Về đến nhà, Lục Tam Phong gọi Giang Hiểu Nghi vào trong phòng ngủ, lấy ra một cái vali da, mở cái vali, bên trong đựng toàn tiền mặt.
“Sao trong nhà lại có nhiều tiền như vậy chứ?” Giang Hiểu Nghi kinh ngạc nói.
“Hôm qua tôi đi rút đấy, đây là 6 chục triệu chẳn, cho em dùng để lập nghiệp.” Lục Tam Phong vỗ vỗ cái vali nói.
6 chục triệu?
Giang Hiểu Nghi nhìn số tiền kia, có lẽ là do đã ở chung với Lục Tam Phong một thời gian dài, bên tai nghe nói đều là những xí nghiệp mấy nghìn vạn, mấy ức, bây giờ dùng 6 chục triệu mở một công ty, liệu có đủ không?
Ở cùng loại người như thế nào, sẽ có những góc độ nhìn nhận khách nhau, 6 chục triệu mà trong lòng Giang Hiểu Nghi không hề xem trọng lại chính là đỉnh cao mà nhiều người nghèo mong muốn đạt được trong cuộc đời này.
Hai năm gần đây, cô đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều tốt đẹp hơn hẳn, người bên cạnh không hề phàn nàn về tiền lương, cũng ông hề than vãn về cuộc sống, dường dù bọn họ đều làm dáng cho thật tinh tế, sẽ không vì mấy đồng tiền mà cãi nhau.
Thế giới vẫn là thế giới đó, từng là nơi mà bọn họ đã từng ở, vẫn có những người vì vài đồng tiền mà tranh nhau đến mặt đỏ tía tai, tiền lương vẫn chẳng tăng lên là bao, nhưng giá cả vật chất lại tăng lên rất nhiều.
Chỉ có điều Giang Hiểu Nghi đã tách rời khỏi thế giới ban đầu mà thôi.
Lục Tam Phong đơn giản nói một lượt về kế hoạch cho cô nghe, đầu tiên là đi đăng ký công ty, sau đó tìm vài người đáng tin cậy, mua một nhà máy nhỏ hơn một trăm người, sau đó tìm một nhà thiết kế, rồi bắt đầu phát hàng ra thị trường.
Bên này kinh kế phát triển, có khá nhiều con gái, người trang điểm cũng không ít, nhưng mỹ phẩm khách có hơi khó làm, bây giờ chủ yếu là làm về son môi, cái thứ này rất dễ bán.
Chủ yếu nhất là, Lục Tam Phong hiểu khá rõ về son môi, nguyên liệu gốc rất đơn giản, lợi nhuận của cái thứ này phải trên dưới bảy mươi phần trăm, nguyên liệu chủ yếu là: sáp ong, lanolin, dầu parafin, chất làm mềm, màu thực phẩm, hương liệu vân vân...
Một cây son không đỡ nổi một tệ tiền thành phẩm, nhưng trên thị trường mà dưới năm tệ là không thể mua được son, phí tổn đóng gói cùng phí tổn của cây son cơ bản cũng khá giống nhau.
Lục Tam Phong lại tìm ra một đống sách, đều là những tạp chí, báo giấy thời trang nổi tiếng gần đây, Lục Tam Phong trích được không ít số liệu từ trong đó ra, vẽ được một biểu đồ tổng hợp, mặc dù không thể làm nổi bật được thị trường, nhưng từ biểu đồ đường kia có thể nhìn ra được, trước mắt thị giá son môi được yêu chuộng nhất trên thị trường là từ 1 nghìn rưỡi đến 3 nghìn.
Nhưng mà, độ hài lòng đối với giá son môi này chỉ chiếm năm mươi phần trăm!
Lục Tam Phong lại vẽ biểu đồ khách, lại là giảng giải, Giang Hiểu Nghi ngồi đó đã đần thối cả ra, rất rất lâu sau mới hỏi lại một câu: “Thế bây giờ làm cái gì trước?” Lục Tam Phong thấy dáng vẻ khuôn
mặt ngơ ngác của cô, trong lòng biết rằng cô hoàn toàn là kiểu không biết làm cái gì, nhìn thời gian một cái, đã là sáu giờ bốn mươi phút tối rồi.
“Ăn cơm trước, nếu đã phải làm chuyện lớn, thì phải ăn một bữa cơm thịnh soạn để chúc mừng mới được.”
Giang Hiểu Nghi vô cùng đồng ý gật gật đầu, hai người ra khỏi nhà, trực tiếp đi đến một nhà hàng cơm Tây, gọi món, bít tết đắt nhất, còn có mấy món rau khách cùng một chai rượu vang.
“Bây giờ quan trọng nhất chính là, đặt một cái tên” Lục Tam Phong vừa ăn vừa hỏi: “Em muốn gọi là gì?”
Giang Hiểu Nghi rất thật thà nghĩ một lúc, sau đó nói: “Mỹ Phẩm Phong Nghi thế nào?”
Lục Tam Phong lắc lắc đầu, cái tên này không tốt lắm, độ truyền bá ở mức bình thường.
“Vậy gọi là Mỹ Phẩm Hiểu Nghi?”
“Còn không bằng Phong Nghi kìa, em đừng có suy nghĩ từ cái tên nữa, nghĩ sang góc độ khách đi.” Lục Tam Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Làm một cái tên thật lớn vào, L'Oreal bây giờ đã bị đăng kí chưa?”
“L'Oreal là hãng toàn thế giới, vi phạm rồi, thứ em đang dùng không phải L'Oreal sao?” Trong lĩnh vực mỹ phẩm thì Giang Hiểu Nghi vẫn hiểu nhiều hơn Lục Tam Phong.
“Vậy thì gọi là MonaLisa đi, đăng kí một cái tên quen thuộc, dễ nhớ!”
Giang Hiểu Nghi ăn cơm, khẽ nhíu mày nói: “Không hay lắm, đúng rồi, Phượng Tiên có nói qua một lần, gọi là gì nhỉ... Hoa Sa, hình như có liên quan đến kết hôn gì đó, áo cưới kiểu truyền thống, dù sao cũng rất có ý nghĩa.
Lục Tam Phong cảm thấy cái tên này cũng khá được, gật gật đầu nói: “Vậy thì gọi như thế đi, ngài mai đi đăng kí công ty, cái người đại diện pháp luật ấy không được để em làm, đến lúc đó mua cái chứng minh thư trên thị trường, rồi dùng chứng minh thư đó đi ngân hàng, bên đó phải kiểm nghiệm...
Lục Tam Phong ăn cơm, rất thoải mái nói chuyện với Giang Hiểu Nghi, anh có thể cảm nhận được, Giang Hiểu Nghi đang có chút hưng phấn, dù sao đây cũng là đầu tiên cô lập nghiệp.
Lục Tam Phong cũng rất vui, cô hoàn toàn đặt tâm trí và trạng thái của mình vào công việc kinh doanh, thì sẽ không sống trong đau khổ nữa.
Còn về cái nhà máy này, chẳng qua chỉ là mua cho cô một thứ đồ chơi to bự mà thôi, thua lỗ hay kiếm được tiền thực sự không quan trọng.
Lục Tam Phong ăn cơm, cái miệng trái gọi câu tổng giám đốc Giang, phải gọi một câu chủ tịch Giang, đùa cho Giang Hiểu Nghi cười khanh khách, cô cầm lấy ly rượu, chạm nhẹ một cái, Lục Tam Phong nói: “Vậy anh sẽ đại diện hai công ty điện tử Thủy Hoàn, thực phẩm Thủy Hoàn, chúc tổng giám đốc Giang kiếm được nhiều tiền, con đường sẽ phát phát phát”
Giang Hiểu Nghi cười đến sắp không ngồi thẳng được nữa, cầm ly rượu lên một hơi uống cạn.
Lục Tam Phong anh không hề nghĩ rằng, cái công ty nhỏ tên Hoa Sa này, nhiều năm về sau lại trở thành một xí nghiệp đi đầu trong ngành mỹ phẩm trong nước, đồng thời trên các phương diện váy cưới, ảnh cưới, lễ cưới đều có được tiếng vang lớn.
Đương nhiên, những lời đó đều là sau này!
Ngày hôm sau, Lục Tam Phong đưa Giang Hiểu Nghi đi đăng ký công ty, buổi trưa ăn một bữa cơm, thuận tiện thuê một nơi làm việc tạm thời, bởi vì nơi này quá nhỏ, dân văn phòng căn bản không ai thuê.
Lục Tam Phong dứt khoát gọi điện để Liễu Ngoạn dọn ra một phòng làm việc, tạm thời cho anh dùng tạm.
“Hôm qua em nói chuyện điện thoại với Phượng Tiên, cô ấy vô cùng kích động, nói em nhất định có thể thành công, cô ấy nói, muốn để anh quay về xem nhà máy, còn cô ấy sẽ đến đây cùng em lập nghiệp.” Giang Hiểu Nghi nói.
Lục Tam Phong nghe thấy lời này thì trợn trắng mắt, rõ ràng cô ta muốn đến chơi, lại còn nói là lập nghiệp, không phải là chơi sao?
“Cô ấy vẫn nên làm cho tốt công việc của mình đi.” Lục Tam Phong ăn cơm xong hút một điều thuốc, nói: “Chiều nay chúng ta đi xem nhà máy một chút, bên này tôi thật sự không hiểu rõ lắm, không biết khu nào có nhiều nhà máy.
“Từ từ làm, dù sao thời gian hai ba tháng cơ mà.” Giang Hiểu Nghi không hề gấp gáp nói.
Ăn xong cơm, hai người lái xe thẳng đến chỗ Liễu Ngoạn Đằng đang ở, lúc Liễu Ngoạn nhận được điện thoại thì cả người đần cả ra.
Lục Tam Phong muốn lập nghiệp sao?
Hơn nữa còn làm về công ty mỹ phẩm?
Điều này khiến đầu óc anh ta có chút chững lại, suy nghĩ rất lâu, cũng chỉ có thể hiểu thành, đó là để chuẩn bị cho bước phát triển tiếp theo của công ty, mặc dù điện tử với mỹ phẩm là hai thứ không hề liên quan gì đến nhau, nhưng bây giờ không phải đều chú ý đến sáng tạo sao.
Hai giờ hơn chiều, Lục Tam Phong đến công ty, đầu tiên là đi tới phòng làm việc của Liễu Ngoạn.
“Tổng giám đốc Lục đến rồi?” Liễu Ngoạn vội vã đứng lên nói: “Mau ngồi đi, phòng làm việc đã dọn dẹp xong hết rồi, diện tích bốn mươi lăm mét vuông, không biết đã đủ chưa?”
“Đủ rồi, tiến độ nghiên cứu gần đây thế nào rồi?” Lục Tam Phong ngồi xuống hỏi: “Mấy đội đi học kia phải phải đi nhiều vào, hơn nữa lúc quay lại phải có thành tích trong tay, không được để bọn họ đi chơi.
“Cái này là đương nhiên, trước cuối năm, nên có mấy hạng mục kĩ thuật phá vỡ độc quyền của nước ngoài, chỉ có điều chúng ta không được một mình, mà phải cùng với những đơn vị kỹ thuật khách hợp tác với nhau, sản phẩm năm sau đang có sự tiến bộ lớn mặt làm mới, đặc biệt là giai đoạn phân giải màu, trên phương diện điện tử thì chúng ta có sự đột phá lớn về kỹ thuật đấy.
Đối với việc đột phá kỹ thuật của phương diện điện tử, Lục Tam Phong không hề quá bất ngờ, dù sao bây giờ kỹ thuật trên thị trường đều đã phát triển hơn, chất lượng hình ảnh của Wipuda lại quá kém.
Chỉ có thể nói tất cả đều đã nằm trong dự liệu, Lục Tam Phong uống một chút nước, đơn giản tìm hiểu một chút về tình hình tài chính của công ty, tổng thể mà nói vẫn được coi là ổn định, trước đây cho 4 tỷ rưỡi, chống đỡ được tới tháng bốn tháng năm năm sau thì không phần đề gì.
Liễu Ngoạn nói xong thì nhìn Lục Tam Phong, trong lòng thực sự rất tò mò, hỏi: “Tổng giám đốc Lục, sắp tới phương hướng phát triển của công ty chúng ta là... mỹ phẩm sao?”
“Cái này liên quan gì tới điện tử Thủy Hoàn hả?” Lục Tam Phong đứng dậy nói: “Chỉ là thuận tiện lập nghiệp chơi chơi thôi, phòng làm việc ở đâu?”
“Tôi còn có cuộc họp, để Lý Thiên Na dẫn anh qua đó.” Liễu Ngoạn gọi một cô gái nhỏ đến, dẫn Lục Tam Phong cùng Giang Hiểu Nghi đi tới phòng làm việc ở một góc.
“Lập nghiệp? Chơi chơi?” Mặc dù trong đầu Liễu Ngoạn ngờ vực, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, việc mỗi ngày của anh ta cũng không ít.
Phòng làm việc không nhỏ, bên trong đặt một cái bàn hình chữ nhật, còn có mười mấy cái ghế ngồi, thu dọn vô cùng sạch sẽ, trên cửa sổ còn đặt một hàng chậu hoa, bên trong trồng những hoa là hoa.
Lục Tam Phong loanh quanh dạo một vòng, vừa ngồi xuống đã lại nói: “Tạm thời nơi này sẽ là phòng làm việc, tiếp sau đây chúng ta phải làm gì?”
Giang Hiểu Nghi nghĩ một lát rồi nói: “Tuyển người!”
“Thông minh!” Lục Tam Phong không hề keo kiệt mà nịnh bợ, khen một trận rồi nói: “Trước tiên tìm một tổng giám đốc, sau đó lại tìm vài người cấp dưới, những chuyện sau đó có thể để tổng giám đốc làm việc, em phụ trách kiểm định là được rồi.”
“Vậy bây giờ đi tìm, đi thôi!” Giang Hiểu Nghi rất kích động hất cái đầu, chuẩn bị muốn đi.
“Không vội, đợi hút hết điếu thuốc này đã” Lục Tam Phong thấy cô rất hứng phấn, giống như đang tham gia một trò chơi cỡ lớn vậy.
Trước mắt trong thị trường nhân tài trong nước, có thể thật sự tìm ra nhân tài, chỉ e là chỉ có ở Thành Minh mà thôi, đi những thị trường kiếm việc làm ở thành phố khách chỉ có thể tìm được người, hơn nữa còn là lượng lao động cấp thấp.
Ở đây khá nề nếp, có điều vị trí trước cửa vẫn có không ít người đang dựa sát một bên hút thuốc, nhìn thấy những người tướng mạo thành thật thì hỏi một câu: Có muốn làm việc không?
Đám người này là môi giới đen, nếu không phải thì là đã cấu kết với bên nhà máy, làm xong việc sẽ không đưa tiền, còn có lấy lí do phải nộp đủ loại tiền, mục đích lừa đảo.
So với bên trong mà nói, thì chính quy hơn, giao tiền rồi, ghi tên công ty anh, cho anh một bàn làm việc, chính là