Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 352: Chương 352: Kì tài kinh doanh






**********

Bữa cơm tối nay khá là đặc biệt, gọi cả tổng giám đốc Hứa tiếp khách, nhưng không gọi Điền Mẫn, còn có hai người phụ nữ, dáng vẻ ba mươi bốn mươi tuổi, tuyệt đối không phải loại chỉ bồi rượu.

Lục Tam Phong đẩy cửa bước vào trong phòng, Hác Triều Nhân gần như không hề cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của Lục Tam Phong, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục đến khá sớm đấy, mau ngồi xuống đi, phó thị trưởng Lưu sẽ lập tức tới ngay."

“Vị này là tổng giám đốc Lục sao? Thật trẻ quá!” Người phụ nữ ngồi bên cạnh vội vã đứng dậy, thái độ khách khí hơn.

Lục Tam Phong bắt tay, cảm thấy người phụ nữ trước mặt này rất biết nói chuyện, nhìn dáng vẻ thì lúc hai mươi tuổi chắc chắn là một ngọc nữ, đáng tiếc bây giờ thân thể có chút phát tướng, khuôn miệng không ngừng vểnh lên khen ngợi, cùng người phụ nữ bên cạnh kẻ xướng người họa, mới nói mấy câu đã làm cho không khí trong phòng thoải mái hẳn.

“Tôi là tổng quản lí của công ty giải trí Khải Đồ, họ Ngô, cậu không cần để ý nhiều, cứ gọi tôi một tiếng chị Ngô là được."

Lục Tam Phong cười đồng ý, rồi lại nhìn Hác Triều Nhân nói: “Dưới tay tổng giám đốc Hác thật sự là lớp lớp nhân tài nhỉ, mồm miệng chị Ngô đây tuyệt đối có thể làm cho người chết sống lại đấy.

“Chị Ngô chủ yếu là công phu mồm mép lợi hại thôi.” Người phụ nữ bên cạnh nói.

"Sao có thể nói một cách hạ lưu như thế chứ?” Người trong phòng đều cười cả lên, Lục Tam Phong cũng ngồi đó cười, hai người phụ nữ này giống như đang nói tướng thanh vậy, có một số lời nói dù dung tục, nhưng trên bàn ăn thì cũng đều là như thế.

Niên đại chín mươi là niên đại của sự phân cực, có người phụ nữ bảo thủ như Giang Hiểu Nghi, cũng có người phụ nữ vô cùng cởi mở, có những bữa tiệc ăn mãi ăn mãi, rồi quần áo tự dưng không cánh mà bay, người nghe nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng tất cả đều là sự thật bày ra đó.

Nói rồi nói, cửa phòng ăn lại lần nữa được đẩy ra, Lưu Quý Khương sải bước vào trong, tổng giám đốc Hứa cùng Hác Triều Nhân vội vã đứng dậy.

“Ngài có thể đến đây thực sự vui mừng quá, mau ngồi xuống thôi.” Hác Triều Nhân niềm nở tiếp đón.

Chị Ngô bên cạnh đánh giá một lượt rồi mở miệng nói: “Vừa nhìn phó thị trường Lưu là biết người có văn hóa, tôi cũng nhìn thấy không ít người làm quan, nhưng người nho nhã như vậy thì mới gặp lần đầu.”

“Nho nhã thì không dám nhận, chỉ là được đi học hai ngày mà thôi.” Lưu Quý Khương tỉnh bơ nói.

“Lại nói khu La Hồ, hiện giờ làm cũng khá tốt, hồi trước đúng là loạn cả lên, tôi còn tưởng là công lao của trưởng khu Hồ cơ, lại nghĩ người như anh ta chẳng có tài cán gì, hôm nay nhìn thấy ngài là tôi biết nguyên nhân gì rồi.” Chị Ngô ngồi xuống nói: “Nơi mà người nho nhã phụ trách, thì nơi đó cũng trở nên tinh tế hẳn.”

“Nói cũng có đạo lí đấy” Khuôn mặt Lưu Quý Khương treo nụ cười, rõ ràng rất để ý câu khen này, rồi thuận miệng hỏi Lục Tam Phong: “Sao cậu cũng chạy đến đây vậy?”

“Đến ăn cơm mà!” Lục Tam Phong sắp xếp lại cái đĩa, cái bát, cốc trà đang đặt lung tung trước mặt mình nói: “Vợ không ở nhà, chỉ có một mình thôi, vừa hay tìm được một chỗ ăn cơm.”

“Như vậy cùng tìm đúng chỗ rồi đấy, tôi cũng là đến đây ăn cơm.” Lưu Quý Khương rất tùy tiện nói.

Chị Ngô nhìn tình hình có chút không đúng, người phụ nữ bên cạnh tìm một chủ đề, hai người bắt đầu nói chuyện, thuận tiện kéo cả tổng giám đốc Hác và tổng giám đốc Hứa vào, nên náo nhiệt thì có náo nhiệt, nên cười thì có tiếng cười.

Lục Tam Phong không thể không thừa nhận, bữa cơm này là bữa cơm vui vẻ nhất mà anh từng tham gia, chị Ngô luôn có thể kéo không khí lên cao, khiến mỗi người trong phòng đều có thể hòa vào bầu không khí ấy, hơn nữa còn tìm được đúng vị trí của mình.

Loại năng lực này chính là bẩm sinh mà có, phải nắm được nhiệt độ bầu không khí trong phòng, không được quá nhiệt, sẽ dễ có người vui quá, đắc tội với lãnh đạo, cũng không được quá chán, lãnh đạo sẽ không vui.

Sau khi uống hết ba lần rượu, ăn hết năm vị cơm, chị Ngô làm ngay một đoạn “Dùng trí uy hổ núi”, khiến không khí trong phòng đẩy lên cao trào, Lưu Quý Khương còn đứng dậy hát thêm hai câu, hay hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải vỗ tay.

“Tôi buộc phải nói một câu xin lỗi với tổng giám đốc Lục tại đây, mượn bữa cơm này cũng coi như được quen biết với tổng giám đốc Lục rồi, mặc dù chúng ta không cùng một ngành nghề, nhưng sau này có vấn đề gì thì cứ tìm tôi!” Tổng giám đốc Hứa đứng dậy, trên người vẫn còn mùi rượu, một tay cầm chén rượu trắng, còn kẹp một điều thuốc đang hút dở, tay còn lại vươn qua muốn bắt tay.

“Cho tôi chút mặt mũi chứ?”

“Cho cho cho!” Lục Tam Phong nhìn anh ta có chút say rồi, vươn tay bắt lấy tay anh ta, nói: “Đó là chuyện liên quan đến Điền Mẫn, đều đã qua cả rồi!”

“Vừa nãy tôi vừa chịu một ly với thị trưởng Lưu, lần này tôi sẽ một hơi uống cạn!” Tổng giám đốc Hứa mím chặt môi.

Lưu Quý Khương nấc một hơi nhìn Lục Tam Phong nói: “Tổng giám đốc Lục nghĩ thế nào?”

“Chuyện lớn như vậy, không phải một hai ngày là có thể nghĩ được, có tin tức rồi nhất định sẽ lập tức báo cho anh.” Lục Tam Phong nói cho có lệ.

Hác Triều Nhân không ngừng thầm thì bên tại Lưu Quý Khương, không biết hai người đang giao lưu cái gì, Lục Tam Phong cũng không có tâm tư đi nghe, tối nay anh chỉ đến để ăn cơm.

Hác Triều Nhân dùng tên của anh để làm bậc thang cho Lưu Quý Khương đi xuống, cả hai bên đều có mặt mũi.

Đến cả chị Ngô bồi rượu như vậy, thái độ đối với Hác Triều Nhân cũng chỉ là cho có mà thôi, trong mắt của chị ta, Lục Tam Phong chính là làm nền cho bữa ăn này, chị ta đã tham gia rất nhiều bữa tiệc, chưa từng nhìn sai bao giờ, loại nhân vật này luôn luôn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cho một cơ hội tham gia bữa tiệc, cũng chỉ là một cái máy ăn cơm hình người mà thôi.

Nhìn nhìn thời gian, đã gần đến mười giờ tối rồi, Hác Triều Nhân cùng Lưu Quý Khương thầm thì to nhỏ nói chưa xong, Lục Tam Phong sớm đã ăn no rồi, không muốn tiếp tục ngồi đợi nữa, anh đứng lên nói: “Tôi đột nhiên có chút việc gấp, không ở cùng mọi người được, mọi người cứ từ từ ăn.”

Hác Triều Nhân đứng dậy khách khí nói hai câu, sau đó cũng không nói gì nữa, lúc đi, đến cả chị Ngô cũng không thèm tiễn anh, có thể thấy trong mắt bọn họ, Lục Tam Phong không quan trọng tới mức nào.

Đi xuống dưới lầu, Lục Tam Phong cũng không thèm để ý, anh lái xe quay về nhà.

Buổi chiều ngày kế, Lục Tam Phong đến sân bay đón Giang Hiểu Nghi về nhà, cả đường nói chuyện về trong nhà thay đổi như thế nào, bây giờ toàn bộ gia đình đã chuyển vào trong thành phố sống, mua được một căn hộ chưa ai ở của công nhân, cũng coi như có nhà để ở.

“Như Lan khóc không?” Lục Tam Phong hỏi.

Mặc dù cô gái nhỏ bình thường có chút làm người ta phiền não, nhưng vừa nghĩ đến cô bé một mình ở đó trong lòng anh lại có chút không nhẫn tâm.

“Con bé không khóc, em đã khóc rồi, cả một đường đi em khóc suốt.” Giang Hiểu Nghi vừa nói vành mắt vừa đỏ lên, nức nở nói: “Cái con nhóc đó chẳng biết thương người khách gì cả, lúc em đi muốn con bé ôm em một cái, nó lại vội vã chạy vào thùng phân bò chơi... huhu... huhu.”

Giảng Hiểu Nghi thương tâm khóc cả lên.

“Phụt phụt." Lục Tam Phong thực sự không nhịn nổi nữa rồi, nhưng Giang Hiểu Nghi bên cạnh đang khóc, cái miệng không ngừng co rút.

“Anh cười cái gì chứ? Không phải con gái anh sao?”

“Chơi phân bò khá tốt mà, em đừng mềm lòng thế chứ, nghỉ hè về quê cũng tốt, trong thôn rộng rãi, muốn chạy thế nào thì chạy.” Lục Tam Phong lái xe nói: “Lát nữa đi ăn cơm trước, ăn xong anh sẽ nói với em làm sao để mở công ty."

“Mở công ty không phải chỉ là đi cục công thương đăng kí một cái, rồi tìm nhà máy, mua máy móc, tìm nhân công sao” Giang Hiểu Nghi buồn bực nói: “Cái này còn phải học?”

Lục Tam Phong hiển nhiên có hơi kinh ngạc, anh nhìn Giang Hiểu Nghi một cái, than thở nói: “Em mà lại biết nhiều như vậy?”

Giang Hiểu Nghi mân mê cái cằm, giọng nói đem theo vài phần nũng nịu nói: “Em và Phượng Tiên gần như ngày nào cũng nói chuyện, cô ấy là giám đốc chuyên nghiệp trâu bò nhất giới thương nghiệp, em có thể kém đến mức nào chứ?”

“Giám đốc chuyên nghiệp trâu bò nhất?” Lục Tam Phong không nhịn nổi cười phá lên, cái thể loại tự đánh trống thổi kèn chỉ có thể dọa được Giang Hiểu Nghi mà thôi.

“Em cảm thấy Phượng Tiên khá lợi hại, tiếng anh nói cũng tốt, cũng quen với nhiều mặt xã hội, bây giờ lại quản lí một công ty to như vậy, anh còn luôn mắng người ta, cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ?” Giang Hiểu Nghi biện hộ cho Trương Phượng Tiên.

“Mở công ty, không phải là những thứ mà em nói, những thứ đó là phần cứng, quan trọng nhất là phần mềm, quản lí hành chính, định vị thị trường, doanh tiêu, kế hoạch, định vị sản phẩm các kiểu, chỉ riêng quản lí hành chính đã phân thành rất nhiều loại, tiền lương quyết định ra sao? Là theo thành tích hay là lương cứng luôn?”

“Nhân viên thăng chức làm như thế nào, một khi người quản lí cấp cao bị bỏ trống, thì bỏ đó hay phải đề bạt, đề bạt nhân tài còn có làm cách nào ngăn người ta tự bành trướng, ví dụ một người nào đó rất có năng lực, công ty mà không có anh ta thì sẽ phải đóng cửa, phải làm sao đây?”

“Những thứ này đều là quản lí, những nhân tài quản lí xuất sắc là có thể giúp các bộ phận trong công ty phối hợp với nhau, nhưng là chúng kiềm chế lẫn nhau để đạt được một loại cân bằng nào đó, theo cơ chế này, người kém nhất không thể vào được, người lợi hại nhất cũng không có khả năng một tay che trời, có một quyển sách mang tên “Quản Lý Trung Dung”, em có thể đọc một chút.”

Lục Tam Phong nói nói rồi mưới phát hiện Giang Hiểu Nghi không hề lên tiếng, quay đầu qua nhìn cô một cái đã thấy mắt cô dại ra nhìn chằm chằm anh.

“Sao thế?”

“Em nghe là muốn ngủ, còn tưởng rằng là chuyện đơn giản, sao đến miệng anh lại nhiều thứ như vậy chứ?” Giang Hiểu Nghi có chút đáng yêu bĩu môi nói.

Lục Tam Phong nhìn dáng vẻ của cô, ngốc ngốc ngơ ngơ, thực sự rất đáng yêu, không nhịn nổi mà vươn tay bẹo má cô một cái, vốn là còn muốn lên mấy lớp cho cô học tập nữa.

Ít nhất là để cô hiểu rõ cái gì là xí nghiệp, nguyên lí vận chuyển xí nghiệp, trọng điểm nói một chút về ba bộ phận tài chính, nhân sự, thị trường, sau đó lại






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.