiên bổ sấm sét xuống chết luôn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.