Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 355: Chương 355: Ba triệu






Tiền Nhã Ninh vội vàng tỏ vẻ khách sáo, trong mắt cô ta, người nghiêm túc như Lục Tam Phong thì mới là một ông chủ chân chính, từ trước đến nay, đây là lần đầu cô ta gặp được người tốt bụng như Giang Hiểu Nghi.

Bà chủ của công ty bán mỹ phẩm Yên Nhiên đứng bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe, chị ta cũng rất hài lòng với Tiền Nhã Ninh, nhưng chị ta cảm thấy tiền lương của cô ta hơi cao. Nhưng đồng thời chị ta lại không muốn để cô ta gia nhập vào một xưởng nhỏ sản xuất mỹ phẩm với quy mô mấy trăm người như thế này, sau này rất có thể hai bên sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với nhau.

“Lý lịch của cô không tệ chút nào, còn chưa gia nhập vào công ty mà đã có thể giúp công ty thay đổi rồi, vậy mức lương mong muốn của cô là bao nhiêu?” Lục Tam Phong bình tĩnh hỏi.

“Tiền lương còn phụ thuộc vào việc liệu xí nghiệp này có thể phát triển được hay không, rồi còn tùy thuộc vào chức vị nữa, nếu có thể học hỏi được gì đó.” Tiền Nhã Ninh đánh giá Lục Tam Phong, cảm thấy anh có vẻ cũng có bản lĩnh, nói: “Khoảng 1 triệu 2, 1 triệu rưỡi là được rồi.”

1 triệu 2, 1 triệu rưỡi?

Vừa nãy cô ta báo giá cho mình là 2 triệu 4 cơ mà?

Nữ giám đốc của công ty mỹ phẩm Yên Nhiên đứng bên cạnh không đồng ý, lên tiếng: “Ở chỗ tôi thì cô đòi 2 triệu 4 cơ mà! Nếu 1 triệu 2 đến 1 triệu rưỡi cũng được thì sang bên tôi đi, tôi cho cô 1 triệu 2 triệu, cô chỉ cần đồng ý thôi thì tôi sẽ chỉ phỏng vấn một mình cô mà thôi!”

“Người ta bảo là khoảng 1 triệu 2 đến 1 triệu rưỡi cũng được. Chứ có phải là 1 triệu 2 triệu đâu! Với cả, người ta cũng đồng ý đi làm ở chỗ tôi, chị hóng hớt lắm thế.” Lục Tam Phong tức giận nói.

“Người nào trả giá cao hơn thì được, lúc ra giá với tôi cô ta đâu có đưa ra con số ấy đâu!” Người phụ nữ kia đánh giá Lục Tam Phong và Tiền Nhã Ninh, cười khẩy một cái giống như suy đoán ra điều gì đó, lại quay sang Giang Hiểu Nghi nói: “Cô em à, cô phải canh chừng cho kỹ chồng mình đấy, đừng để có người chạy ra bê đi mất. Tôi nói với cô này, bây giờ loại người nào cũng có, trên danh nghĩa có khi là tổng giám đốc, nhưng biết đâu lại là con giáp thứ mười ba đấy.”

Tiền Nhã Ninh không thể chịu nổi sự xỉ nhục ấy, đứng lên quát lớn: “Chị nói ai đấy hả! Ai là con giáp thứ mười ba cơ?”

“Cô chứ còn ai nữa, ở bên tôi thì báo giá là 2 triệu 4, sang bên kia thì giảm xuống còn 1 triệu 2 đến 1 triệu rưỡi, chẳng phải là cô nhìn trúng chồng người ta rồi sao?” Người phụ nữ kia chanh chua đáp lại.

Tiền, đàn ông, chỗ làm việc, tình tay ba, những từ khóa quan trọng này lập tức thu hút sự chú ý của khoảng tám mươi phần trăm những người đứng quanh đó, ai nấy cũng đều quay lại, tò mò hóng hớt.

“Tôi quen biết gì anh ta đâu mà chị phải gán cái danh ấy lên người tôi?” Tiền Nhã Ninh tức giận nói: “Người khó hầu hạ như chị có đưa cho tôi 2 triệu 4 thì tôi cũng không muốn làm cho đâu!”

“Ừ, thì cô chạy theo lợi nhuận của xác thịt rồi, hai triệu mấy của tôi sao lọt được vào mắt cô!”

“Ai chạy theo lợi nhuận của xác thịt cơ? Hôm nay chị mà không chịu nói cho rõ ràng thì tôi xé mồm chị ra đấy!” Tiền Nhã Ninh đứng trước bàn phỏng vấn, quát lớn.

“Vậy thì cô nói thử xem, tại sao chỗ tôi thì báo giá là 2 triệu 4, sang bên này lại thành 1 triệu 2 đến 1 triệu rưỡi rồi?”

“Tôi cảm thấy người này có bản lĩnh, đi làm có khi lại học được chút gì đó, vậy cũng không được à? Nói cho chị biết, tôi đã đi làm ở rất nhiều xưởng nhỏ rồi, những chị sếp như chị ấy, ngày nào cũng chỉ biết đi dạo trong xưởng rồi bởi lông tìm vết thôi, có biết làm cái quái gì đâu? Hàng bán chạy thì là do sản phẩm của các chị tốt, còn nếu không bán được thì là do đám quản lý chúng tôi có vấn đề”

Hiển nhiên là Tiền Nhã Ninh đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, bây giờ cô ta giải tỏa hết ra.

Tôi làm tổng giám đốc chẳng khách nào cái ống dẫn khí cả, có mấy nhà máy còn chưa nổi ba trăm công nhân mà bên này thì là cháu trai, bên kia cháu ngoại, chị đừng tưởng rằng tôi không biết gì, tôi đến đó thì cũng chỉ làm chân chạy việc mà thôi.”

Tiền Nhã Ninh cứ vậy mà nói hết những điểm xấu của các xưởng nhỏ kiểu này ra, chẳng những bên dưới chẳng có nhân lực, mà còn phải quán xuyến tất cả mọi chuyện, thậm chí còn phải tự chạy đi làm. Đã vậy còn bị sếp theo dõi gắt gao, nếu có chuyện gì không vừa ý thì sẽ mắng ầm lên, nặng hơn thì đuổi việc.

Bà chủ của Yên Nhiên nhìn đi nhìn lại, cuối cùng vẫn cảm thấy Tiền Nhã Ninh khá đáng giá, mà quan trọng nhất là chị ta không muốn ngày nào cũng phải chạy đến nhà máy để theo dõi, như vậy quá mệt mỏi rồi, chị ta lên tiếng: “Cô bảo là 1 triệu 2 đến 1 triệu rưỡi đúng không? Tôi trả cô 1 triệu rưỡi.”

Lục Tam Phong: "Hả?”

“Từ từ, hình như cô Tiền đây đang nhận lời mời đi làm ở chỗ tồi rồi cơ mà.” Lục Tam Phong lên tiếng.

“Đến bên tôi trước đi đã, nói xong bên của tôi thì lại sang bên của anh sau.” Người phụ nữ kia khoác tay Tiền Nhã Ninh rồi nói.

Tiền Nhã Ninh hơi nhíu mày lại, nhưng cô ta cũng không nói gì thêm, dù sao thì xưởng nhỏ nào cũng như nhau, không thể làm được lâu dài thì cứ nhìn xem ai trả lương cao hơn thì về làm cho bên đó.

“1 triệu rưỡi một tháng, vị trí tổng giám đốc là của cô, mọi chuyện bên nhà máy đều là do cô giải quyết..."

“Tôi trả 1 triệu 650 nghìn” Lục Tam Phong bất ngờ lên tiếng.

“Tôi trả 1 triệu 8. Anh gì ơi, mời anh quay lại vị trí tuyển dụng của mình.”

“Tôi trả 2 triệu 1.” Lục Tam Phong không để ý đến người phụ nữ kia mà nhìn vào Tiền Nhã Ninh rồi nói.

Tiền Nhã Ninh nghe thấy con số đó thì tim như lệch đi một nhịp, cô ta biết rõ, bây giờ lương của cô ta cao lắm thì cũng chỉ được 1 triệu rưỡi mà thôi, nếu bây giờ được mức 2 triệu 1 thật thì cô ta thật sự rất bằng lòng.

“Anh trả 2 triệu 1 thật à? Nếu không đưa ra nổi 2 triệu 1 thì sao?” Người phụ nữ kia tức giận nói: “Bây giờ anh có dám ký hợp đồng, cam đoan rằng trong vòng 12 tháng tới sẽ không đuổi việc cô ta, rồi tháng nào cũng trả đủ 2 triệu 1 một tháng không? Giấy trắng mực đen.”

“Có chứ, không thành vấn đề.” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào chị ta rồi hỏi ngược lại: “Nếu như cô ấy gia nhập vào công ty của chị thì cũng phải ký loại hợp đồng như vậy chứ?”

Người phụ nữ kia bị Lục Tam Phong ép vào đường cùng, vỗ bàn quát lớn: “Anh xem thường tôi quá rồi đấy nhé! Một tháng thêm có vài trăm thôi chứ làm gì căng. Dù sao thì tôi cũng là tổng giám đốc có tài sản gần tỷ đấy! Anh coi thường ai đấy!”

“Nói hay thì ai mà chẳng nói được. Lục Tam Phong hất cằm với chị ta: “Nâng giá tiếp xem nào.”

“Hôm nay ai sợ thì người ấy làm cháu!”

“Vậy thì hôm nay chị chắc chắn sẽ thành cháu gái rồi.” Lục Tam Phong nhìn chị ta rồi bình tĩnh nói.

Giang Hiểu Nghi không thích gây gổ với người khách, cô đưa tay ra kéo lấy tay Lục Tam Phong, nói: “Thôi được rồi, chỉ là tuyển dụng một người thôi mà, đừng làm như kiểu sắp đánh nhau như vậy nữa.”

“Tôi trả 2 triệu 4, nếu muốn làm thì lập tức ký hợp đồng. Tôi nói cho mấy người biết nhé, bây giờ lợi nhuận bán hàng của công ty mỹ phẩm Yên Nhiên đang rất khả quan, tháng nào cũng lãi hơn hai mươi triệu, biết chưa hả?”

2 triệu 4?

Những người công nhân bình thường xung quanh trợn ngược mắt lên, tiền lương cả năm trời của họ còn chưa đến 2 triệu 4 đấy!

Bây giờ có một số chỗ nghèo khổ, những người có lương tháng ba triệu là những người rất trâu bò. Cô gái xinh đẹp trẻ tuổi này, bây giờ sắp trở thành những người có lương hàng tháng là ba triệu rồi.

Ai mà chẳng đố kỵ với người như vậy chứ.

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả đó là những vị sếp này rất giàu có, đứng ngay đó để ra giá. Trong mắt những người công nhân này, đối với họ thì những người sếp có tài sản hàng tỷ là những người đứng trên đỉnh cao của cuộc sống này rồi.

“Cậu nghĩ vị sếp trẻ kia có tăng giá nữa không?”

“Tôi đã nói rồi, chắc chắn là sẽ tăng giá tiếp thôi, thể diện quan trọng lắm, bây giờ đây không phải là vấn đề về tiền nữa rồi.”

“Tôi cũng thấy thế đấy, vài ba triệu đối với người ta cũng chẳng thấm vào đâu.”

“Mấy cậu không thể hiểu được thú của những người có tiền đâu, một bữa ăn của họ đã vài triệu rồi đấy.”

Nơi này có tiếng của những vùng miền khách nhau, những người công nhân này đến từ khắp mọi miền của đất nước, họ là những người nông dân lên làm công nhân sớm nhất trong cả nước, là nhóm người đầu tiên cảm nhận được sự chênh lệch giữa giai cấp giàu nghèo.

Lục Tam Phong vẫn rất bình tĩnh nhìn vào người phụ nữ kia. Trong mắt người phụ nữ đó bây giờ đang hơi khiêu khích, giá tiền này đã vượt qua khỏi giá thị trường rồi, bây giờ không phải là xưởng nào cũng thu về được vài chục triệu tiền lợi nhuận, thi thoảng có tháng còn phải chịu lỗ, một khi thị trường có biến động thì vài chục triệu cũng đủ để khiến một xưởng sản xuất với quy mô vài trăm người phải đóng cửa rồi.

“Tôi ra giá ba triệu!” Giọng nói của Lục Tam Phong không hề mang theo chút tình cảm dư thừa nào. Đối với anh mà nói thì số tiền này chẳng khách gì một 300 nghìn cả.

Vẻ mặt bà chủ Yên Nhiên tối sầm lại, chị ta nghiến răng nghiến lợi, đang chuẩn bị giảng vài đòn phản kích lại, muốn để Lục Tam Phong phải chịu uất ức, nhưng chưa kịp nói gì thì Lục Tam Phong đã lên tiếng trước.

“Nếu như chị tăng thêm dù chỉ là một đồng thôi thì tôi sẽ không giành với chị nữa.”

“Thôi được rồi, tôi không tranh với anh nữa, anh tên gì?” Người phụ nữ kia hỏi.

“Tôi họ Lục, tên là Lục Tam Phong” “Khắp Thành Minh này chỉ có mười nhà máy sản xuất mỹ phẩm thôi, tôi biết gần hết. Nhưng tôi không biết anh, chứng tỏ rằng anh cũng chỉ mới đến đây mà thôi. Không sao, bây giờ vẫn còn chưa rõ là anh có thể trụ được bao lâu. Tôi nói cho anh biết, những nhà máy này cạnh tranh với nhau rất gay gắt. Nếu tôi không đoán nhầm thì anh đang định kinh doanh son môi đúng không?” Người phụ nữ kia hỏi.

“Đúng rồi!”

“Mảng sản phẩm này thì các nhà máy đều đang làm rồi, dù là bán lẻ, bán sỉ hay xuất khẩu thì anh đều không có cơ hội phát triển đâu. Tôi nói thật lòng này, có rất nhiều nhà máy đã không trụ nổi hai tháng đầu, mong là cậu sẽ sống lâu lâu một chút.” Người phụ nữ kia thu dọn đồ đạc, hiển nhiên là không định tuyển thêm người nữa.

“Đúng rồi, tôi tên là Triệu Yên Nhiên, người trong ngành gọi tôi là chị Triệu, tôi còn nhiều thời gian lắm.”

Giang Hiểu Nghi tiến lên nói: “Chị Yên Nhiên, nếu có thời gian rảnh thì chúng ta đi ăn với nhau một bữa, nếu có gì tôi không hiểu thì tôi hỏi chị được không? Bên chúng tôi cũng chưa chắc là sẽ sản xuất son môi, còn có thể đổi sang mặt hàng khách. Chúng ta không nhất thiết phải làm đối thủ cạnh tranh với nhau.”

Triệu Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu về phía khách, rời đi.

Lục Tam Phong yên lặng một lúc rồi mới hỏi Giang Hiểu Nghi: “Em khách sáo với chị ta làm gì vậy?”

“Thêm bạn thì bớt thù mà. Biết đâu em lại hỏi được gì đó từ chỗ chị ấy” Giang Hiểu Nghi rất ngây thơ: “Em cũng nói rồi mà, em chưa chắc đã làm son.”

“Em biết những người doanh nhân là ai không?” Lục Tam Phong nhìn cô rồi nói: “Tất cả những doanh nhân trên đời này đều có một đặc điểm, đó là chỉ hận không thể xông ra kinh doanh tất cả các mặt hàng trên đời này. Một khi em đã làm doanh nhân rồi thì có nghĩa là hai người đã trở thành đối thủ cạnh trạnh rồi, vấn đề không nằm ở chỗ sản xuất son hay không đâu.”






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.