Juliet Thành Bạch Vân

Chương 69: Chương 69: Phiên ngoại 5: Phải lòng cô gái nhỏ (3)




- Khánh Hoà, đến nơi rồi mau xuống a~~~

Dụi dụi mắt mờ mịt ngẩng lên, còn chưa xác định được mình đang ở đâu thì đã bị mấy cô bạn xúm vào đứa lôi tay đứa lôi chân kéo tuột xuống sân ga mờ sương lạnh của thành phố Lào Cai. Nó gật gù ngáp ngắn ngáp dài giống như một bịch hành lý bị lôi xềnh xệch đi mà lấy làm khó hiểu, hôm qua rõ ràng ồn như vậy, tầu cũng rung rinh liên tục sao nó lại ngủ ngon như thế. Hơn nữa chiếc áo mangto chất dạ mịn sáng mầu to đùng nó khoác trên vai dài quết đất này là sao? Thảm nào nó thấy thật là ấm, ngủ cũng thật là ngon. Khi ngủ hình như có ai đó nói gì rì rầm phía trên đầu, giọng nói thực sự rất dễ nghe làm cho nó không muốn mở mắt ra nữa, còn có một bàn tay vỗ về nhè nhẹ, thật là quá tốt mà.

- Là áo của ai vậy? Cám ơn nha, rất ấm nhưng…có vẻ đắt tiền mình sợ sẽ làm hỏng nó mất.

Khi đã ngồi trong quán cafe ấm áp của sân ga, nó ôm chiếc áo quá khổ trong ngực áy náy cười cười hỏi lũ bạn cùng lớp đổi lại chính là một số ánh mắt kỳ quái nhìn mình chòng chọc. Chỉ là hỏi cái áo của ai để trả thôi mà, làm gì nhìn nó giống như là nhìn Miley Cyrus biểu diễn tại VMA thế? Nhìn xuống chiếc váy xếp ly xinh xắn mình đang mặc, tuy có chút mỏng manh vì nó không nghĩ đến Sapa lại lạnh như vậy nhưng mà cũng không có lủng chỗ nào a. Hay trong lúc nó ngủ có đứa nào vẽ hươu vẽ vượn lên mặt nó rồi? Cũng không phải, khi nãy đi qua cả cái sân ga to oành cũng có ai để ý gì đến nó đâu? Hay khi ngủ nó ngáy to hoặc nói mơ kỳ quặc? Nó không có thói quen này à nha.

- Là của tôi.

Giọng nói quen thuộc từ đằng sau nhẹ nhàng vang lên nhưng với nó lại tương đương với tiếng đại bác nổ bên tai, nó cả người cứng đờ lại, không được tự nhiên chậm chạp quay người sau đó liền ngẩn ra tròn mắt nhìn.

Thân hình cao lớn thon dài đứng ở cửa, giống như đã biến thành con người khác hẳn. Không còn vẻ nhã nhặn thư sinh với áo sơmi cùng quần âu và cặp kính trắng nữa, lúc này anh trẻ trung và năng động trong quần jean tối mầu, áo len mỏng cao cổ bên trong và chiếc áo khoác bằng da cổ đứng mầu kem bên ngoài. Mái tóc rối bời còn vương một vài giọt nước mưa, đôi mắt đen sáng bừng ẩn dưới hàng mày đậm, khoé môi nhếch nhẹ thành nụ cười nửa miệng xa lạ với những người khác nhưng lại vô cùng quen thuộc với nó. Không còn gọng kính trắng trên sống mũi cao gồ, lúc này đôi mắt anh nhìn thẳng vào không hiểu sao lại khiến nó thấy cả người không được tự nhiên mà cụp mắt xuống, gò má nổi lên một tầng hồng nhàn nhạt.

- Em….em cám ơn thầy….

Nó lại như trước đây, lúng túng cúi đầu xuống lắp bắp trước anh. Đôi tay nhỏ đưa chiếc áo ra đợi cho anh từ tốn nhận lấy liền lập tức quay người muốn bỏ chạy, chưa kịp chạy được nửa bước thì vai liền bị nắm lại. Sau đó là một cảm giác ấm áp phủ xuống, anh vừa bước đến đem chiếc áo mangto khoác vào cho nó vừa nhíu mày trách cứ.

- Bé con, không ai nói cho em biết Sapa luôn lạnh hơn Hà Nội hay sao? Ăn mặc phong phanh như vậy sẽ bị cảm lạnh…nghiêm cấm bỏ áo khoác ra.

Câu cuối của anh chính là trầm giọng để nói khi thấy nó luống cuống định bỏ chiếc áo ra trả lại cho anh lần nữa, cũng hoàn toàn bỏ qua thái độ chết trân của nó cùng nguyên quán cafe đầy học sinh của cả khoa mỹ thuật mà nắm lấy tay nó kéo đến bên một chiếc bàn cạnh cửa sổ.

- Thầy…

Nó hốt hoảng đứng lên muốn chạy trốn, thái độ này…cái thái độ này chính là thái độ của anh trước đây khi đùa giỡn với nó a~~ vì sao bây giờ trước mặt mọi người lại trở nên như vậy?

- Không cho đi, em dám bước ra khỏi cái bàn này xem?

Ánh mắt anh nheo nheo lại nguy hiểm, chết tiệt, vì cái gì lại mặc váy ngắn như vậy đi đi lại lại trước mặt cả đám con trai? Bình thường cô bé con của anh luôn mặc áo dài dáng rộng kiểu cổ điển chứ không thích loại ôm sát như những nữ sinh khác nên không có nhìn ra, ai ngờ khi mặc lên chiếc váy xếp ly tối mầu cùng áo sơmi trắng này kết hợp với mái tóc đen mềm mại buông tự nhiên thì liền biến thành một nàng Lolita đáng yêu đến như vậy.

Lạch cạch…keng…

Một nửa quán há hốc miệng hoá đá đánh rơi cả đồ vật trong tay gây ra một loạt tiếng động trong và một nửa còn lại chính là dùng ánh mắt làm tên mà bắn nó bung bét cả người. Nó rùng mình một cái hoàn hoàn ngốc mặc cho anh kéo mình ngồi xuống, gọi đồ ăn, bắt ăn sáng, bắt uống sữa, bắt quàng khăn của anh, bắt phải đi theo mình một bước cũng không rời….

Stop!!!

Nó cuối cùng cũng không thể chịu được nữa mà bạo phát, đừng có thấy nó thường ngày đối với anh chính là ngượng ngùng cùng lúng túng mà nhầm. Con mèo khi bị chêu đùa quá đáng thì chính là biến thành con cọp a~~~

- Thầy buông.

Nó cố gắng để giọng mình không quá cao mà trở thành rít lên với anh khi cả hai xuống khỏi xe cùng cả lớp thăm quan thác Bạc, nó không hiểu anh bị làm sao. Không những xuất hiện bất ngờ tại đây mà còn không một giây phút nào buông tha, nơi nơi lôi kéo chỗ chỗ tha lôi nó đi cùng. Nó không muốn, nó đến đây là đi “thực tế”, không những cùng cả lớp mà còn cùng cả khối a. Khó khăn lắm mới có dịp đi chơi cùng bạn bè, nó không muốn bị anh phá hỏng…nói như vậy cũng không đúng, chính xác phải là khó khăn lắm nó mới có thể quên đi cảm giác xôn xao đang càng lúc càng mạnh mẽ trong lồng ngực này, nó không muốn bị anh khơi lên những cảm xúc của mình một lần nữa. Và quan trọng nhất, please….làm ơn đừng “đường đường chính chính” tỏ ra giữa bọn họ có gì không được bình thường trước ánh mắt của gần trăm con người như thế này có được hay không?

- Không buông, buông em sẽ chạy.

Anh vừa giống như một người đàn ông khó tính lại vừa giống như một đứa trẻ cố chấp không quay lại nhìn nó mà quát lên như vậy, tay vẫn nắm lấy cổ tay nó ở trong chiếc mangto quá khổ mà kéo đi theo mình về phía ngọn thác đang tung bọt trắng xoá.

- Thầy làm ơn, chúng ta không phải đã rõ ràng rồi sao?

Đè thấp giọng mình lại nó miễn cưỡng nhắc đến chuyện đó, phải. Anh và nó đã có khoảng cách rõ ràng suốt thời gian qua rồi, anh là thầy giáo nên tiếp tục bộc lộ khả năng sư phạm trong giảng và dậy còn nó là học sinh thì tiếp tục với việc học hỏi và tiếp thu của mình. Bọn họ không phải đã làm vô cùng tốt hay sao? Vì sao lại cố tình làm mọi chuyện trở nên khó khăn hơn với nhau như vậy?

- Đó là em nói vậy, còn tôi? Đã bao giờ em chịu đứng lại để nghe câu trả lời của tôi chưa?

Anh rời mắt khỏi dòng chẩy bàng bạc không dứt cúi xuống nhìn xoáy vào mắt nó, đôi mắt anh tối lại nghiêm túc và mang theo cả sự trách móc. Nó ngạc nhiên ngẩn người, phải vậy không? Không phải anh im lặng thì chính là chấp nhận sao? Không phải anh thật sự đã giữ khoảng cách với nó sao? Vì cớ gì bây giờ lại quay ra trách ngược lại nó là không nghe anh?

- Đừng bao biện, thầy đâu có thiếu cơ hội để nói cho em biết? Nhưng thầy có nói sao?

Cười châm biếm nghênh đón lại ánh mắt của anh, nó hoàn toàn không phải là một đứa con gái ngờ nghệch như vẻ bề ngoài của mình.

- Tôi biết em vẫn luôn dõi theo tôi, vậy tại sao khi tôi đến gần thì em lại lảng tránh? Em tránh tôi hay em tránh chính bản thân mình, em trốn tôi hay là trốn cảm giác của em?

Anh kéo cổ tay nó vẫn luôn ở trong tay mình một cái, nó không thể làm gì khác hơn là lại ngã về phía anh một lần nữa. Nhưng lần này không giống như trước đây, đôi mắt nó mở to không có lấy một tia lúng túng.

- Thầy biết em luôn dõi theo thầy, vậy thì thầy cũng nên hiểu em không phải mù để mà không thấy thầy đi vào phòng y tế mỗi khi được nghỉ giữa các tiết và cả buổi trưa. Em cũng không phải là quá đần độn để không hiểu ánh mắt của thầy mỗi khi quan sát theo Đỗ Quyên là thế nào, xin thầy. Em không giống bọn họ, em không thể là một trong những chiến tích của thầy được.

Nó lạnh lùng hất tay anh ra, có kìm nén sự chua xót nơi khoé mắt. Phải, nó không phải và cũng chưa từng là chiến tích của anh. Chưa từng là một trong những cô gái mà…anh theo đuổi.

- Với em tôi là người như vậy sao?

Anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ càng thêm cố chấp bắt lấy tay nó kéo sát lại ép nó nhìn vào mình.

- Là hành động của thầy đã chứng tỏ cho em thấy điều đấy mà thôi.

- Vậy còn cảm giác của em? Em có bao giờ để ý đến cảm giác của em cũng như của tôi? Điều đó không chứng tỏ với em điều gì sao?

Anh vẫn kiên nhẫn trước sự ương bước của nó hỏi lại.

- Cảm giác? Nó…không quan trọng bằng thực tế.

Nó quay đi, không để cho sự tan vỡ của mình trào ra ngoài cho anh thấy. Nó lần này đã cho cơ hội nhưng anh đều không hiểu, anh nói nhiều như thế nhưng lại chưa hề giải thích điều gì với nó cả. Vậy nên…cảm giác không thể rõ ràng như sự thực đang diễn ra được, cảm giác của nó về anh thật ra không giống. Từ sâu thẳm trong lòng nó cũng tin anh không phải là kẻ hoa tâm như vậy nhưng thực tế đã chứng minh, cảm giác của nó đã sai rồi.

- Ngay cả điều này cũng không?

Anh bất ngờ siết chặt nó vào trong lòng mình, tay đưa lên nâng đỡ lấy gáy cũng là để nó không thể trốn tránh mà phủ môi mình xuống. Đem lời phản đối cùng môi lưỡi nó nuốt vào bên trong miệng mình, ngay khi hơi thở của anh tràn vào nó liền không tự chủ được mà trở nên tê liệt. Nó biết điều này là không đúng nhưng với anh nó không có sức đề kháng, chỉ cần anh lại gần, đem hơi thở của anh và nó hoà cùng vào nhau thì đầu óc cũng như con tim đều trở thành si ngốc, cả cơ thể nó đều phản bội nó để mà hướng về phía anh. Đôi tay nhỏ đặt trên ngực anh run rảy rồi cuối cùng cũng đầu hàng, thay vì cố gắng đẩy anh ra trong sự bất lực thì nó lại níu lấy. Chậm rãi từ từ hé mở đôi môi chấp nhận sự xâm lược mang theo nhung nhớ và có chút không buông tha của anh, anh giống như là một con ngựa bất kham được tháo yên cương, mạnh mẽ luồn sâu vào trong miệng, tham lam đem lưỡi nó cuốn về phía mình dây dưa. Đem môi lưỡi nó thành nước, còn mình thì là một kẻ chết khát càng uống lại càng muốn nhiều hơn, cho đến khi nó không thở nổi thì mới lưu luyến dời ra.

- Thực tế có còn quan trọng với em nữa không?

Kìm lại hơi thở cũng đã trở nên rối loạn anh thì thầm bên tai nó, cũng không quên cuốn thuỳ tai nhỏ bé vào trong miệng mình cắn nhẹ một cái khiến nó rùng mình mà khe khẽ lắc đầu.

- Vậy những ngày này, em có thể là của tôi được không?

Anh xấu xa dùng lưỡi của mình đưa đẩy khiến nó thở dốc, đầu óc quay cuồng mụ mị chỉ biết níu kéo và dựa dẫm vào anh, nghe theo anh mà thôi nên nó đã không suy nghĩ gì hết mà gật đầu.

- Tốt….đừng nghĩ gì hết nữa cũng như hãy quên đi thân phận của hai chúng ta, lúc này, nơi đây, chỉ có tôi và em. Buông lỏng tâm ra với tôi, làm theo những gì trái tim của tôi và em đều muốn. Những chuyện còn lại, khi trở về tôi sẽ cho em câu trả lời thoả đáng.

Lời thì thầm của anh như âm ma bùa trú quẩn quanh theo hơi thở nó đã bắt đầu quen thuộc mà luồn vào trong đầu nó, giống như một loại ma tuý dụ dỗ nó nghe theo. Và…nó nghe theo thật, nó lại mơ màng nhìn vào đôi mắt cuốn hút kia gật đầu một lần nữa khiến anh vô cùng hài lòng nở nụ cười. Không phải nụ cười dịu dàng thường trực trên môi mỗi khi anh đứng trên bục giảng, mà là nụ cười tự tin pha lẫn cả chút xấu xa mỗi khi anh ở bên cạnh nó. Đem nó tiến sâu vào trong lòng mình, đặt lên đôi môi hồng nhỏ nhắn một nụ hôn nhẹ nhàng nữa rồi anh mới buông ra. Không cầm tay lôi nó xềnh xệch đi khắp mọi nơi nữa mà anh dùng cánh tay vũng vàng của mình choàng qua vai, để nó tựa vào trong ngực mình giống như là che chở cùng nó đi xuống phía dưới chân thác. Cố tình phớt lờ đi những ánh mắt kỳ quái của đám học sinh và giáo viên lớp khác, càng không quan tâm để ý đến những tiếng xì xào nho nhỏ xung quanh. Cứ như vậy anh đem nó đi hết cả quãng đường rừng quanh co nguyên sơ đến suối Vàng là một dòng suối nhỏ vòng quang ôm lấy khu rừng trúc xanh mướt, bạt ngàn mà u tĩnh. Đi thêm một đoạn ngắn nữa, trong tiếng xì xào của rừng cây đu đưa trong gió là tiếng nước chẩy ào ạt của thác Tình Yêu, đem theo hơi lạnh của núi rừng Phanxipang đổ xuống mỏng manh. Đi nhiều như vậy, nghe hướng dẫn viên du lịch nói nhiều như thế, cùng chụp ảnh lưu niệm, cùng đi trên những bậc thang đá ẩn trong mầu xanh dịu của thiên nhiên mà sao đầu óc nó không thể ghi nhớ được gì…trừ người luôn bên cạnh mình.

Đúng như lời anh nói, anh đã quên đi thân phận của mình, quên đi quãng thời gian xa cách đã qua mà hoàn toàn bộc lộ ra con người của mình, tình cảm của mình với nó. Còn nó, ngây ngốc và lâng lâng trong xúc cảm của mình để mặc cho anh cuốn nó đi vào trong niềm say mê của riêng anh. Cả hai cứ như vậy mà đi hết cả chặng đường thăm quan dài, thích thì nói cười vui vẻ, không thích thì im lặng sánh bước, muốn thì liền ôm và khi chạm vào mắt nhau thì liền không cần kìm chế mà ngập trong những nụ hôn dài, giống như một đôi tình nhân thật sự.

- Bé con, mau lại thử cái này.

Anh cười đến thật là vui vẻ, híp cả mắt lại đứng trước một quầy đồ nướng vào lúc chiều tối nơi phố chợ đông đúc của thị trấn Sapa vẫy nó tiến lại gần. Nó tò mò ló cái đầu nhỏ nhìn vào khay than hoa to đỏ rừng rực đang toả ra hơi nóng ấm áp, mắt nó liền mở lớn long lanh nhìn từ những bắp ngô, những củ khoai, hạt dẻ, những thanh mía đến những quả trứng gà, trứng vịt lộn, những xiên thịt bò, thịt lợn kèm theo nấm rừng, nấm kim châm và tất cả những loại rau củ quả xanh xanh tím tím đang toả ra hương thơm quyến rũ mời gọi giữa cái se lạnh và cơn mưa phùn đầu đông nơi vùng núi rừng.

- Cẩn thận một chút, nó còn rất nóng.

Anh đem một ống cơm lam cháy giòn bên ngoài lại mềm dẻo bên trong, thơm đượm hương trúc quỳnh đã được đã được lột vỏ đến cho nó. Cười hì hì đón lấy, một tay nó cầm xiên thịt một tay cầm lấy ống cơm nóng hôi hổi vừa xuýt xoa vừa nhiệt tình ăn ăn uống uống đến quên cả đất trời. Nó không giống những cô gái ỏn ẻn yểu điệu ăn uống nhưng sợ dơ chỗ này, sợ dính chỗ kia và sợ trôi đi lớp son hồng trên môi. Nó giống như một đứa trẻ vui thích mà tự nhiên dùng tay và miệng thưởng thức hết những thứ bóng mỡ vàng này, ngay cả ông chú bán hàng cùng những người khách xung quanh cũng cảm thấy nhìn nó ăn thật vui mắt, nhất là khi thấy anh bóc khoai lang nóng rụt cả tay lại để đút cho nó.

- Cậu thật biết cách chăm sóc cho cháu nhỏ nha, đảm bảo mai sau sẽ là một người bố tốt.

Ông chú bán hàng vừa gật gù cười ha ha vừa đặt hai cái bát nhỏ trước mặt anh và nó thuận miệng nói, nó ngẩng đầu lên nhìn anh liền cũng giống như ông chú ấy mà phì cười. Quả thật anh lúc này đã làm gì còn chút bóng dáng của người thầy điềm tĩnh nữa chứ, áo khoác vắt trên lưng ghế cao phía sau, tay áo kéo lên gần khửu, hai bàn tay và cả đôi chỗ trên mặt đều là dầu mỡ và nhọ đen sì. Thật là rất giống với một người đàn ông chu đáo mà, nó chợt nghĩ nghĩ, nếu như mai sau mình lấy được một người chồng luôn biết cách để ý chăm sóc người khác dẫu chỉ bằng một nửa như anh thôi cũng…thật tốt.

Bỗng nhiên trước mắt nó tối lại, trên môi liền bị một xúc cảm dịu dàng bao phủ mơn trớn. Ngay khi nó còn chưa kịp phản ứng lại thì lưỡi anh đã luồn vào bên trong, dùng “nụ hôn kiểu Pháp” của mình hôn cho nó đến quay cuồng không thở nổi thì mới thôi. Nó dù ngây ngất với nụ hôn bất ngờ của anh nhưng cũng không có quên mình là đang ở đâu, chính là giữa một quán ăn vô cùng đông đúc a~~, thậm trí nó còn loáng thoáng nhận ra vài gương mặt quen thuộc ở trường nữa. Dẫu đây là một thị trấn du lịch, người dân cũng không còn quá xa lạ với những màn táo bạo kiểu như thế này nữa nhưng…hình như trong mắt họ nó vẫn chỉ là một cô bé còn chưa có lớn hết nha. Anh lại phát điên cái gì? Dùng cách ấu trĩ này để nói cho họ biết bọn họ không phải là quan hệ chú cháu hay sao? Khuôn mặt nhỏ của nó đỏ bừng lên, rơi cả xiên thịt trong tay mình lắp bắt nhìn anh đang liếm mép giống như vừa được thưởng thức cái gì đó rất là vừa lòng.

- Thầy….thầy làm gì vậy?

- Làm gì? Là ăn nốt vụn bánh trên miệng hộ em thôi….

Tươi cười không có chút hảo ý, anh lại đặt xiên thịt vào trong tay nó bồi thêm một cú nữa, “KO” ( Nock Out) luôn toàn bộ hiện trường.

-…mùi vị cũng khá là tốt, tiếp theo tôi muốn ăn thịt này.

Phụt.

Nó muốn chữa ngượng lên đã nhấc bát nhỏ trước mặt lên uống một hơi, nhưng không hiểu là do lời của anh hay do lúc uống vào miệng rồi mới biết đó là thứ không không ngon chút nào nên mới phụt ra ho sặc sụa, giàn dụa nước mắt rưng rưng ngước lên nhìn anh.

- Khụ khụ…khụ…thầy…thầy….

- Sao thế?

Thấy nó bị sặc thảm như vậy anh cũng không muốn chêu đùa nó nữa, lo lắng còn bỏ thêm một phần tư tâm áp sát lại đỡ lấy thân hình bé nhỏ, dùng khăn cẩn thận lau miệng cho nó dò hỏi.

- Đắng, thật là đắng a~~~

Nó chỉ tay vào cái bát sạch trơn lăn lóc trên mặt bàn nhăn mặt le lưỡi, anh nhíu mày lại vì nhận ra trong miệng nó có một mùi hương nhàn nhạt phả ra. Cầm lên chiếc bát còn nguyên bên cạnh, anh nhấp lên một ngụm để chắc chắn mình không sai.

- Chết tiệt, là rượu ngô?

- Phải, là rượu ngô nhà tự nấu nha. Nấu bằng nước suối Hang Dế và ngô trên bản Lùng Phình khó kiếm lắm đó, khách quý mới được mời à.

Ông chú bán hàng thấy vẻ mặt anh không tốt nhưng cũng gật đầu, ở đây ai chả uống rượu ngô a. Uống rượu ngô thật là tốt, làm một ngụm nồng nàn say đắm, làm hai ngụm ngọ ngào dịu êm, uống một hơi chính là để tăng cường sức khoẻ. Vợ ông, con trai, con gái của ông mỗi sáng đều uống một bát lớn để có thêm sức mạnh cho cả ngày dài đầy rẫy công việc. Còn ông buổi tối cũng thường xuyên uống cùng mấy vị anh em để thắt chặt tình bằng hữu, đem lời hay ý đẹp nói ra mà cùng chung vui với nhau nha. Rượu ngô thật là tốt mà, vì sao lại không thích chứ? Khóc ing~~~~

Cái này…chính là điển bình cho khác biệt văn hoá giữa các vùng miền, anh biết được bọn họ thực sự cũng không phải cố ý nên cũng không nói thêm gì nữa. Nhanh chóng thanh toán rồi vội vã đem nó trở lại khách sạn, thậm trí ngay cả tiền thừa cũng không muốn lấy.

Người ta nói, khi say thường là lúc dễ bộc lộ bản chất nhất. Nó lúc này thì sao? Cả người lảo đảo đứng không vững giống như một đứa trẻ rúc vào trong lòng anh dụi dụi, bàn tay không yên phận ở trên ngực anh chọc chọc.

- Thầy…hức…thầy nha….thầy tại sao lại đẹp trai đến như vậy chứ? Đẹp…đẹp…đẹp…trai thì không sao….ngắm cũng…cũng được…hức…vì sao lại cứ cố tình muốn…muốn…câu dẫn người ta? Có…có…hức…có biết…biết là chống lại….chống lại trai đẹp là…là…là khó lắm không hả?

- Bé ngoan, đừng như vậy. Để tôi đưa em trở về, ngủ một giấc sẽ thấy đỡ hơn thôi.

Anh gần như là bế nó lên trên tay vừa đi vừa cố gắng dỗ dành.

- Không muốn!

Nó dãy nẩy lên trong tay anh, dùng nắm đấm nho nhỏ của mình đấm đấm vào vai anh đầy hờn giận.

- Không cần….không cần… lúc nào cũng gọi…gọi người ta…gọi người ta như thế, em không phải…không phải bé con…hức…bé ngoan của thầy. Người…người ta đã lớn…đã lớn, có thể…có thể lập…lập gia đình được rồi. Bé con…hức….bé con…ai là bé con của….của thầy? Thầy ngốc….hức…ngu ngốc…hức, khiến…khiến cho…khiến cho người ta đau…đau lòng như vậy, cố…cố tình không chịu…không chịu nhìn…nhìn người ta nhiều thêm một cái. Cố tình…không biết rằng…không biết rằng em chính là…chính là khó chịu ở chỗ….chỗ này khi thấy….khi thấy thầy…thầy nhìn….nhìn Đỗ…ĐỗQuyên hay…hay sao?

Vừa líu hết cả lưỡi lại, nó vừa cầm tay anh đặt vào nơi ngực trái, nơi chứa đựng trái tim của nó. Rõ là của nó, nằm trong cơ thể nó nhưng lại thuộc về anh, đập vì anh.

Hoàng Minh lúc này cảm xúc chính là muốn…giết người, vì cái gì là vì cái gì a~~~ cô gái nhỏ của anh lúc bình thường chính là thật ngoan ngoãn, lại có chút rụt rè vì sao có ít hơi men vào thì lại biến thân thành tiểu yêu tinh như vậy? Cái miệng hồng hồng nho nhỏ chu lên đáng yêu, gò má non mịn đỏ rực, đôi mắt mờ mịt phủ một tầng hơi nước mỏng manh sóng sánh, thân người nhỏ bé mềm mại dựa sát vào anh không yêu ổn đong đưa. Bàn tay níu lấy cổ anh đem hởi thở say nồng phả ra theo từng lời nói, mà nói gì không nói vì sao lại cứ thích xoay quanh anh như vậy? Đáng yêu như thế, chọc lòng người rối loạn như thế, lại tinh khiết đến không một gợn vẩn như thế thử hỏi anh phải làm sao để kìm lòng đây? Không những vậy, còn kéo tay anh đặt ở chỗ đó làm cái gì? Sợ rằng rừng cháy không đủ nên muốn đem xăng đến tiếp? Cô bé ngây thơ của anh không hiểu sự đời nên chưa bao giờ biết đến hành động này của mình….còn hơn cả quyến rũ người ta nữa. Anh nghiến răng kèn kẹt ngửa đầu ra sau hít vào một hơi không khí lạnh giá để ổn định lại lòng mình, mặc kệ nó dẫy dụa lảm nhảm mà cúi xuống bế thốc nó lên đi một mạch trở lại khách sạn. Trước sự kinh ngạc của lễ tân và nhân viên phục vụ phòng, anh mặt nặng như đeo cả tạ sắt ôm chặt lấy nó đang bắt đầu mệt mà ngọ nguậy trong ngực anh tìm chỗ ngủ đi vào thang máy để lên tầng trên.

Đá tung cửa phòng mình ra, anh cẩn thận nhẹ nhàng đặt nó nằm trên giường lớn. Rút ra điện thoại di động nhấn nút thực hiện cuộc gọi, phải một lúc lâu sau thì đầu bên kia mới bắt đầu bắt máy. Một giọng nữ lè nhè trả lời.

- Sếp, đi chơi vui vẻ sao?

- Cô đang ở đâu? Mau lên phòng tôi có việc.

Anh không có kiên nhẫn hỏi dồn, mắt vẫn không rời khỏi thân hình bé nhỏ đăng bắt đầu cựa quậy không yên.

- Hở? Chợ tình a~~~ dưới này vui lắm, nếu sếp bị con mèo nhỏ đá ra khỏi cửa thì cũng có thể xuống đây haha.

Giọng nói trong điện thoại không chỉ lè nhè còn bắt đầu có hiện tượng không tỉnh táo, anh không nói thêm câu nào nữa dập cụp máy để đầu dây bên kia ngẩn người tự hỏi sếp mình hôm nay mắc cái chứng gì vậy? Không lẽ bị nói trúng? Cũng không quan tâm lắm, tiếp tục uống uống, tiếp tục ăn ăn a. Cuộc vui còn dài, bây giờ mời là ngày thứ nhất mà.

- Rượu ngô chết tiệt!

Anh điên tiết ném chiếc điện thoại trở lại mặt bàn lẩm bẩm, tự rót cho mình một cốc nước lạnh để uống. Vừa mới hạ cốc xuống, anh lập tức muốn sặc. Cô bé con của anh không biết từ lúc nào đã cởi bỏ được chiếc áo khoác dài bên ngoài, tiến lại gần ngồi dương đôi mắt mở to chớp động nhìn anh. Áo sơ mi trắng với ba chiếc cúc trên cùng đã bị kéo mở để lộ ra chiếc cổ yêu kiều cùng xương quai xanh nhỏ nhắn mê người, làn váy xộc xệch để lộ ra đôi chân thon đang quỳ gối trên ghế salon. Có vẻ như thế vẫn còn chưa đủ kích thích, cô bé vươn cái lưỡi nhỏ ra liếm liếm đôi môi hồng khàn giọng nhìn chằm chằm vào anh mà yêu cầu.

- Thầy…em khát, muốn nước….

Tay anh đang cầm cốc nước run run, đè nén lại hơi thở của mình đưa cho nó. Nó không có đưa tay nhận lấy mà lười biếng kề môi uống luôn trong tay anh, tiếc rằng lượng nước này vẫn còn quá ít, nó còn muốn nữa. Anh đương nhiên biết điều ấy, dằn lại lòng mình yêu thương xoa xoa đầu nó nói nhỏ.

- Chờ ở đây, tôi sẽ lấy thêm cho em.

Nó nhíu mày không đồng ý nắm lấy tay áo anh kéo lại, bĩu môi phụng phịu.

- Không muốn!

- Em khát mà, phải không? Tôi đi lấy nước liền…

Không để cho anh kịp nói hết, nó bỗng vươn thẳng người lên ôm lấy cổ, đem giọt nước còn đọng trên khoé môi anh liếm xuống.

Cộp.

Chiếc cốc trong tay rơi thẳng xuống mặt thảm phủ sàn gây ra một tiếng động trầm đục, nó vẫn không có phản ứng. Tiếp tục đem môi anh giống như kẹo mà mút mút khiến anh cứng đờ người trên ghế, mặc cho nó trèo lên lòng mình làm loạn.

- Nóng a…

Nó hừ nhẹ một tiếng, không hài lòng tì tay lên vai anh ngẩng lên. Thân thể anh nóng rực, nó cũng rất nóng nên không thích điều này. Nhưng môi anh thật dễ chịu, làm nó không cảm thấy khát nữa, nhíu mày suy nghĩ một chút có nên tiếp tục dùng anh để giải khát không đây?

- Yêu tinh này, em đang trả thù nên muốn bức tôi chết có phải không?

Anh khàn giọng nặng nhọc thở, lật người một cái đem nó ép xuống ghế. Nó loáng thoáng nghe không rõ, chỉ cảm thấy giọng nói này nghe thật tốt nên gục gặc đầu, không phải là nó đồng ý, đơn giản chỉ là nó muốn nghe thêm mà thôi.

- Thật ác độc….

Anh cười, đem đôi tay đang chống lại trước ngực mình kéo ra mà cúi xuống từng chữ từng chữ thì thầm vào tai nó.

-….có điều tôi đã quyết định rồi. Đời này em nhất định phải theo tôi, kể cả chết.

Dứt lời anh bế bổng nó lên, lại một lần nữa bước đến đặt nó lên giường. Nhưng lần này anh quyết định buông tha cho bản năng đang kêu gào trong cơ thể mà đoạt lấy đôi môi nhỏ vừa mới khiêu khích mình, đem tất cả những khát khao giải phóng ra, cùng nó hoà vào một chỗ. Đối với sự nhiệt tình dây dưa như vậy, toàn thân nó mềm nhũn tiếp nhận sức nặng của anh bên trên cơ thể mình, say mê đáp trả sự trằn trọc trên môi, đem nó hôn đến không kịp thở. Cơ thể nó lại càng nóng hơn, đẩy anh ra để từng chút hít vào không khí, nó phát hiện ra mình thật sự chịu hơn khi nằm trong tay anh như vậy. Đôi môi anh men theo chiếc cổ xinh xắn lướt dọc xuống xương quai xanh tinh sảo, để lại cả dọc dấu hôn mờ nhạt. Hoàng Minh mê muội cảm nhận thân thể mềm mại trong lòng mình, nơi đầu lưỡi nếm trải vị ngọt ngào, ngập tràn hương thơm tự nhiên của thiếu nữ. Anh dĩ nhiên không còn là một chàng thiếu niên chưa trải sự đời, càng không phải là kẻ không biết kìm chế nhưng chỉ cần đến gần, chỉ cần chạm nhẹ vào cô bé này anh liền trở nên nông nổi. Bởi vậy anh mới cần phải giữ khoảng cách, đã phải lạnh nhạt với nó, anh sợ rằng bản thân mình không thể khống chế nổi mà đem mọi việc trở nên hỏng bét. Không ngờ, như vậy lại khiến cho cô bé của anh phải đến uỷ khuất thế, cái đầu nhỏ này tự mình suy nghĩ vẩn vơ xa đến tận nơi nào không biết? Sớm biết tình cảm của nó, anh đã không phải tự làm khổ mình như vậy. Trực tiếp đem người đến trong tay mình, nắm thật chắc không buông ra nữa là được rồi. Nghĩ thế nào liền làm như vậy, bàn tay không yên phận bắt đầu luồn vào trong áo chạm vào da thịt non mịn nơi vòng eo, nó có chút rùng mình trước sự đụng chạm này khẽ kêu lên.

- A…

Một tiếng kêu nhỏ này không thể nghi ngờ chính chiếc chìa khoá mở ra gông xiềng cuối cùng của lý trí, cảm thấy được sự nóng bỏng của nó dưới tay mình anh không còn chần chừ nữa mà tiến lên phía trên, đem từng chiếc cúc của áo sơmi tháo bỏ. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, thân hình yêu kiều nhỏ nhắn từ từ hiển hiện, một vài giọt mồ hôi loang loáng trên làn da mịn màng ửng hồng do men say, uốn lượn chảy xuống khuôn ngực cao vút phập phồng ẩn hiện dưới lớp áo lót mềm mại, tựa đoá hoa hàm tếu trong trắng run rảy trước sương đêm. Ánh mắt nóng rực của anh hình như đã kích thích đến nó hoặc là nó không quen với sự quang loả này, khẽ cựa mình đem hai tay che chắn lại trước ngực, thân thế nhỏ bé vặn vẹo phía dưới muốn tránh khỏi vô tình lại đem anh trở nên kích thích hơn. Nắm lấy hai tay nó kéo ra đặt phía trên đầu, chống lại ánh mắt mịt mờ đầy thắc mắc anh chính là đơn giản phủ môi mình xuống, dẫn dắt nó sâu hơn vào trong thế giới của sự say mê.

Trong căn phòng, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng thở dốc nặng nề, vài tiếng ngâm nga, âm thanh ướt át của những nụ hôn và tiếng sột soạt khe khẽ của quần áo được cởi bỏ cùng với….

- Ụa…..

Đèn giường vụt sáng, thân hình bé nhỏ vội vã lăn từ trên giường xuống đất lảo đảo mò mẫm tìm nhà vệ sinh.

- Bé con….em giết tôi, nhất định là em cố ý muốn giết tôi mà….

Hoàng Minh rên rỉ đập đập đầu vào gối sau đó đến bên cạnh giúp nó vén lên những sợi tóc xoà xuống mặt, đợi cho đến khi nó ngừng nôn mới dùng khăn ấm lau đi những thứ dơ bẩn rồi bế nó trở lại trên giường. Ôm lấy thân thể chỉ còn lại bộ đồ lót trắng của nó sát vào người mình, da thịt non mịn tiếp xúc trực tiếp khiến dục hoả phai nhạt lập tức lại bùng lên nhưng… nhìn gương mặt non nớt đáng yêu vẫn còn hồng rực hơi men anh thở dài. Với lấy chiếc áo len mỏng cổ rộng của mình, anh nhẹ nhàng mặc vào cho nó, hôn nhẹ lên vầng trán bướng bỉnh cùng đôi môi nhỏ xinh rồi rời giường bước vào trong làn nước lạnh, nhờ cái buốt giá xua đi nhọn lửa đang dằn vặt thiêu đốt nơi hạ thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.