Juliet Thành Bạch Vân

Chương 22: Chương 22: Nhà ngươi cũng xuyên qua?!




Thuỷ Linh ngồi tựa vào nệm gấm chán nản nhìn đôi chân băng bó cẩn thận nhưng vẫn thấy máu thấm ra, không cần phải điểm huyệt hay trói lại nàng cũng không có khả năng trốn lần nữa. Đúng vậy, chính là vết thương của nàng bị vỡ ra và kéo theo đó là phản ứng của cơ thể….sốt! Và nàng cũng không tốt số như lần trước được Đoạt thần y ra tay, y thuật của các đại phu khác dù có tốt đến mấy cũng không thể như họ Đoạt kia được. Đây là kết luận sau vài ngày phải uống dược mà lão đại phu tại Hàng Châu kê cho nàng, cũng may ai kia rất để ý, luôn để cho nàng một ít mứt quả hay vài món điểm tâm ngọt bên cạnh bát dược đen ngòm. Nhân tiện nói luôn, do nàng vết thương dưới chân chuyển biến xấu nên không thể cấp tốc về Bạch Vân thành trong truyền thuyết mà dừng lại ở một nơi khác cũng….truyền thuyết không kém.

Đó chính là Vạn Mai Sơn Trang!

Đúng vậy, chính là cái Vạn Mai Sơn Trang đó đó, Vạn Mai Sơn Trang có lão đại là Nhất Kiếm Tây Lai Tây Môn Xuy Tuyết đại mỹ nam nổi bần bật của Cổ Long tiên sinh đó. Không cần phải nói vì sao nó tên là Vạn Mai, ngươi cứ nhìn cái rừng mai xung quanh trang thì biết mở ngoặc kép gạch chân tô đậm chữ “rừng mai” nga, nó đúng là “rừng” đúng nghĩa đấy, nên hãy cứ dùng câu “tiên cảnh mờ ảo chốn nhân gian” để mà tưởng tượng ra đi. Cũng nói đã là fan của truyện kiếm hiệp không ai không biết Kim Dung có “Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong” còn Cổ Long có “Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành, Nhất Kiếm Tây Lai Tây Môn Xuy Tuyết”. Đại đại anh hùng cùng đại đại boss nhưng đều có đặc điểm chung đều là soái ca mỹ nam hiếm có, mà một kẻ như nàng với tư tưởng “sờ hết báu vật trong thiên hạ và ôm…khụ…là ngắm, ngắm hết mỹ nam trong thiên hạ” thì sao có thể bỏ qua cho soái ca huyền thoại không ai không biết, không ai không hâm mộ này được? Bởi vậy vào hôm Diệp thành chủ dừng chân tại Vạn Mai Sơn Trang đã xuất hiện một màn quỷ dị trong đại sảnh.

Thiên Ngoại Phi Tiên y bào như tuyết phiêu dật như tiên nhưng mặt lại vừa đen vừa khủng bố như tượng Lôi Thần ôm một nữ nhân hai mắt bắn ra kim quang mãnh liệt như hùm nhìn chằm chằm Nhất Kiếm Tây Lai cũng một thân trường bào nguyệt sắc phong độ bất phàm nhưng mặt lại vừa trắng vừa kinh dị như tượng Phong Thần phía đối diện, hắn cũng đang nắm chặt tay một nữ nhân khác hai mắt toả ra lục quang sáng chói như lang nhìn Diệp Cô Thành.

Hai nữ nhân này một thanh lệ thoát tục, một rung động liêu nhân đều là mỹ nhân hiếm có nhưng lại nhìn chằm chằm nam nhân khác như hùm như sói làm ai thấy cũng phải chạy ra vài đường hắc tuyến trên trán! Không những thế còn trăm miệng một lời ngay cả ngữ điệu cảm thán cũng giống nhau luôn.

- Không hổ là băng sơn mỹ nam cả đời cô độc trong truyền thuyết của Cô Long tiên sinh a~~

- Không hổ là soái ca mặt lạnh có nụ cười đẹp nhất trong truyền thuyết của Cô Long tiên sinh a~~

Tiếp theo hai nàng đều trợn trừng mắt lên nhìn nhau nghẹn lời, 1 giây…2 giây…3 giây…

- AAAAAAA..AAAAA….AAAA…AAA…AA…A…!!!!!!!

Tất cả mọi người đều có cảm giác màng nhĩ muốn thủng, mắt muốn ép lồi ra ngoài, mái ngói xếp vẩy cá cũng phải run lên bần bật rớt ra vài đám bụi thì hai cái miệng mới dừng lại chỉ vào nữ nhân đối diện cùng hét lên như rập khuôn.

- Nhà ngươi cũng là xuyên qua sao?

Lại chỉ vào mũi mình.

- Ta là bị xuyên qua này!

Rối rắm toàn tập a, mỹ nam lẫn soái ca toàn bộ quăng ra sau đầu. Nữ nhân thanh lệ thoát tục vùng ra khỏi tay của Tây Môn Xuy Tuyết chạy đến nắm tay nữ nhân rung động liêu nhân đang ở trong lòng Diệp Cô Thành, hai nàng nhìn nhau thâm tình mắt oanh oánh nước chực lã chã rơi. Ai không biết còn tưởng các nàng là phu thê xa cách sinh ly tử biệt mới gặp lại nhau chứ. Tây Môn trang chủ và Diệp thành chủ nhìn nhau lộ ra ánh mắt bất lực lắc đầu cười khổ, phất tay cho hạ nhân đi ra ngoài. Diệp Cô Thành đặt nữ nhân trong lòng mình xuống nhuyễn tháp trên ghế quý phi một cách hết sức ôn nhu cẩn trọng rồi mới ngồi xuống ghế bên cạnh quan sát hai nàng vẫn chưa rời tay khỏi nhau, liếc nhìn sang Tây Môn Xuy Tuyết phía đối diện cũng đang hành động y như mình dò hỏi, hắn lắc nhẹ đầu ý bảo cũng không biết gì nhiều hơn.

Hai nữ nhân coi như là đồng hương với nhau bắt đầu kích động vừa nói vừa hỏi liên tục.

- Lão công nhà cậu thực là băng sơn mỹ nam trong truyền thuyết nga, còn khốc hơn lão công nhà mình~~~

Nữ nhân thanh lệ thoát tục nhìn nàng rồi đánh mắt sang Diệp Cô Thành cười ám muội làm mỗ nữ gượng gạo cười cười tai hồng hồng khả nghi.

- A, cậu hiểu nhầm! Huynh ấy…huynh ấy không phải lão công của mình…

Nhận ra câu phía sau, trợn mắt còn to hơn lúc nãy.

-…cậu thành thân rồi sao? Lúc trở về thì sao bây giờ?

Nhìn nàng trợn mắt kinh ngạc như vậy nữ nhân kia cười thản nhiên.

- Mình là trọng sinh thành Tôn Tú Thanh nên coi như chính là người ở đây rồi, hơn nữa còn có lão công người mình yêu nên có về được mình cũng không muốn về.

Nàng nghẹn họng nhìn Tôn Tú Thanh có thể chấp nhận một cách thoải mái như vậy.

- Lúc nghe lão công trở về kể chuyện “Quyết Đấu Trên Tử Cấm Thành” thì có nữ nhân kỳ lạ rớt từ trên trời xuống mình đã thấy nghi nghi rồi nhưng nghĩ sẽ không cẩu huyết như vậy, ai ngờ lại là thật! Nói vậy cậu là xuyên cả thân đến vào hôm đó?

Tôn Tú Thanh hào hứng.

- Ừ, vô tình bị một lão thần tiên râu dài đạp xuống a. Vì thay đổi vài tình tiết trong truyện của Kim Dung!

Bất đắc dĩ nhún nhún vai.

- Không phải chứ? Lão ấy có “vô tình” là lão thần trưởng quản phòng tiểu thuyết không vậy?

Ngạc nhiên.

- A sao cậu biết?

Càng ngạc nhiên hơn.

- Con gái lão chết bằm ý lái xe đụng phải mình mà mình còn chưa có hết dương thọ nên lão ý cho mình xuyên đến đây! Nói là bồi thường nhưng trăm phần trăm là huỷ thi diệt tích.

Nghiến răng nghiến lợi mà nói.

- Mình thì nhặt được một đôi hài cổ trước cửa tiệm sách nên tò mò động thử ai ngờ bước vào quyển “Thiên Long Bát Bộ” đặt cạnh đấy, tiện tay sửa vài tình tiết cứu vài người thôi! Nói vậy hoạ đều từ cha con lão râu dài kia mà ra rồi.

Hai nữ nhân hận không thể ngay lập tức nhổ sạch râu của lão thần tiên kia.

[ Thiên đình, cục quản lý tiểu thuyết _ Lão thần tiên đang chăm chú trước màn hình của "em táo" Macbook Pro bỗng cảm thấy râu ngứa ngứa liền đưa tay gãi gãi, tay cầm chuột trượt một cái...văn phòng tràn ngập tiếng thở dốc ái muội của 2 nam nhân. Thiên đình bỗng rung chuyển vì một tiếng gầm xuất phát từ văn phòng làm việc của cục trưởng cục tiểu thuyết " Ngiệt nữ, ngươi lăn ra đây cho taaaaa......" ]

Cuối cùng sau một buổi sáng hai nàng biết được bọn họ đều là đến từ năm 2012, sống cùng một thành phố, trong cùng một quận đều cùng tuổi và cùng một niềm đam mê chính là truyện kiếm hiệp. Nhưng thắc mắc duy nhất chính là tại sao thời gian hai nàng đến lại cách nhau đến hơn 20 năm? Mỗ nữ suy đoán thời không bất đồng nên thời gian cũng bất đồng đi, hai nàng say sưa với nhau hoàn toàn quên mất hai vị đại thần càng lúc cành mất kiên nhẫn nhưng không muốn làm các nàng mất hứng mà ngồi im lặng bên cạnh. Cuối cùng sau bữa trưa Diệp thành chủ cũng bạo phát trước, tiến đến ôm lấy nàng bất chấp sự phản đối kịch liệt bỏ lại một câu.

- Đổi dược!

Tiêu sái mang nàng đến phòng dành cho khách, Tôn Tú Thanh vừa mới a một tiếng định chạy theo thì bị lão công của nàng tóm lấy mang về phòng của bọn họ với lý do.

- Ngủ trưa!

Hạ nhân trong Vạn Mai Sơn Trang lau mồ hôi trán nhìn hai vị tuyệt đỉnh cao thủ bạch y phiêu dật một ôm một túm lấy nữ nhân đang giãy dụa trong lòng chia ra hai hướng khác nhau phi thân mà đi, nghĩ bụng “Bạch Vân thành sắp sửa giống Vạn Mai Sơn Trang…gà bay chó sủa, mèo chuột cũng không yên a~~~”

Trong phòng ngủ của trang chủ xảy ra chuyện gì thì không thể nói nhưng còn trong phòng khách lại vọng ra những tiếng như vầy.

-…a huynh dừng lại, ta không muốn mà…đừng cởi, đừng cởi nữa mà… a….a..

Im lặng…

- Đừng chạm vào chỗ đấy…ta chịu không nổi…

Lại im lặng….

- Đau…đau quá…huynh nhẹ nhẹ một chút ta…a…

Vẫn im lặng…

Lát sau một giọng nam trầm hơi lành lạnh nhưng vẫn có thể thấy có chút ôn nhu nhẹ nhàng hỏi.

- Thoải mái rồi chứ?

- Ân, a…chả dễ chịu chút nào, vẫn đau…huynh đừng động nữa.

Nữ nhân giọng có chút nghèn nghẹn uỷ khuất giận dỗi.

Vài ngày sau trên giang hồ xuất hiện lời đồn đại chui là có một mỹ nhân khuynh thành điên đảo chúng sinh khiến kẻ xa lánh thế tục không gần tửu sắc như thành chủ Bạch Vân thành cùng trang chủ Vạn Mai Sơn Trang cũng phải “đại chiến” cả một buổi sáng để dành mỹ nhân, cuối cùng Diệp thành chủ thắng mang người đẹp đến ngay phòng khách của Vạn Mai Sơn trang “đại chiến” tiếp tục ba ngày ba đêm không thể bước chân xuống giường còn Tây Môn trang chủ đóng cửa trong phòng mình uống rượu 3 ngày không ra. Vậy mới biết giang hồ bát quái tuyệt không thể tin a~~~ sự thật ở bên trong chính là…

Mỗ nữ hồng mặt bối rối ôm thành giường còn Diệp thành chủ đang nâng đôi chân nàng nên đặt trong lòng mình tự tay tháo băng vải dưới chân, nàng không muốn bị lộ ra máu mủ lẫn lộn trước mặt hắn nên mới cuống quýt rụt lại thì bị hắn nắm lấy cổ chân giữ chặt tiếp tục tháo, vừa xấu hổ vừa đau nàng mới kêu lên.

-…a huynh dừng lại, ta không muốn mà…đừng cởi, đừng cởi nữa mà… a….a..

Tiếp theo hắn gạt bỏ hết dược cũ đã đóng vẩy ra, ngón tay khẽ vuốt qua lòng bàn chân làm kẻ có máu buồn như nàng dĩ nhiên chịu không nổi mà xin hắn dời tay.

- Đừng chạm vào chỗ đấy…ta chịu không nổi…

Bỏ băng và dược cũ đi thì sẽ phải bôi dược mới rồi, mà vết thương của nàng do bị vỡ ra nhiễm trùng mà trở nên sưng tấy dù hắn có cố gắng nhẹ nhàng nhưng vẫn sẽ rất đau, nàng nhíu mày mắt hồng hồng.

- Đau…đau quá…huynh nhẹ nhẹ một chút ta…a…

Sau đó hắn bôi lên một lớp cao trong suốt mát lạnh khiến mọi đau đớn dịu đi rồi băng lại cẩn thận còn thắt cho nàng một cái nơ con bướm tại mắt cá chân, lúc ấy hắn mới ngẩng lên ôn nhu nhìn nàng hỏi.

- Thoải mái rồi chứ?

Nàng ngây ngẩn nhìn gương mặt tuấn lãng của nam nhân cao ngạo nhưng lại tự tay nắm lấy chân nàng cẩn cẩn dực dực đổi dược thay băng không hề ngại nó tanh bẩn chút nào. Sống mũi cảm thấy có chút cay cay, đột nhiên nàng có chút hiểu vì sao Tôn Tú Thanh lại bình thản chấp nhận đến vậy. Khoé môi hắn hơi gợn lên chút cười nhợt nhạt nhưng cũng đủ khiến nàng đỏ bừng mặt, cuống quýt quay đi che dấu sự cảm động của mình giả vờ giận dỗi.

- Ân, a…chả dễ chịu chút nào, vẫn đau…huynh đừng động nữa.

Hắn cười nhẹ, cẩn thận đặt chân của nàng lên giường xong mới xoay sang bên cạnh rửa tay trong chậu nước hạ nhân bê đến, lau tay rồi cho bọn họ thu dọn đi ra ngoài. Lúc ấy hắn mới tiến đến ngồi bên nàng, vươn ngón tay chạm vào giọt nước long lanh trên khoé mắt của nàng nhẹ giọng.

- Ta làm nàng đau sao?

Nàng mặt lại càng hồng gạt tay hắn ra.

- Hết đau rồi, huynh lần sau không…không cần phải làm như vậy, để nha hoàn giúp ta thay dược được rồi.

Bàn tay to lớn với những ngón thon dài đôi chỗ trong lòng bàn tay thô ráp do dùng kiếm lâu năm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại khiến nàng có chút run lên, cảm giác được ngón tay hắn hơi lành lạnh nhưng lại rất dễ chịu. Trong lòng như có một chiếc lông vũ phất qua vậy, nàng cũng không muốn rút ra cứ để nguyên cho hắn nắm.

- Tự ta làm mới cảm thấy yên tâm.

Nàng quay ra nhìn hắn có chút không đành lòng.

- Huynh cũng biết ta không thể như Tôn Tú Thanh được, nàng là trọng sinh và còn có…người nàng yêu ở đây. Còn ta, ta không sớm thì muộn cũng phải trở về.

Nghe nàng nói như vậy trong lòng hắn ẩn ẩn một sự khó chịu, không tự chủ được nhíu mày.

- Ta không tin nàng không có tình cảm với ta.

Nàng thở dài, quyết định nhân cơ hội này nói chuyện rõ ràng với hắn luôn. Hai người không thể tiếp tục trong tình trạng mơ mơ hồ hồ này mãi được.

- Đúng là ta có tình cảm với huynh nhưng chưa chắc đã là “Yêu”, “Thích” và “Yêu” hay bị nhầm lẫn với nhau. Ta bây giờ có thể xác định là thực sự thích huynh còn yêu thì…ta không nghĩ tới, ta biết tình cảm của huynh cũng bối rối như ta nên chúng ta cứ hiện tại không phải tốt hơn sao?

Diệp Cô Thành không nói gì, ánh mắt thâm thuý nhìn thẳng vào mắt nàng mong muốn tìm ra một điều gì đấy khác. Hắn biết điều nàng nói là đúng, chính hắn cũng mơ hồ với tình cảm trong lòng mình nhưng hắn có thể xác định hắn không chỉ đơn giản là thích nàng như vậy. Còn có một cái gì đấy trong lòng thôi thúc hắn nắm giữ lấy nàng không buông tay, mà nàng cũng là nữ nhân đầu tiên khiến hắn trở nên như vậy. Có thể bây giờ hắn chỉ là thích nàng thôi nhưng hắn không muốn mình phạm một sai lầm nào hết, hắn là người luôn biết nắm chắc thời cơ và hắn hiểu đây chính là cơ hội duy nhất mình có với nàng.

Siết chặt lẫy bàn tay nhỏ bé trong tay mình, hắn kéo nàng vào lòng thì thầm bên tai nàng.

- Với ta bây giờ chỉ cần như vậy là đủ.

Nàng bất ngờ, hơi nghiêng người để nhìn rõ hắn. Chỉ thấy một đôi con ngươi đen huyền ôn nhu nhưng kiên định nhìn lại mình, bạc thần hơi cong lên một nụ cười tự tiếu phi tiếu. Hắn thực sự là hiểu điều nàng nói sao? Khuôn mặt hắn từ từ tiến lại, tựa trán lên trán nàng phả ra hơi thở mang theo hương hàn mai đặc biệt của riêng mình.

- Không cần lại trốn ta lần nữa, nếu đã thích tại sao nàng cứ lẩn tránh ta?

Ánh mắt của nàng dần trở nên mê mang, hắn tại sao lúc này lại toát ra mị lực mê người đến vậy chứ? Với Phượng Vân yêu nghiệt nàng có thể chống được lại vì tình cảm của nàng là trong sáng, còn với hắn…nàng vô pháp thoát khỏi mỗi khi hắn tiến đến gần. Khuôn mặt lại một lần nữa nóng rực, nàng bắt đầu hô hấp đứt quãng do trái tim đập gia tốc. Nam nhân chết tiệt, hắn đây là đang có tình lung lạc nàng sao? Quay mặt đi nàng không nhìn hắn nói.

- Huynh tự hiểu vì sao.

- Nàng sợ?

Hắn khẽ cười, ngực hơi rung rung nàng tựa sát vào hắn nên cảm giác rất rõ. Quay lại, nàng nhìn hắn có điểm ngây ngốc, Diệp thành chủ băng sơn vạn năm không đổi đây sao? Công bằng mà nói khi hắn cười lên thực sự rất đẹp, nếu hắn hay cười hơn một chút thì chắc chắn danh hiệu người có nụ cười đẹp nhất trong tác phẩm của Cổ Long chính là hắn rồi. Hắn và Tây Môn Xuy Tuyết tuy đều ưa dùng mầu trắng và đều có bộ mặt lạnh lùng kiệm lời nhưng Tây Môn Xuy Tuyết là soái ca phóng khoáng thoải mái cười lên giống ngọn gió xuân, còn hắn lại là mỹ nam vương giả cuồng ngạo khi nhếch miệng thật sự cười sẽ như mặt trời trong ngày đông tuyết trắng vậy.

- Ta dĩ nhiên sợ, ta không muốn khi trở về lại không nỡ.

- Vì vậy nếu có cơ hội nàng sẽ tiếp tục trốn?

Ngữ khí thoáng có nguy hiểm nhưng mỗ nữ đang bị sắc dụ hoàn toàn không biết.

- A, có lẽ đi.

- Tốt lắm, xem ra lần trước vẫn chưa đủ với nàng thì phải.

Cười lạnh.

- Lần trước…?

Mỗ nữ hiện giờ tốc độ máu lên não là tốc độ của Honda Cub 81 với 50 phân khối sức mạnh 4,9 mã lực, còn nam nhân bắt đầu tức giận tốc độ là Ducati 1199 với 1.199 phân khối sức mạnh 195 mã lực.

Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hắn ngay lập tức ép nàng ngã xuống, phủ thân mình lên trên cười tà nhìn mỗ nữ phía dưới bắt đầu kinh hoảng.

- Huynh mau xuống, không được làm vậy với …ưm..ưm..

Lời phải đối của nàng bị hắn nuốt cả vào trong miệng, tay nàng chống lấy ngực hắn đẩy ra nhưng cũng chỉ là vô dụng. Nụ hôn lần này của hắn mang tính chất chiếm đoạt và trừng phạt nên không hề có mơn trớn dạo đầu mà tiến thẳng vào trong miệng nàng công thành đoạt đất, lưỡi luồn vào mạnh mẽ quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương nho nhỏ đang cuống quýt chạy trốn va chạm kịch liệt. Hắn không chút nương tay mút lưỡi nàng vào miệng mình day cắn nhè nhẹ rồi lại dùng lưỡi vuốt ve xoa dịu cho đến khi nàng không thể chịu nổi mà bật ra tiếng rên rỉ động tình hắn mới hài lòng buông tha cho tù binh trong miệng mình để cho môi tìm đến miết trên đôi môi đầy đặn nóng bỏng đầy khiêu khích, tay nàng đã không còn đẩy hắn ra nữa mà vòng lên cổ hắn níu xuống hoàn toàn tiếp nhận sức nặng của hắn phía trên nàng. Theo từng hơi thở dốc là tia nước nhỏ trong suốt nơi khoé miệng nàng trào ra, hắn vươn đầu lưỡi cuốn lấy không để nó chảy xuống chiếc cằm khéo léo. Di chuyển đôi môi mỏng ấm áp của mình ra sau gáy nàng cắn nhè nhẹ đủ để lưu lại một dấu vết hồng hồng, cọ mũi dọc theo cổ nàng hít vào hương thơm ngọt ngào theo từng nhịp mạch đập mà thoát ra nồng đậm, hắn dừng lại ấn môi mình lên hõm cổ phớt hồng trong suốt, những ngón tay thon dài ôm sát theo cần cổ mơn trớn ra sau gáy xoa nhè nhẹ rồi luồn vào trong cổ áo gạt một cái. Cổ áo lỏng lẻo lệch ra để lộ một bên bờ vai nõn nà cùng xương quai xanh nhỏ nhắn mê người, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh đặc biệt của hắn nhẹ vuốt ve khiến nàng rùng mình thở ra, kiều mị nỉ non. Ngay lập tức thay thế những ngón tay lành lạnh là đôi môi nóng hổi cùng chiếc lưỡi ẩm ướt, hắn dùng lưỡi của mình vuốt ve từ đầu vai trơn bóng theo xương quai xanh tinh sảo lần xuống phía dưới chiếc yếm nhỏ trắng tinh khôi che khất đôi bồng đảo vun cao đang phập phồng mời gọi. Hắn khẽ nghiêng người để bàn tay to nắm lấy eo nàng lướt qua tiến lên phía trên cách lớp vải mỏng manh ôm lấy một bên ngực căng tròn xoa nắn nhè nhẹ, ngón tay lần đến điểm nhỏ mẫn cảm xoáy tròn làm nó se lại cứng lên. Nàng run rảy kịch liệt nắm lấy tay áo hắn muốn làm hắn dừng lại nhưng xúc cảm đê mê ập đến khiến những ngón tay nàng không tự chủ được mà siết chặt lấy hắn môi bật ra “ân…” một tiếng rồi vô lực rơi xuống giường nắm lấy nệm gấm. Hai chân bị hắn tách ra chèn thân mình vào giữa, nàng cảm thấy dục vọng của hắn nóng bỏng to lớn cách vài lớp vải mỏng tì vào hoa huyệt đã ướt đẫm của mình cọ xát miết lên miết xuống. Một luồng hơi nóng từ hạ thân chạy dọc theo sống lưng nàng đánh sâu vào não bộ khiến nàng choáng váng, không biết từ lúc nào xiêm y của nàng từng chút đã bị hắn nới lỏng ra lung tung lộn xộn. Khuôn ngực nhỏ nhắn tròn trịa ẩn hiện dưới chiếc yếm với hai điểm nhô cao mời gọi, hắn cúi xuống cách lớp lớp lụa cắn lấy nó day nhè nhẹ tay kia cũng hoàn toàn không rảnh rỗi luồn xuống phía dưới hai chân nàng vuốt ve. Ngón tay thon dài vỗ về hai cánh hoa ẩm ướt, miết nhè nhẹ tách nó ra thăm dò. Nàng dùng hết sức níu lấy một tia lý trí cuối cùng của mình khàn giọng gọi hắn.

- Đừng vậy mà …Diệp…

Hắn ngẩng lên nhìn nàng động tình gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đôi mắt mang theo tầng hơi nước mỏng, đôi môi vì hắn duyện liếm mà mọng lên ửng đỏ hơi hé mở với những hơi thở đứt quãng. Trên trán loang loáng mồ với những sợi tóc đen bết lại ôm sát làn da trắng hồng, nàng mê người như vậy thì sao hắn có thể dừng lại đây? Chính hắn cũng không hiểu là hắn đang trừng phạt nàng hay là đang thử thách sự chịu đựng của chính mình nữa. Hạ thân căng thẳng thôi thúc hắn chiếm lấy nàng nhưng lý trí cảnh cáo nếu hắn buông thả bản thân vào lúc này thì sẽ đánh mất nàng, nên hắn chỉ có thể khó khăn chống khửu tay nâng người lên. Rút tay khỏi hai cánh hoa ẩm ướt, nghiêng thân nằm sang bên cạnh ổn định lại nhịp tim gấp rút của mình, lặng yên luyến tiếc nhìn nàng xiêm y hé mở, làn da ửng hồng ướt át khắp vai và cổ là những đoá hôn ngân đỏ ửng ám muội. Yếm nhỏ mầu trắng trước ngực ẩm ướt một mảng dính sát lấy hạt hồng đậu vẫn còn vểnh lên khiêu khích, chọc cho lòng hắn ngọn lửa dục vọng lại bùng lên.

Gian nan nuốt nuốt cổ họng khô khốc hắn vươn tay kéo vạt áo của nàng che lại xuân quang động lòng người trước mắt thì một vật mầu trắng từ trong áo nàng lăn ra rơi từ trên giường xuống đất vang lên một tiếng kêu lanh canh thanh thuý của chất ngọc. Hắn đỡ nàng đang vô lực tựa vào thành giường, bối rối cúi xuống định nhặt vật nhỏ dưới đất lên đưa trả nàng. Ngay khi ánh mắt hắn chạm vào vật ấy bao nhiêu dục vọng thiêu đốt trong người thoáng chốc biến mất sạch sẽ, ánh mắt hắn tối sầm lại ngón tay siết chặt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.