Ấm áp, ấm áp…
Lại là cái cảm giác dễ chịu này, nó vô cùng vừa
lòng đem đầu nhỏ của mình dụi dụi vào bên cạnh. Uhm…chính là cái cảm
giác vừa mềm, vừa mịn, vừa ấm lại vừa săn chắc này đây. Không những vậy, nhịp điệu đều đều chậm rãi bên tai cũng rất dễ nghe.
Thình thịch, thình thịch.
Trầm trầm, vang vang nhưng không hề quấy phá giấc ngủ, ngược lại dường như
nhịp điệu này chính là muốn ru nó ngủ thêm nữa. Vừa lòng thở ra một hơi, nó lại ôm chặt lấy cái gối ôm của mình vừa dịch người một cái.
Nhíu mày.
Thế nào mà nó lại đem điều khiển tivi đặt trên giường vậy? Nằm vào thật là
rất khó chịu nha, từ mai phải nhớ đem điều khiển đặt trên tủ đầu giường
không được quên, thật là phá đám mà. Bàn tay nhỏ luồn xuống dưới bụng,
nắm vào thứ cứng rắn mình nằm phải. Đầu ngón tay vừa chạm vào, lập tức
đình chỉ hành động.
Cái này…
Điều khiển tivi của nó là
xài pin AA, pin con thỏ nha, không thể nóng như vậy được. Còn có, vì cái gì điều khiển tivi lại có một lớp mềm mềm mìn mịn bao phủ thế này? Nó
không nhớ mình có mua bọc điều khiển bằng nhung lúc nào, thứ sa sỉ tốn
kém như vậy đánh chết nó cũng không mua. Sờ sờ xuống dưới một chút nữa,
quái! Nút đâu? Trơn láng như vậy, không có nút, nhất định không phải
điều khiển tivi.
Cuối cùng thì bệnh lời cũng không thể chiến
thắng được sự tò mò, nó lồm cồm nhổm dậy, tung chăn ra dụi dụi đôi mắt
kèm nhèm nhìn xuống phía dưới. Kỳ, cái gối ôm của nó hôm nay to đột
xuất. Không những thế lại còn có thứ cộm lên, vươn ngón tay ra ấn thử.
- Ừ ừm…
Vừa mới chạm vào, một tiếng rên nhè nhẹ vang lên trong căn phòng yên tĩnh
khiến nó lập tức hoá thạch, đầu nhỏ cứng nhắc từ từ ngẩng lên nhìn nơi
phát ra âm thanh ngay gần sát.
Khánh Hoà trợn trừng nhìn người
đàn ông he hé đôi mắt, đầu gối trên hai tay nhếch khoé môi với mình. Mái tóc đen rối bời, đôi mắt có chút mờ mịt chưa lấy lại được sự sắc sảo
thường ngày mà biếng nhác lim dim giống như một con mèo được ăn no. Nửa
thân trên để không nên có thể thấy được những bó cơ săn chắc trên khuôn
ngực mạnh mẽ, làn da láng mịn đây đó một vài vết sẹo ngắn có, dài có, cũ có và mới còn chưa cắt chỉ cũng có. Lướt dọc xuống phía dưới là cơ bụng cứng rắn và chiếc eo thon không một chút mỡ thừa, vồng ngực nhấp nhô
theo từng nhịp thở, rung động khi anh cười khẽ khàn khàn giọng nói
chuyện.
- Bé con, hôm qua còn chưa đủ nên sáng sớm đã xuống tay với tôi lần nữa sao?
Oanh!
Đầu nó xuất hiện một nghìn không trăm linh một tiếng nổ vừa to vừa rõ lại
vừa oanh động, nó có xúc động muốn hét lên. Tay nhỏ lập tức đưa lên ôm
lấy chính cái miệng của mình, chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông
ở…phía dưới mình như vậy.
Này….là cái chuyện cẩu huyết gì a~~~
hôm qua…hôm qua…rốt cục là phát sinh ra cái chuyện gì? Đáng lẽ ra nó
phải ở chung phòng với 5 cô bạn gái vì sao lúc này tỉnh dậy lại phát
hiện ra mình đang ở trên giường anh thế này, trọng điểm là…
- Thầy…quần…quần áo, mau mặc quần áo vào a…
Nó không dám tiếp tục nhìn, hai tay chuyển lên ôm chặt lấy mắt luống cuống bò ra khỏi người anh, quyết định làm đà điều chui đầu vào trong chăn
rồi quấn chặt lại không cả ló đầu ra. Anh nhướn mày ngồi dậy nhìn chiếc
bánh bao trên giường mình cười nhẹ, đôi tay vươn ra ôm lấy cả người cả
chăn vào trong lòng mình khéo léo kéo mở để lộ ra gương mặt khả ái đỏ
bừng như trái táo chín mọng. Hai tròng mắt đen nhánh linh động thoáng
nhìn anh rồi lại cúi gằm xuống như chú thỏ nhỏ sợ hãi vụt chạy mất mà
chôn đầu mình vào trong chăn sâu hơn.
- Thầy, em thề em hứa em đảm bảo là em chưa nhìn thấy gì hết cả. Thật sự…
Hai mắt thì nhắm nghiền lại, nó còn gật gật cái đầu nhỏ của mình đảm bảo
khiến anh không thể kìm lòng trước vẻ đáng yêu ngọt ngào mà cúi xuống
ngậm lấy đôi môi đang mấp máy.
Nó không bao giờ có được sức đề
kháng với anh, anh biết vậy nên chả mấy chốc đã thành công khiến cho nó ý loạn tình mê mơ mơ màng màng bị kéo bỏ đi chiếc chăn làm vỏ bọc bên
ngoài lúc nào cũng không hay. Cho đến khi trước ngực bỗng xuất hiện một
bàn tay càn rỡ luồn vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve nơi chưa từng ai
khám phá này nó mới giật nảy mình bừng tỉnh tránh khỏi nụ hôn đầy mê
hoặc của anh. Vừa hổn hển thở vừa cuống cuồng ngăn lại bàn tay đang khơi gợi lên một cảm giác kỳ lạ bên trong mình, nó khàn giọng.
- Không…không thể…nơi này…
- Muốn tôi buông tay?
Anh ngẩng lên, nhìn xuống khuôn mặt và thân thể ngây thơ đang được ôm trong vòng tay mình vì lần đầu tiên được khơi gợi lên xúc cảm mà đỏ hồng. Nó
không nói lên lời bởi những ngón tay xấu xa đang bao bọc lấy một bên
ngực non mịn nhạy cảm khẽ dùng sức, tuy cách lớp áo lót nhưng nó cũng
cảm nhận được sức nóng từ anh truyền đến da thịt mình mà sợ hãi than.
- Thầy, mau…mau dừng tay…
- Vậy em đừng hối tiếc….
Cẩn thận đặt thân hình run rảy nằm lại lên gối anh nhếch khoé môi, còn nó chỉ mong anh sớm buông tay nên vội vã gật đầu đảm bảo.
- Sẽ không……Ah….
Lời còn chưa có dứt nó đã bắt đầu thấy hối hận, tay anh vừa rời khỏi thì
đôi môi ướt át lập tức thay thế, miết trên vùng da nhậy cảm. Từng chút
từng chút để lại lửa nóng nơi vồng ngực không bị áo lót bao phủ đang
phập phồng thở gấp, nó dãy dụa, muốn thoát ra nhưng lại bị thân thể anh
một lần nữa đè lên phía trên, ấn nó lún sâu xuống lớp đệm mềm mại đồng
thời cũng bắt đầu nhấn chìm nó trong một loại cảm giác khiến nó xấu hổ.
- Không…thầy…làm ơn….
Nó yếu ớt chống tay lên bờ vai rộng đẩy ra, anh vẫn không ngẩng lên lẩm bẩm nho nhỏ.
- Em đã nói sẽ không hối hận…
Vừa nói vừa dùng một tiểu sảo nho nhỏ vô cùng thành thục búng mở khoá áo
lót ở phía trước, giải phóng ra đôi trái cấm nhỏ xinh nhưng vẫn căng
tràn sức sống. Không để nó kịp phản ứng lại, môi nóng liền bao phủ lấy
một bên đỉnh ngực, sử dụng chiếc lưỡi như một loại vũ khí nóng bỏng
khiến cho toàn thân nó mềm nhũn không còn đến một chút phản kháng. Bàn
tay chống nơi vai anh trở thành níu lấy, nó mặc dù biết điều này là
không nên nhưng lại không làm thế nào để chống lại được sức nóng đang
thiêu đốt đi từng phần lý trí mình. Nó không biết ngọn lửa đang cháy
trong cơ thể này là bắt nguồn từ đâu, từ đôi môi anh, trên từng tấc da
thịt đang bị biến thành tù binh của xúc cảm, từ sức nặng dễ chịu đang đè xuống mình hay là từ tận sâu bên trong trái tim đang điên cuồng đập nơi lồng ngực của cả hai.
- Ah…
Đôi môi nhỏ hé mở, tràn ra
một loại âm thanh của bản năng mà nó không nề hay biết, một tiếng than
nhẹ nhàng này giống như là mệnh lệnh, lại càng giống với sự cổ vũ cho cố gắng của anh hơn. Một bàn tay còn lại, luồn xuống phía dưới đem lớp vải ngăn cách dục vọng của mình cởi bỏ. Nó giật thót người khi cảm nhận
được vật cứng rắn nóng hổi miết nhẹ nơi đùi non của mình, khẽ run lên
một chút muốn tránh thoát nhưng ngay lập tức lại phải đình chỉ cử động
nơi vòng eo, bởi thứ cứng rắn ấy đang cách lớp vải mỏng manh mà đặt vào
nơi nữ tính bí mật của nó.
- Em có tin tôi không?
Anh
nặng nề thở, kìm chế lại ham muốn chiếm giữ của mình ngẩng lên nhìn sau
vào trong đôi mắt mông lung mờ hơi nước của nó thì thầm hỏi.
Có
tin không? Câu hỏi này không chỉ một lần xoay vần trong đầu nó mà đã
hàng trăm hàng ngàn lần nó tự hỏi chính bản thân mình rằng…”Nó sẽ tin
anh sao?” Bất chấp mọi thứ mắt nó nhìn thấy, mọi điều tai nó nghe được,
bất chấp mọi đau đớn mà nó ghi nhận thì trái tim của nó, kẻ phản bội bé
nhỏ lại luôn tìm ra ít nhất một lý do để lưu luyến anh, để hướng theo
anh và…tin tưởng vào anh. Bởi vậy một lần nữa nó lại gật, soi mình vào
trong đôi mắt sáng bừng nồng cháy của anh và chỉ thấy được bản thân mình trong đó nên lần đầu tiên mỉm cười không chút né tránh mà trả lời.
-…em tin…
Chỉ hai chữ đơn giản lại nhẹ hơn gió thoảng nhưng cũng chính là đại diện
cho bước ngoặt vô cùng lớn mà nó sẽ phải đối diện, chỉ có điều hiện nay
điều đó không quan trọng. Anh đã vô cùng hài lòng trước câu trả lời của
nó mà cúi xuống, đem nó cuốn vào trong một đợt dâng trào của cảm xúc nữa bằng nụ hôn sâu và cuồng nhiệt của mình. Nó lúc này chỉ cảm thấy thế
giới của mình đơn giản là ở trong vòng tay anh như vậy, từng chút để anh dẫn dắt lạc bước nơi vùng đất lạ lẫm mang tên “hiến dâng”. Nơi ngôn ngữ là tiếng trái tim dồn dập đập nẩy lên mỗi nhịp đều là vì nhau, nơi hành động là những cái vuốt ve mơn trớn đốt cháy da thịt của đối phương, nơi không khí là hơi thở của người kia và là nơi thể xác không thể tách rời còn linh hồn của cả hai thì đã hoà lẫn trở thành một.
Rầm Rầm!!!
Ngay giây phút dục vọng to lớn bắt đầu vùi sâu vào nơi đoá hoa ướt đẫm thì
cửa phòng vang lên tiếng gõ…hay tiếng đập thật lớn, như thể người bên
ngoài sắp đạp đổ cánh cửa để xông vào đến nơi. Nó theo bản năng giật
thót người, vội vã đẩy anh ra bối rối cùng xấu hổ ngồi dậy quay mặt đi.
Hoàng Minh cũng ngẩn người, không nói câu nào với lẫy chiếc áo len mỏng
bị quăng sang bên cạnh tròng tạm vào cho nó. Bàn tay lướt qua da thịt
mềm mại lại càng khiến cho lửa nóng trong lòng dâng lên cao, nghiến chặt răng, anh thật sự tính toán xem lúc này nên dùng cách nào để đánh người gần chết nhưng không để lại dấu vết. Mới đi được hai bước anh lại quay
lại, nhìn thân vốn đã nhỏ nay lại càng bé hơn ở bên trong chiếc áo vừa
với anh nhưng lại rộng thùng thình với nó, thậm trí cổ áo còn trễ xuống
lộ ra cả một bên bả vai xinh xinh, đôi chân thon xếp lại quỳ trên giường nhưng a vẫn cảm thấy thế là quá lộ liễu. Dùng chăn bao kín nó lại, chỉ
lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vẫn còn ngẩn ngơ cùng đôi mắt to tròn trong suốt anh mới vừa lòng phủ lên người mình cái áo choàng tắm để ra mở cửa.
- Chuyện gì?
Giọng nói trở nên vô cùng đanh thép cùng lạnh lùng, nó có chút giật mình khi
lần đầu tiên nghe được ngữ điệu thật sự không tốt này của anh. Tiếp theo đó càng ngạc nhiên hơn khi thấy cô y sỹ của trường mình xuất hiện, thân hình bốc lửa hiển hiện rõ ràng trong chiếc váy bó sát ngắn cũn cùng đôi bốt cao tận bắp đùi, áo khoác lông sang trọng, mái tóc đen dài xoã tung phía sau kiêu kỳ và khuôn mặt đc trang điểm tỉ mỉ đẹp đến lộng lẫy.
Không để sự tức giận của anh vào mắt, cô ta thản nhiên lướt ánh mắt sắc
sảo của mình qua “cái bánh bao” trên giường, không hiểu sao nó lại thấy
rùng mình khi nhận ra tia hứng thú trong đôi mắt ấy.
- Giao đồ,
thực phiền phức! Anh giải quyết vụ này nhanh một chút, “Papa” vừa gọi
bảo tôi nói với anh rằng sang tuần chúng ta sẽ phải trở về “bên đó”.
Bộp một tiếng, túi hành lý chả mấy nhỏ gọn mà nó nhận ra chính là của mình
được cô ta quăng xuống sàn một cách nhẹ nhàng. Bàn tay còn lại không
chút kiêng nể luồn vào bên trong vạt áo của Hoàng Minh nhưng nhanh chóng bị anh bắt lấy, khi nói câu cuối ánh mắt còn cố tình dừng lại ở trên
người nó. Một cảm giác vô cùng xấu hổ cùng quẫn bách dâng lên nhưng nó
không biết phải làm sao, đành cụp mắt xuống mím chặt môi.
- Còn gì nữa?
Anh vô tình đẩy cô ta ra trầm giọng hỏi, thân hình cao lớn cố tình dịch
người một chút che đi không để cho ánh mắt to gan lớn mật kia đảo qua
đảo lại hoài trên người nó nữa, biết là mình đã bao kỹ lại rồi chả lộ ra gì đâu nhưng anh vẫn khó chịu.
- Học sinh tên Vũ Khánh Hoà lớp
anh không quen thời tiết nên bị sốt, tôi đã cách ly cô bé ở lại phòng
mình vì sợ rằng sẽ lây lan cho các học sinh khác. Vì thế…tốt nhất anh
cũng không cần ra khỏi phòng đâu, đừng gắng sức chúng ta còn rất nhiều
việc phải giải quyết khi trở về.
Vừa cười khúc khích cô ta vừa
nói khiến nó sửng sốt, nó không có bị ốm nha. Vì sao lại nói như vậy
và….”chúng ta sẽ phải trở về bên đó” cùng với “chúng ta còn rất nhiều
việc phải giải quyết khi trở về” là sao? Không lẽ anh cùng cô y sỹ thực
sự là….nó lắc đầu để đẩy đi sự nghi hoặc của mình, không phải nó đã nói
rằng sẽ tin anh sao? Không nên nghĩ vẩn vơ như vậy, chỉ có điều thái độ
thân mật tự nhiên của anh cùng cô ta khiến cho lồng ngực nó thấy nhoi
nhói lỳ lạ. Nó cảm giác được giữa hai người bọn họ có quan hệ gì đó rất
không đơn giản, không những vậy còn bắt đầu xuất hiện một sự lạch lõng
len lỏi vào trong nó khi nhìn hai người đứng ở cửa nói chuyện với nhau.
Hai người đứng chung một chỗ như vậy thật sự rất đẹp đôi, tuổi tác cùng
hình thể cũng tương xứng, lại nhìn xuống bản thân một chút nó cười khổ.
Khi đi cùng nhau người ta chắc chắn sẽ nghĩ anh đang đưa cháu đi chơi,
nó lần đầu tiên chán ghét thân thể nhỏ nhắn của mình đến vậy, nó vẫn
thường bỏ ngoài tai những sự chêu đùa vì vẻ bề ngoài trẻ con của mình,
nhưng với anh nó muốn mình là một người phụ nữ hay…nó muốn ánh mắt anh
nhìn nó là nhìn môtn người phụ nữ chứ không phải là “bé con”.
-
Được rồi, không cần nói chuyện ba hoa nữa. Trở về với việc Papa giao cho cô khi đến đây đi…còn nữa, cẩn thận một chút tôi không muốn bị làm
phiền trong thời gian này.
Anh điềm tĩnh, cứng rắn lại pha chút
khắc nghiệt khi nói những lời ấy rồi hất cô ta ra phía ngoài hành lang,
không đợi nói thêm điều gì liền đóng sầm cửa, bỏ qua ánh mắt khó hiểu
của nó nhặt lên điện thoại trên bàn bắt đầu nhắn tin với ai đó, lần đầu
tiên nó thấy anh như vậy. Dường như anh…mỗi lần đều khiến nó ngạc nhiên, nó không hiểu rốt cuộc đâu mới chính là bản thân anh? Là người thầy dịu dàng mẫu mực khi đứng trên bục giảng, là người đàn ông nghiêm túc lại
xa cách như bây giờ hay là một kẻ bá đạo dùng sự cuồng nhiệt, ích kỷ và
quan tâm của mình từng chút cướp đi trái tim nó? Nó không biết, nhưng nó biết được một điều…hình như đến tận bây giờ nó vẫn chưa thực sự biết
quá nhiều về anh. Nó chỉ biết anh là giáo viên đến thay cho cô Tiêu chủ
nhiệm lớp nó năm ngoái, anh cũng chỉ là giáo viên tạm thời. Anh tên
Hoàng Minh, chưa một lần nó được nghe nhắc đến họ của anh, thậm trí anh
bao nhiêu tuổi nó cũng không biết, anh sống ở đâu nó cũng không
hay….ngoại trừ thông tin anh là giáo viên đi tu nghiệp từ Ý về. Đến lúc
này nhận ra rằng mình đã trót yêu một người mình không hiểu rõ, có quá
muộn hay không?
- Bé con, vẻ mặt như vậy là sao?
Anh
dùng cạnh ngón tay nâng cằm nó lên, nhíu mày khi nhận ra nét hoang mang
trên khuôn mặt đáng yêu. Đôi tay lại một lần nữa vươn ra, đem nó ôm vào
trong lòng mình vỗ về an ủi.
- Đừng sợ, tôi xin lỗi. Tôi sẽ không cố gắng làm vậy với em nữa….ít nhất cho đến khi em đã sẵn sàng….
Anh hiểu nhầm, nó biết như vậy. Anh đâu phải là con sâu cái kiến để có thể
chui vào trong bụng mà biết nó đang nghĩ gì chứ? Nó gượng cười không
nổi, chỉ có thể đam bản thân mình dựa hẳn vào người anh, chôn đầu vào
nơi hõm vai của anh hít vào hơi thở nam tính mà mình yêu thích.
- Đột nhiên lại tự giác như vậy, không phải em đã giận tôi chuyện gì chứ?
Anh ôm chặt nó hơn, có chút hốt hoảng hỏi lại như vậy. Nó đang ủ rũ nghe
thấy lời anh thì bỗng muốn cười, anh thật sự nghĩ nó dám giận anh sao?
Không phải, là nó giận bản thân mình không thể tỉnh táo, không thể dứt
khoát trước anh mà thôi. Biết trước con đường tương lại là mờ mịt, biết
được mình sẽ dẫm phải đắng cay nhưng…vì cái gì nó lại không thể quay
đầu? Chẳng phải là bởi nó tham lam lưu luyến chút hơi ấm cùng sự quan
tâm này của anh sao? Khi chỉ có hai người, anh khiến cho nó có cảm giác
nó là của riêng anh và anh cũng vậy, anh là của riêng mình nó mà thôi.
Nó đã từng nghe một câu nói này “Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu đến ngày mai sầu!”, hiện tại nó có anh vậy hãy để nó say đi, ngày
mai như thế nào…nó nguyện sẽ trả giá sau.
Và…
Sáng sớm ngày thứ hai của tuần kế tiếp, sau khi trở về từ chuyến đi thực tế nó đã bắt đầu nếm trải sự trả giá đầu tiên.
Đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn những tấm ảnh không biết ai đã ghim lên
bảng thông báo, mặt nó cắt không còn một giọt máu, đôi môi tái nhợt lắp
bắp, hai bàn tay nhỏ nắm lại đến phát run. Mặc kệ những người bạn học
xung quanh đang xì xào chỉ chỏ, mặc kệ những ánh mắt khinh bỉ dè chừng.
Nó đi xuyên qua đám người, có chút nực cười khi nghĩ lại mình đã từng
phải vất vả và bị chèn ép như thế nào khi đến xem điểm thi, lúc này bọn
họ chính là tự động tránh ra cho nó đi đến. Đôi bàn chân nhỏ kiễng lên,
vươn tay muốn lấy xuống tấm hình chụp hai người một nam một nữ đang đứng ôm hôn nhau tại góc khuất phía bên cạnh một ngọn tháp. Từ trang phục,
dáng dấp, hoàn cảnh nó hoàn toàn không cần zoom tận mặt cũng có thể biết được hai người đó là ai. Trước khi ngón tay nó chạm được vào thì tấm
hình đã bị một người khác giật phắt ra, nó còn đang ngơ ngẩn thì bên má
phải đã cảm thấy nóng bừng đau đớn, cả người lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
- Đê tiện, mày là con đê tiện nhất tao từng thấy. Thảm nào điểm số môn
văn hoá của mày tốt như vậy, hoá ra là dùng cách bẩn thỉu này…
Giọng nói cay nghiệt có phần quen tai vang lên, Đỗ Quyên khinh miệt nói, lau
lau bàn tay của mình vào chiếc khăn tay rồi ném thẳng xuống đầu nó.
-….thật bẩn, mày làm bẩn tay tao.
Bạn bè xung quanh, cả thân quen lẫn xa lạ đều đứng đấy và nhìn xuống nó. Nó không nhìn nhưng những tiếng xì xào đã cho nó biết, họ đang nói những
điều không hay và khinh miệt về nó. Không quan trọng, nó chống tay xuống đất đứng lên. Phủi phủi lại váy áo sau đó bình tĩnh đến trước mặt Đỗ
Quyên, ước lượng một chút chiều cao sau đó vẫy vẫy tay với cô ta.
- Lại gần đây…
Mọi người đều lấy làm khó hiểu, chả nhẽ nó thực sự trơ đến như thế?
Chát!
Ngay khi Đỗ Quyên vận dụng toàn bộ cơ mặt để thể hiện thái độ khinh khỉnh
của mình cúi xuống nhìn xem nó định làm cái gì thì bàn tay nhỏ vung lên, giáng một cái tát như trời giáng vào giữa mặt cô ta. Tuy không đến mức
lảo đảo ngã xuống như nó vì dù sao cũng nó người bên cạnh đỡ nhưng Đỗ
Quyên cũng vì sự bất ngờ mà trợn mắt há mồm, tay nó lại vung lên một lần nữa vả thêm một cái vào má bên kia rồi mới lạnh lùng gằn từng chữ.
- Cái thứ nhất, vì mày đã nghĩ anh ấy là người như thế. Cái thứ hai, tao
trả lại cho mày. Mày là cái gì? Là cha hay là mẹ? Thậm trí mày còn chả
xứng đáng để làm bạn nữa là đòi lên lớp với tao. Bẩn thỉu? Cái sự bẩn
chính là do bộ não của mày luôn chứa đựng những thứ xấu xa dơ dáy như
vậy, đừng có “trâu buộc gét trâu ăn”!
Chưa bao giờ nó giận đến
như thế, cũng chưa bao giờ nó cảm thấy lạnh đến như vậy. Trên bảng tin
kia, không phải chỉ có một tấm ảnh mà còn nhiều, rất nhiều những tấm ảnh chụp lại giây phút thân mật của nó và anh trong những ngày ở tại thị
trấn mờ sương. Thậm trí cả khi ở trên tầu, anh cũng không buông tha mà
đem nó che chở ở trong vòng tay mình, chỉ là….giờ đây nó lại đang đứng
giữa vòng vây, đứng giữa những người đang chằm chằm dùng ánh mắt phán
xét mà nhìn nó một mình. Dù nó ương bướng, dù nó quật cường, dù nó có tỏ ra bình tĩnh đến bao nhiêu đi chăng nữa thì nó vẫn cứ chỉ là cô gái
bình thường, nên nó sợ…lúc này đây thực tâm nó đang rất sợ. Nó chưa bao
giờ cầu xin ông trời điều gì thực sự nhưng lúc này đây nó lại cầu xin
anh hãy xuất hiện, một lần nữa đem nó che chở.
Vậy mà….
Giống như khi anh đến, đơn giản chỉ là cô hiệu trưởng một lần nữa xuất hiện
và thông báo cô Tiêu sẽ chính thức quay lại chủ nhiệm lớp. Hoàn toàn
không có sự giải thích nào về sự ra đi độ ngột của anh, giống như…anh
chưa từng một lần xuất hiện ở ngôi trường này cũng như xuất hiện trong
đời nó. Nó lúc ấy giống như là ngớ ngẩn, bỏ ngoài tai tiếng kêu gọi của
mọi người, ngay trước mặt cô hiệu trưởng cùng cô chủ nhiệm mình bỏ chạy
xuống phòng y tế. Mở giật cánh cửa ra, thay vì cô gái trẻ với gọng kính
trắng, chiếc áo blue cùng ống nghe luôn đeo trên cổ như một món trang
sức và nụ cười tràn đầy thâm ý thì lại là một người phụ nữ trung niên to béo với nụ cười ấm áp thân thiết hỏi.
- Cô bé, cháu bị đau ở đâu sao?
Nó muốn khóc, nó muốn gào lên, nó muốn nhào vào nắm lấy bà ấy hỏi cô ta
đâu? Cô y sỹ đã từng luôn nằm ườn ra làm biếng ở đây đâu rồi? Sơ sợ, nó
muốn làm điều gì đó để người ta biết rằng lúc này đây nó thật sợ hãi, nó không sợ trách nhiệm, cũng chẳng sợ những điều người khác nói. Mà nó sợ sẽ không bao giờ được nghe ai đó vừa cười vừa gọi ” Bé con à…”, đến lúc này đây nó mới hiểu, anh nhìn nó thế nào, anh gọi nó ra sao hoàn toàn
không quan trọng, miễn sao anh còn nhớ đến nó, còn đặt nó ở trong tầm
mắt, trong tâm trí của mình. Thân hình nhỏ nhắn mỏng manh lung lay muốn
sụp đổ, bà y sỹ già vội đứng lên định đỡ lấy nó.
Nhưng không.
Nó bình tĩnh đóng lại cánh cửa phòng y tế, quay người nhằm thẳng hướng cầu thang thoát hiểm lảo đảo mà đi. Nó lại ngồi ở dưới bậc cầu thang của
tầng 3 như hôm khai giảng, chờ đợi, không suy nghĩ gì cũng như không làm gì hết ngoài chờ…
Cộp…cộp…
Không biết đã bao nhiêu lâu
sau, có tiếng ai đó bước lên cầu thang hướng về phía nó. Không phải anh, nó biết vậy bởi anh sẽ luôn vòng ra từ phía sau và nhịp bước cũng khác.
- Khánh Hoà, muốn ăn trưa với tôi sao?
Âm thanh nhẹ nhành vang lên, nó chậm rãi ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt
mình. Trong ánh nắng nhàn nhạt của mùa đông, thân hình mảnh mai đang cúi xuống cười cười đưa hộp cơm được ủ cẩn thận trong túi giữ nhiệt cho nó. Khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc lòng người theo kiểu bình yên đến kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt luôn mơ màng giống như là mới vừa tỉnh giấc khiến cho
người ta không tự giác mà buông lỏng bản thân. Nó ngẩn người nhìn rồi
chậm rãi lắc đầu, ngồi xích lại một bên khi cô tỏ ý muốn ngồi bên cạnh.
- Tiểu Hoà Hoà, em đau lòng sao?
Nó lần đầu tiên không để ý đến cách gọi này của cô dành cho mình, lại lắc đầu một lần nữa.
- Cô bé ngốc, vậy tại sao em lại khóc?
Những ngón tay mềm mại lướt qua khoé mi ướt đẫm, phần nào xoa dịu đi sự nóng rãy nơi ấy nhẹ nhàng hỏi.
- Không phải khóc đâu, chỉ là….
Vẫn mặc cho nước mắt lăn dài nó khó nhọc dương lên khoé môi.
-….chỉ là bụi bay vào mắt, em muốn rửa trôi nó ra…
- Nước mắt chẩy ra chưa chắc đã rửa trôi đi được nên đừng cố nữa, cứ để
thời gian qua, chớp mắt vài cái rồi em sẽ nhận ra….hạt bụi ấy cũng không đau đớn nhiều như mình tưởng.
Vuốt ve mái tóc không quá dài của cô học trò nhỏ, đặt vào trong tay nó khay thức ăn ấm áp cô nói khiến nó cái hiểu cái không ngẩng lên mờ mịt hỏi.
- Thầy ấy….thật sự đã đi rồi sao?
- Phải.
Cô gật nhẹ đầu mà không có nhìn nó.
- Vậy….bao giờ thì….
- Thực ra thì đây là anh ấy nhờ tôi đưa đến cho em, hộp cuối cùng….
Không khó để nhận ra sự áy náy cũng như lảng tránh trong mắt cô, nó chậm rãi
mở hộp cơm ra, đúng vậy. Cách sắp xếp, mầu sắc loè loẹt bắt mắt này, còn có….hai nắm cơm thật bự nữa, chính là cơm hộp mà nó thường ăn chung với anh vào tháng đầu tiên của năm học mới. Khi ấy nó ăn cảm thấy thực vui
vẻ thực thoải mái với anh ngồi bên cạnh lảm nhảm những điều hết sức buồn cười, còn bây giờ mỗi một miếng nó nuốt vào chính là cay đắng cùng mặn
chát, hộp cơm cuối cùng….vậy là thật sự anh đã ra đi sao? Anh nói rằng
khi trở về sẽ cho nó một lời giải thích, lời giải thích này cũng không
khỏi quá bất ngờ và rõ ràng rồi sao?
Anh thậm trí còn không cho nó có cơ hội bầy tỏ thái độ, không cho nó cơ hội để nói rằng….
Thôi!
Đành bỏ đi vậy, giống như lời của cô nói. Chớp mắt vài cái rồi nó sẽ nhận
ra, đến một lúc nào đó nhói đau trong lồng ngực cũng tan biến hết, chỉ
là….bây giờ lỗ hổng ấy quá lớn, nó không biết làm thế nào để lấp đầy nên đành phải ăn. Nhưng ăn bao nhiêu cũng không đủ, nó ăn hết hộp cơm phần
dành cho cả hai người mà sao vẫn cảm thấy trống rỗng như thế này?
Trước sự kinh ngạc của cô, nó từng chút từng chút, vừa khóc vừa ăn hết toàn
bộ chỗ cơm ấy rồi nôn ra. Xong nó lại thấy đói, lại đi tìm đồ ăn. Nó ăn
rất nhiều, nhưng ăn xong thì luôn không để một thứ gì còn lại trong dạ
dầy của mình hết. Tình hình cứ như vậy cho đến ngày thứ ba, nó vốn đã bé nhỏ lúc này lại càng mảnh mai hơn nằm thiêm thiếp trong phòng cấp cứu
của bệnh viện S.
Anh vẫn không quay lại.
Cuối cùng, vào
một buổi sáng mùa đông đẹp trời vài ngày sau đó. Cơ thể nó quyết định
không muốn chơi trò chơi nhàm chán của ăn và nôn nữa, người nó cũng
thũng nước truyền rồi thì nó trở lại bình thường. Chỉ có đôi mắt ngây
thơ trong veo luôn mở to tò mò là biến mất, thay vào đó là một sự thoảng buồn, khiến cho bất kỳ anh nhìn vào cũng đều cảm thấy tĩnh lặng.
Nó quay trở lại trường học, trái với suy nghĩ của nhiều người và cả của
chính nó. Ban giám hiệu nhà trường lại hoàn toàn không đả động gì đến sự việc vô cùng động trời này hết, và khi người của ban phụ huynh đến phản ánh. Cô chủ nhiệm vốn luôn có vẻ ngờ nghệch của nó lại khiến tất cả há
hốc mồm khi dùng một loại tư thế vô cùng quyền uy mà doạ trưởng ban phụ
huynh cũng là mẹ của Đỗ Quyên sừa sợ vừa giận, vừa xanh vừa tái khi nói.
- ” Đây là chuyện riêng tư của mỗi cá nhân, nhà trường cũng không có
quyền can thiệp lại càng không thể kỷ luật. Nếu như ai đó vẫn còn cố
tình đề cập đến cùng ngăn cản bài xích thì chính là muốn khiêu khích với quyền tự do của công dân trong nhà nước xã hội chủ nghĩa, mà nếu như
vậy thì rất có thể sẽ bị đưa ra xét sử trước toà án nhân dân tối cao.
Hơn nữa….ngăn cản nhân duyên của người khác chính là sẽ bị trời phạt đấy à nha….”
Để cho xứng với lời đe doạ, trên bầu trời quãng đãng
bỗng nổ ra một tiếng sấm vang rền, doạ cho không chỉ trưởng ban phụ
huynh mà cả nguyên ban phụ huynh sợ xanh mặt lập tức nhao nhao nhốn nháo mà rút lui. Nó ngồi ở dưới lớp, sau từng ấy chuyện xảy ra, lần đầu tiên có cảm xúc muốn nhe răng ra mà cười bò lăn bò toài. Cô chủ nhiệm của
nó, từ khi nào lại biết thuật chiêm tinh, nắm đúng thời điểm mà khủng bố tinh thần người khác như vậy?
Dĩ nhiên nó không dám cười to ra
tiếng, nhưng chỉ nhìn đến bờ vai run run ngồi ngay bàn một thì ai cũng
hiểu rồi. Cười, giống như một loại bệnh lây chuyền. Khi đã có một người
khởi xướng thì lập tức những người khác cũng sẽ không thể kìm được mà rộ lên theo, buổi học hôm ấy bỗng trở nên vui vẻ lạ. Những cô bạn chơi
chung từng ái ngại khi nhìn nó cũng đã bỏ đi sự xa cách mà trở lại như
cũ, còn có phần áy náy khi không tin tưởng. Nó cũng chỉ cười trừ, chuyện đã qua…vậy hãy để cho gió đem nó thoảng qua đi.
Vốn tưởng rằng, chuyện cứ như vậy mà kết thúc nhưng….vào giờ tan học lúc buổi chiều thì câu chuyện đột ngột lại rẽ sang một hướng khác.
Khi ấy, nó đang đứng lơ ngơ trước cổng trường, chờ đám bạn gái lấy xe rồi cả đám sẽ đi
uống hồng trà ômai ở gần đấy, coi như một bữa tiệc chuộc lỗi nho nhỏ
không để ý đến chiếc xe hơi loại thể thao đa dụng vẫn đỗ ở ven đường
cạnh đấy.
- Khánh Hoà, muốn đi nhờ về sao?
Một cậu bạn
cùng quê nhưng khác lớp nhận ra nó liền vẫy gọi, nó cũng đưa tay lên vẫy vẫy, còn chưa kịp từ chối thì cổ tay bỗng bị nắm mạnh lấy. Cả người rơi vào một vòng tay mạnh mẽ ôm thốc lấy từ phía sau, nó giật mình sợ hãi
thét lên. Chỉ có điều lời vừa ra khỏi thì cả người đã bị xoay một vòng,
tiếng thét sau đó bị đôi môi nóng rực tham lam nuốt lấy vào trong miệng
mình, lưỡi trơn ướt cùng bá đạo cũng đồng thời xâm nhập cuốn lấy chiếc
lưỡi nhỏ còn đang bỡ ngỡ mà va chạm. Lần nữa đem hơi thở đặc biệt của
riêng mình mà bao phủ nó, ích kỷ cùng độc đoán mà đoạt đi mật ngọt cùng
không khí cho đến khi nó gần như tắt thở thì mới rời ra một chút nhưng
vòng tay thì vẫn nhất quyết không chịu nới lỏng, giọng nói khàn khàn
quen thuộc phả ra hơi nóng bên tai nó thì thầm.
- Bé con, em thật sự rất có năng lực làm cho tôi phải chết mà, dám nhân lúc tôi không ở đây mà hô to gọi nhỏ với người khác…
- Điều này…điều này sao có thể….
Nó thật sự kinh ngạc mở to đôi mắt ngước nhìn anh lắp bắp.
- Vì sao lại không thể? Không phải tôi đã nói sẽ cho em câu trả lời thoả đáng rồi sao?
Anh nhếch khoé môi lên, vô cùng hài lòng với dáng vẻ đáng yêu lúc này của
nó. Đôi mắt tròn tròn ngập nước giống như mắt con thỏ nhỏ vừa hốt hoảng
lại vừa hoang mang như không thể tin nổi, gò má non mịn phơn phớt hồng
ngại ngùng, khuôn miệng xinh xắn bởi vì anh mà đỏ ửng mở ra khép lại đem theo hơi thở thiếu nữ của mình. Quan trọng nhất, sự tập trung của nó
chỉ dành cho anh, hoàn toàn đều là anh.
- Nhưng thầy…..
Không để cho nó nói hết, anh nhẹ nhàng buông nó ra rồi đột ngột đứng thẳng
người, cánh tay dứt khoát nâng lên một góc 90° so với thân người, bàn
tay xoè khép lại chạm vào vành mũ kêpi nhìn xuống nó mỉm cười.
- Tôi, Trần Hoàng Minh thiếu uý cảnh sát nhân dân Việt Nam, thuộc tổ điều tra trọng án thành phố A. Năm nay 28 tuổi, chưa vợ, không con, một nhà, một xe và một trái tim đầy nhiệt huyết. Bản chất tốt, con người cũng
được, vẻ ngoài anh tuấn, công việc lương thiện, đóng thuế đầy đủ. Đặc
biệt không rượu bia, không thuốc lá, không trà đá, không lê la, không la cà. Hôm nay đến đây thứ nhất là làm quen lại với em từ đầu, thứ hai là
để cho em biết một điều rằng dù có muốn hay không thì kể từ giây phút
này tôi sẽ chính thức theo đuổi em với mục đích “vì tương con của chúng
ta sớm được gặp cha mẹ”, nguyện sẽ dùng tình yêu của mình để bắt lấy,
khiến em cảm động và tiến tới văn phòng công chứng tiến hành thủ tục
đăng ký kết hôn trong thời gian ngắn nhất có thể!
Trong một
chiều đông nắng nhạt, nơi cổng trường ồn ã. Người đàn ông ấy một lần nữa lại xuất hiện trong đời nó, không có lãng mạng với bóng bay và hoa,
cũng chẳng có dịu dàng âu yếm khiến nó thẹn thùng e lệ mà cứ như vậy. Bá đạo, ích kỷ cùng xấu xa ẩn dấu dưới khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc,
không để ý đến rằng còn rất nhiều người đang tò mò chỉ trỏ xung quanh cứ oang oang tuyên bố cùng khẳng định quyền sở của mình hữu với nó như
vậy. Hơn nữa…..đây có được tính là lời cầu hôn đầu tiên không nhỉ?
Tương lai thế nào nó không biết, nhưng hiện tại, lúc này đây nó chính là bị
anh triệt để làm cho choáng váng rồi. Vì thế, nó đã đưa ra một quyết
định sai lầm nhất của đời mình…hay là sáng suốt nhất nhỉ? Đó là xoay
người bỏ chạy.
Cuối cùng rất nhiều năm sau đó, khi mà đứa con
gái nhỏ đi học mẫu giáo về ngồi trong lòng nó ngước đôi mắt tròn tròn
ngây thơ trong suốt của mình lên hỏi rằng “Vì sao con đến được với ba
mẹ? Có phải là con cò đã đem con đến không?” thì ai đó ở bên cạnh chợt
cười một cái khiến nó có dự cảm không tốt, xoa đầu cả hai mẹ con rồi còn thực sự trả lời “Không phải đâu con gái, là do mẹ con đã…bỏ chạy!”