Ai cũng biết lương giám đốc thì rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến như vậy, những thành phần đến đây tuyển người đều chỉ là nhà máy nhỏ, cho là làm tổng giám đốc cũng không cho được bao nhiêu, bên cạnh còn có một thị trường chuyên tuyển giám đốc, mà một tháng cũng chỉ cho có 360 nghìn.
Đến những nơi như này tuyển người, lương một 450 nghìn đã là cao lắm rồi, người muốn tìm được lương một tháng 1 triệu rưỡi trở lên, thật sự là mò kim đáy bể.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều người kinh ngạc như vậy.
Lục Tam Phong cầm lấy cái loa lớn nói: “Có ai không? Chỉ cần là người phụ trách đã từng làm qua những lĩnh vực liên quan là được.”
“Chúng tôi cũng tìm tổng giám đốc, phương diện mỹ phẩm, chỉ cần bạn có năng lực, lương bổng không phải là vấn đề... Một giọng nữ vô cùng chói tai, cầm cái loa kích động hét lên.
Giang Hiểu Nghi không ngờ rằng, đi tuyển người cũng phải cạnh tranh, cô nhìn Lục Tam Phong, vươn tay kéo anh một cái, nói: “Anh đi xuống đi, một tổng giám đốc lớn như vậy mà lại đứng trên bàn thì ra thể thống gì nữa?”
Lục Tam Phong ngoảnh đầu lại nhìn người phụ nữ bên cạnh kia, cố ý hét lên: “Lượng bên tôi cao hơn cô ta!”
Người phụ nữ dường như cũng đang cố ý hét lớn: “Lương của tôi chắc chắn cao hơn anh!”
Lục Tam Phong đánh giá người phụ nữ một lượt, độ tuổi chừng ba mươi, ăn vận nhìn rất lão luyện, giữa ánh mắt có một loại cảm giác khí khái, vừa nhìn là biết nhân vật không dễ chọc vào.
Nếu nói Giang Hiểu Nghi vừa nhìn là thấy giống một con cáo mềm mại, thì cô ta giống như cây xương rồng, vừa nhìn là đã đau tay.
Người phụ nữ cũng đánh giá Lục Tam Phong một hồi, cô ta cho rằng hai người Lục Tam Phong căn bản không phù hợp với mua bán, cô ta vừa nhìn là biết Giang Hiểu Nghi thuộc loại người hiền lành dễ bị bắt nạt.
“Tuyển người đi, nhà máy mỹ phẩm Yên Nhiên tuyển tổng giám đốc, lương lậu không thành vấn đề”
“Tôi bên này cũng tuyển người, nhà máy mỹ phẩm Hoa Sa cũng tuyển tổng giám đốc, lương lậu càng không thành vấn đề so với cô ta.”
Lục Tam Phong cầm cái loa to lên, có một câu nói đấu với người khách là niềm vui bất tận, tranh luận là hạnh phúc của thế gian, Giang Hiểu Nghi bên cạnh cười đến không khép được miệng.
“Đừng tranh luận nữa, lát nữa đánh nhau không hay đâu.”
Công nhân bình thường đã kéo đi hết xe này đến xe khách, mắt thấy đã tới buổi trưa, Lục Tam Phong mua mấy cái bánh bao nướng ở ngoài cửa, lại gói thêm ba phần rau mới xào.
Có thể tuyển được người hay không không quan trọng, quan trọng là quá trình lập nghiệp, nói trắng ra, là Lục Tam Phong chỉ đang cầm tiền chơi với Giang Hiểu Nghi mà thôi.
Anh cũng không hề hy vọng gì vào việc tìm được tổng giám đốc phụ trách nhà máy trong cái thị trường kiếm việc làm kia, không quá thực tế, người từng làm tổng giám đốc, đều có quan hệ riêng của họ, buổi sáng đi từ nhà máy đi, buổi chiều lại đến nhà máy khách làm việc.
“Món này khá ngon đấy.” Giang Hiểu Nghi ăn cơm rồi gắp cho Lục Tam Phong một miếng, nói: “Bánh bao cũng rất ngon.”
“Lập nghiệp mà, chính là ăn gió nằm sương như vậy, miễn cưỡng ăn một miếng, chúng ta cũng coi như cùng nhau vượt qua nỗi khổ, đúng không?” Lục Tam Phong nhìn cô nói.
Mấy ông chủ nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm nghe thấy câu này mà suýt khóc, bọn họ lập nghiệp như thế mà kêu khổ?
Hai người ăn ba phần rau nóng, hai phần rau lạnh, trên bàn ăn nào bát nào đĩa sắp không để được hết rồi, con mẹ nó đó mà là khổ à?
Người phụ nữ ở mỹ phẩm Yên Nhiên phát người người của mình cứ nhìn sang phía của Lục Tam Phong, cô ta cũng nhìn một cái, suýt nữa kêu lên, thằng nhóc này, ba phần rau nóng hai phần rau lạnh, thiếu mỗi người hầu đứng bên cạnh ăn cơm nữa thôi.
“Cứ yên tâm mà ăn cơm của cô đi, cậu nhìn bọn họ thì có thể thành công sao? Tôi nói cho cô biết, muốn trở thành người trên người khách, bắt buộc phải chịu được cái khổ trong khổ, ăn bữa cơm to như vậy có thể thành công sao?” Người phụ nữ dạy bảo.
“Tôi chỉ là người làm công thôi.” Nhân viên nói xong nhìn thoáng qua hộp cơm của mình.
“Làm công với làm công cũng không giống nhau, đừng nhìn bây giờ, cô phải nhìn xa ra rộng ra một chút, ba năm, năm năm, mười năm sau thì sao? Bây giờ cô thèm ba nóng hai lạnh của bọn họ, đến lúc bọn họ sẽ ngưỡng mộ biệt thự, xe hơi của cô, còn có vị trí tổng giám đốc của cô nữa, thời vận thay đổi luân phiên, hiểu không?”
Cô gái nhỏ bị nói đến lơ mơ, dường như bây giờ chịu cái khổ trong khổ, ngày mai sẽ thành người trên người khách vậy.
Lục Tam Phong cũng nghe được một chút, có chút khó hiểu nhìn bà chủ kia, công lực tẩy não này tuyệt đối là hạng nhất, sau này không phải người bình thường đâu!
Ba giờ hơn chiều, một cô gái chừng ba mươi tuổi sải bước vào trong, một thân âu phục chuyên nghiệp, đi một đôi giày cao gót, trên vai còn đeo một chiếc túi đen, tóc được búi lại, cho người khách cảm giác chuyên nghiệp lão làng.
So với những người lao động đang ngồi bên tưởng chờ công việc mà nói, rõ ràng cô ta vô cùng bắt mắt, vừa nhìn là biết nhân tài cấp lãnh đạo.
Người phụ nữ đi một vòng quanh những chỗ có biển hiệu lớn, nơi đây đa số là người trong nhà máy, còn có một số bảo vệ, lao động, kỹ thuật vân vân, vị trí quản lí rất ít, nếu không thì cũng là đi tuyển người cả.
Những ông chủ bên tuyển người thấy cách ăn vận của cô ta, cũng chẳng ai chào hỏi, biết rằng người phụ nữ như cô ta không phải loại công việc của bọn họ.
Đi một hồi lâu, người phụ nữ mới chọn một chỗ tuyển dụng ngồi xuống, ở trên viết chữ tuyển phó tổng giám đốc, lương thảo thuận.
“Phó giám đốc bộ phận hay phó giám đốc công ty?” Người phụ nữ hỏi. Ông chủ là một người béo mập, khoảng hơn bốn mươi tuổi, ngẩng đầu lên đánh giá cô gái một phen, nói: "Phó tổng giám đốc nước ngoài, chúng tôi là bên nhà máy nhựa, làm về ống nước, chỉ yếu là mở rộng thị trường, lương thấp nhất là 240 nghìn...
Người phụ nữ nghe vậy đã hiểu rồi, đây chỉ là một người bán hàng cao cấp mà thôi, cô ta cũng không nói nhiều, ngoảnh đầu đi thẳng.
Từ kế hoạch buổi sáng, đến hưng trí dồi dào buổi trưa, Giang Hiểu Nghi vốn tưởng mình thắng ngay trận đầu, bước tiếp theo là thống nhất giới kinh doanh, kết quả đợi lâu ơi là lâu cũng chẳng tuyển nổi một người, cô ngồi ở đó ngáp lên ngáp xuống.
“Buồn ngủ rồi sao?” Lục Tam Phong nhìn cô cười cười, nói: “Hay là quay về ăn cơm rồi ngủ đi?”
“Bây giờ mới có mấy giờ chứ? Không phải nói lập nghiệp phải chịu khổ sao?” Giang Hiểu Nghi rất không muốn thừa nhận rằng mình mệt rồi, cô đứng dậy hoạt động một chút, nói: “Từ nhỏ em đã làm việc nông mà lớn lên đấy, làm gì mà yếu ớt như thế?”
“Xin chào, hai người đang tuyển dụng tổng giám đốc sao?”
“Đúng, mời cô ngồi.” Bà chủ bên mỹ phẩm Yên Nhiên nhìn sang Lục Tam Phong, rất đức ý mà cười lên, rồi hỏi: “Trước đây cô đã từng làm gì nhiều?”
“Làm tổng giám đốc ở một nhà máy hơn sáu trăm người.”
“Làm về sản phẩm gì vậy?”
“Dầu gội đầu, sữa rửa mặt, nước giặt quần áo vân vân.”
“Cô có năng lực kiểm soát nhất định với thị trường mỹ phẩm chứ?”
“Cũng coi như là có tiếp cận, tôi vẫn luôn cho rằng thị trường mỹ phẩm vô cùng có tiềm năng, trước mắt tỉ lệ con gái trang điểm trong nước có hơi ít, mà đang phát triển quốc gia, mỗi một người con gái đều trang điểm, tương lai thị trường mỹ phẩm trong nước chắc chắn sẽ bùng nổ”
Lục Tam Phong ngồi một bên vểnh tai lên nghe, người quản lí này này cho người khách một cảm giác rất chuyên nghiệp, làm một tổng giám đốc nhà máy nhỏ chắc chắn không vấn đề gì.
Theo giá thị trường hiện này, lương một tháng cũng là từ khoảng 1 triệu rưỡi đến 3 triệu, bây giờ một số nhà máy nhỏ không muốn đưa nhiều tiền như vậy.
Rất nhiều nhà máy nhỏ chỉ cho tổng giám đốc hay quản đốc 600 nghìn tiền lương, những người này cảm thấy lương ít, liền nghĩ cách lấy chút tiền hoa hồng, tiền đến tay chỉ có nhiều chứ không có ít.
Đương nhiên rồi, nếu làm như vậy sẽ khiến ông chủ nắm được đằng chuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi việc bạn, trừ khi cả hai người đều hiểu nhau.
Giang Hiểu Nghi cũng chú ý đến bên kia bắt đầu nhận lời rồi, nhẹ nhàng thì thầm với Lục Tam Phong, nhỏ giọng nói: “Người này rất không tồi, chúng ta có cần tuyển không?”
“Anh cũng cảm thấy không tồi, một người tổng giám đốc tốt chính là bắt đầu của sự thành công” Lục Tam Phong nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã thành công được một nửa rồi.”
Người phụ nữ kia trả lời không ít vấn đề, hai bên đều rất hài lòng.
“Vậy tiền lương là bao nhiêu?”
“Cô hy vọng tiền lương là bao nhiêu?”
“2 triệu 4!”
“Bao nhiêu cơ?"
“2 triệu vậy, tôi cảm thấy tôi xứng đáng với số tiền này.”
“Cô để lại phương thức liên lạc, chúng tôi bên này nhiều nhất chỉ có thể đưa 1 triệu 2, đương nhiên, nếu cô làm tốt, có thể nắm bắt được, sau này sẽ trở thành 1 triệu rưỡi, 1 triệu 8 cũng đều không thành vấn đề."
Lục Tam Phong nghe nói chuyện, nặng nề họ lên hai tiếng, ngồi bên đó nhìn về phía trước, nhỏ giọng bầu: “Tuyển dụng đi, tuyển dụng tổng giám đốc đây, tổng giám đốc nhà máy mỹ phẩm, ít việc lương cao đây!”
Người phụ nữ quét mắt sang bên này, đứng dậy này; “Vậy sau này nói tiếp!”
“Cô gái, cô quay lại đây!” Bà chủ Yên Nhiên một tay kéo người phụ nữ quay lại, nhỏ giọng nói: “Tôi nói với cô, cẩn thận nhà tuyển dụng bên cạnh kia, hai người đó không giống người tốt, nhìn dáng vẻ giống như lừa đảo hơn!”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Thật đó, bọn họ ăn nhiều uống nhiều, cũng không tìm công nhân, lại đi tìm tổng giám đốc, đừng để bị lừa."
Người phụ nữ liên tục gật đầu, sải bước đến vị trí của Lục Tam Phong, Giang Hiểu Nghi cổ vũ lại tinh thần, đứng dậy nói: “Cô ngồi đi, xem cô đi tìm công việc rất mệt nhỉ, còn đi giày cao gót nữa.”
Giang Hiểu Nghi chuyển đến cho cô một cái ghế đặt đó, đó gọi là nhiệt tình, lại làm cho Lục Tam Phong có chút ngượng ngùng, cô đến đây tuyển người, cho cô mặt mũi đã là nhân từ với cô lắm rồi.
“Cảm ơn nhé!” Người phụ nữ ngồi xuống, hỏi: “Hai người là nhà máy gì?