Lục Tam Phong nhìn cô, không nhịn được mà đảo mắt, đã chọn ra được tổng giám đốc rồi thì những chuyện khách cũng đơn giản hơn. Tiền Nhã Ninh trước cũng đã từng làm ở xưởng nhỏ rồi, cũng có nguồn nhân lực riêng của mình.
Chạng vạng tối, khoảng hơn bảy giờ, hai người ngồi ở một nhà hàng, ăn cơm, thảo luận về “Những vất vả khi lập nghiệp”, nhưng trên bàn lấy bừa ra một món cũng có giá hơn chục nghìn.
Lục Tam Phong còn phát hiện ra một chuyện, mấy ngày qua Giang Hiểu Nghi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn rồi. Thật ra giữa hai người vốn chẳng có nhiều chủ đề chung, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài chuyện trong gia đình mà thôi.
Vốn dĩ Lục Tam Phong cũng muốn nói với cô về chuyện ở chỗ làm nhưng cô lại nghe không hiểu.
Mấy ngày vừa rồi mở xưởng sản xuất mỹ phẩm, thông báo tuyển dụng các thứ, cô lúc nào cũng hớn hở, những lúc vui vẻ con mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng nõn, đều tăm tắp.
“Nào, tổng giám đốc Giang lại đây nào, anh mời em một cốc” Lục Tam Phong nâng cốc trà trước mặt lên, cụng ly một cái rồi trêu chọc cô: “Em đây chúc chị tổng giám đốc Giang làm ăn phát đạt, càng làm càng giàu, trở thành nữ vương tiếp theo của giới thượng lưu, em đã làm được rồi nên chị cứ tùy ý."
Giang Hiểu Nghi ngồi đối diện, thấy Lục Tam Phong đứng đắn như vậy thì cười phá lên, miệng mở rộng ra như gà đẻ trứng vậy.
“Em... ha ha ha... Em có thể giàu thật à?” Giang Hiểu Nghi cười hỏi. “Có một người đứng đầu tuyệt vời như em thì chắc chắn là sẽ giàu!” Lục Tam Phong nhìn thẳng vào cô rồi chân thành nói: “Em chỉ cần để ý một chút thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, kỳ tích của giới doanh nhân sắp ra đời rồi.”
“Nhưng mà Phượng Tiên nói là người như em không hợp để gây dựng sự nghiệp cơ mà”
“Cô ta thì biết gì chứ, người như cô ta mà cũng dám nói rằng mình lăn lộn trong giới kinh doanh rồi à?” Lục Tam Phong vỗ ngực, tự tin nói: “Anh là nhà sáng lập của hai công ty, có tài sản hàng trăm tỷ đồng, hơn nữa lại còn là chồng em, em không nghe lời anh, đi nghe lời cô ta làm gì?”
Giang Hiểu Nghi thấy anh khoe khoang như vậy thì bật cười, sau đó vội vàng gật đầu, nhìn Lục Tam Phong với ánh mắt lấp lánh như sao, sùng bái nói: “Anh là người lợi hại nhất.”
“Gọi chồng đi!”
Giang Hiểu Nghi nhìn xung quanh, hơi ngại ngùng lắc đầu rồi nói: “Em khen anh rồi mà.”
“Nói chồng của em giỏi quá đi.”
“Sao anh lại như vậy chứ? Làm gì có người nào gọi chồng ở giữa đường chứ, ngại chết đi được.” Giang Hiểu Nghi thấy rất xấu hổ khi nói vậy, ngượng đỏ cả mặt lên.
Lục Tam Phong quay sang nhìn bàn bên cạnh hai người, bên đó có cặp tình nhân trẻ đang ngồi, ngoại miệng thì gọi nhau là cục cưng, rồi còn hôn nhau.
“Em nhìn người ta đi” Lục Tam Phong cố ý trêu Giang Hiểu Nghi: “Nào, lại đây đút đồ ăn cho anh rồi gọi chồng đi."
“Anh..” Giang Hiểu Nghi xấu hổ, mặt đỏ xuống dưới tận cổ. Mặc dù bây giờ cô không còn bảo thủ như trước nữa, nhưng dù thế nào thì cũng không thể nói những lời như vậy ra thành lời được, cô thấy rất buồn nôn.
“Có nói hay không? Anh là nhà đầu tư của em, nếu em không nói thì anh sẽ rút vốn đấy.” Lục Tam Phong cười dịu dàng rồi nói với cô: “Bây giờ để anh cho em thấy sự tàn khốc của giới kinh doanh.”
Giang Hiểu Nghi nhìn quanh rồi gắp một đũa đồ ăn, nhét vào miệng Lục Tam Phong rồi nói nhỏ: “Chồng ơi, anh ăn đi này”
Lục Tam Phong ăn đũa đồ ăn cô gắp rồi cười như kẻ khờ, được nghe cô gọi một tiếng chồng như vậy, dù có mất trắng hết 600 triệu đồng thì cũng đáng.
Ngày hôm sau, khoảng hơn chín giờ sáng Lục Tam Phong và Giang Hiểu Nghi mới đến văn phòng, anh còn mua riêng cho Giang Hiểu Nghi một bộ đồ công sở, bộ âu phục nữ của cô giá 840 nghìn, rồi đôi dép bệt dưới chân khoảng 270 nghìn, túi xách trên tay hơn 2 triệu 4.
Khởi nghiệp có thành công hay không, không quan trọng, điều quan trọng là bầu không khí. Giang Hiểu Nghi đứng đó, nhìn cực kỳ xinh đẹp, những người khách trong văn phòng nghĩ thầm, đây là nữ tổng giám đốc nhảy dù từ đâu ra vậy?
Có người nói rằng cô là con gái của tổng giám đốc, muốn lên thay bố mình, hoặc lên làm phó tổng giám đốc gì đó.
Bàn ghế trong văn phòng đã được dọn đi hết, thay vào đó là một chiếc bàn dài cỡ lớn, văn phòng được ngăn ra bức tường sau lưng cũng được in dòng chữ: Công ty trách nhiệm hữu hạn Mỹ Phẩm Hoa Sa.
“Mời tổng giám đốc Giang ngồi!” Lục Tam Phong chỉ vào ghế giám đốc rồi nói: “Tổng giám đốc Tiền sắp đến rồi, sáng nay cô ấy gọi cho anh nói là cô ấy có bốn năm người cấp dưới muốn đề cử, ai củng rất đáng tin. Lát nửa cô ấy sẽ mang sơ yếu lý lịch của họ đến, nhà máy cũng có vài chỗ phù hợp rồi, có nơi là bán đứt, có nơi là cho thuê.”
Giang Hiểu Nghi gật đầu, nhìn về phía Lục Tam Phong rồi hỏi: “Ngày nào anh cũng chỉ thế này thôi à? Sao có vẻ dễ thế.”
Nếu như Lục Tam Phong cũng giống như cô thì hai công ty kia đã phá sản từ lâu rồi, nhưng để cô tự tin hơn, Lục Tam Phong vẫn gật đầu nói: "Đúng rồi, thật ra làm giám đốc rất đơn giản, nếu em mà lên chức tổng giám đốc thì chắc chắn là sẽ giỏi hơn anh nhiều.”
Ánh mắt Giang Hiểu Nghi lóe sáng, hậu như trong lòng ai cũng có một đốm lửa, nhưng đa số mọi người đều cảm thấy rằng mình sẽ không thể đốt ngọn lửa ấy lên nổi.
Nhưng Lục Tam Phong thì lại mong rằng cô sẽ đi mò mẫm, vất vả một chút, nếu không thì cô sẽ chỉ chăm chăm vào chuyện mang thai. Trước kia anh và Giang Hiểu Nghi cũng đã từng đến bệnh viện khám thử, nhưng vấn đề chính là ở chỗ là hai người không kết hợp với nhau, nên tỷ lệ mang thai rất thấp.
Anh mong rằng cô vất vả một chút rồi mở rộng tầm nhìn của mình ra, sau khi có thể nhìn một việc từ nhiều phía khách nhau thì sẽ bước được ra khỏi vòng an toàn của bản thân, như vậy thì mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp hơn.
Hơn chín giờ, Tiền Nhã Ninh đến nơi, thấy Giang Hiểu Nghi ăn mặc chỉnh tề như vậy thì cũng hơi sững người lại, sau đó cô ta phản ứng lại, khen xã giao vài câu. Bản thân cô ta cũng nghĩ thầm trong lòng, hai người này nhìn không giống như đang gây dựng sự nghiệp, mà là có vẻ như thừa tiền không biết tiêu vào đầu thì hơn.
“Đây là sơ yếu lý lịch của họ, trong đó tôi cũng đã nói rất rõ về tiền lương rồi. Năm người này đều từng làm việc cho tôi, với những kiểu xưởng nhỏ thế này thì việc thị trường, kế toán các thứ họ đều là những tay lão luyện, không cần lo lắng gì về phương diện năng lực của họ đâu, nếu không thì tôi cũng không nhờ đến họ.” Tiền Nhã Ninh lấy xấp tài liệu trong túi ra, nói: “Đây là mấy nhà máy mà tôi đã đi khảo sát, diện tích khách nhau, có một số nơi có dây chuyền sản xuất, một số nơi không, tôi đã viết rõ bên trong đó rồi.”
Giang Hiểu Nghi nghiêm túc xem xét, Lục Tam Phong nghe cô ta nói vậy thì khẽ nhíu mày lại, trong công ty điều kiêng kỵ nhất đó là những người làm trong ban quản lý đều là người của tổng giám đốc.
Như vậy thì đồng nghĩa với việc sếp đã mất hết quyền lực rồi.
Tiền Nhã Ninh bày hồ sơ về những người ở vị trí quan trọng ra trước mặt Giang Hiểu Nghi rồi, điều này không cần nói cũng biết. Lục Tam Phong cũng chuẩn bị lên tiếng, nhưng anh do dự một lúc, cuối cùng lại chọn cách không lên tiếng. Vốn dĩ anh cũng chỉ định chơi thôi mà, bây giờ coi xưởng này như một vật thí nghiệm đi, để xem khi một xí nghiệp bị mất quyền khống chế thì sẽ vận hành thế nào.
Giang Hiểu Nghi ngồi xem một lúc lâu, hồ sơ của mấy người này đúng là không hề tệ chút nào. Cô vẫn cảm thấy hơi thiếu tự tin, đành quay sang nhìn về phía Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong nhận lấy tập hồ sơ, lật ra xem qua rồi nói khẽ: “Mấy người này cũng được."
“Vậy thì để cho mấy người này nhậm chức đi, tiền lương thì cứ đưa theo những gì họ yêu cầu.” Giang Hiểu Nghi thoải mái nói.
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Giang và giám đóc Lục, tôi cảm thấy hiện tại thị trường mỹ phẩm vẫn còn rất nhiều lỗ hổng, chúng ta có khá nhiều cơ hội.”
Tiền Nhã Ninh nói sơ qua về bối cảnh thị trường mỹ phẩm ở thời điểm này rồi, cũng thầm cảm thấy mình hiểu Lục Tam Phong hơn một chút.
Hai người này chẳng hiểu gì về mặt kinh doanh cả, nhất là về việc quản lý xí nghiệp thì lại càng dốt hơn. Nhìn có vẻ như hai người còn khá trẻ, và vừa mới kết hôn, chắc là cầm tiền gia đình cho để ra ngoài hưởng thụ cảm giác làm ông chủ, bà chủ.
Lục Tam Phong nhìn về các nhà máy, trong đó có mấy nhà máy được chủ cũ bán đứt, xưởng khoảng hai, ba nghìn mét vuông thì giá 300 triệu, giá thấp đến thảm thương.
Trong số này thì tổng cộng có hai mươi bảy nhà máy là phù hợp, trong số đó có một nơi không tệ, có đủ điện nước, dây chuyền sản xuất và những thứ chuyên dụng để đựng các loại chất hóa học.
Xưởng này rộng khoảng hai nghìn chín trăm mét vuông, toàn bộ nhà máy rộng khoảng sáu trăm mét vuông, coi như khá nhỏ nhắn, xinh xắn, nhà máy sản xuất nhỏ nhất của điện tử Thủy Hoàn cũng phải chín trăm mét vuông rồi, chứ đừng nói đến những nhà máy lắp ráp lớn.
“Giá của bên này có thể hạ thấp xuống nữa không?” Lục Tam Phong hỏi.
“Nhà này cho thuê theo năm, nhưng lại yêu cầu phải đặt cọc. Giám đốc Lục, tôi nghĩ thế này, hay chúng ta bỏ tiền ra mua một nhà máy đi, như vậy thì sẽ không phải chịu áp lực về chuyện đóng tiền thuê hằng năm, mà nếu thị trường có biến động gì thì chúng ta cũng có thể trụ được thêm một khoảng thời gian ngắn nữa.” Tiền Nhã Ninh nói rất chuyên nghiệp: “Xưởng nhỏ rất nhạy cảm với những biến động ngoài thị trường, chỉ cần thị trường hơi thay đổi chút thôi là chúng ta cũng có thể mất đi ưu thế về mặt giá cả rồi, bây giờ các doanh nghiệp nhỏ thường sinh tồn bằng cách cố sống lâu hơn các xưởng khách một chút.”
Tiền Nhã Ninh không nói dối, ngày nào cũng có rất nhiều xí nghiệp được mở ra từ tầng chót, ngày nào cũng có người phá sản, nhất là những xưởng được mở với quy mô nhỏ, có rất nhiều xưởng xuất hiện rồi lại am thầm biến mất.
Phải biết rằng bây giờ thời thế như sóng biển vậy, có rất nhiều người ôm tiền tiết kiệm chạy đến Thành Minh rồi sau đó lại quay về với hai bàn tay trắng.
Nhưng nếu đầu tư quá quá nhiều tài chính vào xưởng sản xuất thì sẽ làm căng dây chuyền vốn liếng của xí nghiệp, vào những lúc quan trọng sẽ không đủ tiền để làm việc khách, như vậy thì dù có đi vay ngân hàng thì cũng chẳng thể vay nổi.
“Không cần đầu, đi thuê một cái là