Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 82: Chương 82




“Các vị tới sớm thế à? Lúc đầu tôi nghĩ nên đến sớm một chút rồi tự mình hoàn nghênh mọi người đấy.” Lục Tam Phong đảo mắt nhìn một vòng, cười nói: “Hiện tại như vậy làm tôi có chút xấu hổ a.”

“Cậu cũng không cần xấu hổ đâu, nhà máy của mấy người bọn tôi cũng sắp đình công rồi, tự nhiên bọn tôi cũng trở nên nhàn rỗi thôi.” giám đốc Thi sắc mặt trầm như nước, cả người nhìn qua gầy gò đi một vòng, giọng nói lạnh lùng: “Bọn tôi chỉ là muốn cùng cậu Ông đây ăn một bữa cơm mà thôi, tiện thể tìm hiểu một chút xem xem cậu là thần tiên ở nơi nào xuống đây a!”

“Hiện tại tôi có vài điểm đáng ngờ, chuyện cậu và Trâu Hùng Dũng cùng nhau an bài, sao vợ của sếp Tiền cũng có một chân ở trong vậy?” Ông Kim Tam mở miệng hỏi.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong, làm cho Lục Tam Phong tựa như có một cái gai ở trên lưng.

Mấy người ngồi đây đều là các đại lão trong giới kinh doanh của thành phố Bạch Nhiên, về khí thế thì tuyệt đối phải có, lại thêm mấy người bọn họ cố tình tạo áp lực, người bình thường chỉ sợ đã sớm gánh không nổi mà mồ hôi lạnh đổ đầy đầu rồi.

Nhưng mà Lục Tam Phong lại bình tĩnh cười cười, ngồi tại chỗ nhìn tất cả mọi người một vòng, không kiêu ngạo không tự ti đốt một điếu thuốc, mở miệng nói: “Chuyện này a, chỉ có thể nói, đúng dịp, mọi chuyện phát triển đến ngày hôm nay đến tôi cũng không nghĩ đến được.”

“Lấy trình độ của cậu, phân chia công việc tốt là chuyện không hề khó chút nào, rốt cuộc là Trâu Hùng Dũng đã cho cậu chỗ tốt nào hả?”

Tiền Trọng Nam mở miệng nói: “Đừng đấu nữa, cậu chưa nghe qua một câu, thỏ khôn chết, chó săn nấu. mấy tên thỏ khôn chúng ta nhanh thôi cũng sẽ bị chó săn bắt vào nồi sắt nấu rồi, cậu nghĩ cậu còn chỗ tốt sao?”

“Giám đốc Tiền nói thật có lý, Trâu Hùng Dũng đi hứa hẹn người khác, chẳng qua cũng chỉ là một chức vị mà thôi, bọn tôi có thể cho cậu tiền!” giám đốc Thi dần dần hướng dẫn nói.

“Vậy sao?” Lục Tam Phong cảm giác được sự việc có điểm rất kỳ lạ.

“Lục Tam Phong, tôi cho rằng mấy người bọn họ nói rất đúng đấy, lợi ích lâu dài mới có thể mang lại cuộc sống tốt hơn, tiền của bọn họ đều bị đọng lại trong hạng mục lớn về sữa bò kia, cổ phần đều thế chấp cho ngân hàng, một khi quá hạn mà không trả, nhà máy của bọn họ liền bị đem đi bán đấu giá đấy.” Bạch Ngọc Phương nắm lấy tay Lục Tam Phong nói: “Lấy lại được nhà máy mới là kế hoạch lâu dài!”

“Không sai, mấy nhà máy chúng ta có thể cho cậu bất cứ cái gì nếu cậu muốn!”

“Nhà máy đang hoạt động, đây chính là cỗ máy in tiền, có thể nói là chúng ta sẽ có được dòng tiền ổn định!”

“Bây giờ cậu đến đi đơn vị đi làm cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Bọn tôi có thể cho cậu nhiều hơn a!”

Lục Tam Phong nhìn mấy người bọn họ, lại quay sang nhìn Bạch Ngọc Phương, hiển nhiên cô ta cũng cảm thấy bản thân cũng không có cách nào để khống chế nhà máy thực phẩm trong tay của Tiền Trọng Nam, lợi ích của đám người này đều cùng bị hao tổn, vì vậy liền đứng chung một chỗ.

“Có ý tứ gì?” Lục Tam Phong hỏi.

“Là như vậy, nếu như cậu đứng ra, xem như một người làm chứng, còn bọn tôi đi đến Tòa án Trung cấp bên kia khởi tố chính phủ thành phố Bạch Nhiên, tỷ lệ thắng kiện vô cùng lớn. Nếu hạng mục bỏ sữa không thành lập được vậy thì tài chính nhất định sẽ được trả về, hơn nữa bên tòa án cũng sẽ phản cho ngân hàng địa phương trả cổ phần thế chấp cho chúng ta.”

“Đúng vậy, hiện tại thu thập tư liệu, tìm luật sư, có thể xong trước khi Tết đến.” giám đốc Thi lo lắng nói.

Lục Tam Phong cười tủm tỉm nhìn những người này, mở miệng nói: “Các người có thể cho tôi bao nhiêu tiền vậy?”

“Cậu chỉ là một sinh viên đại học thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một người cho cậu năm vạn, từng này cũng đủ để nuôi sống cậu cả đời rồi.” Tiền Trọng Nam nói với vẻ kiêu ngạo.

50.000 nhân dân tệ, đối với một sinh viên đại học mà nói, đây đúng là một khối tài sản khổng lồ, mặc dù công việc đã được phân chia, nhưng mà lại có rất nhiều người lựa chọn ra biển làm ăn khởi nghiệp.

“Kỳ thật con người của tôi, khẩu vị rất lớn, tôi cảm thấy, thời điểm cổ phần nhà máy xí nghiệp của các người bị ngân hàng mang đi đấu giá, tôi có thể thử ra tay một chút.” Lục Tam Phong nói mà không có chút rung động nào, đồng thời ánh mắt lại lặng lẽ quan sát sắc mặt của mọi người.

Một đám người đồng loạt giật mình, quả nhiên, tình huống xấu nhất đã xuất hiện.

“Cậu đang định ăn vạ hay sao? Tôi biết là cậu lái xe đến đây, chắc hẳn trong nhà cậu cũng có chút tiền đi, thế nhưng mấy cái nhà máy của bọn tôi đều là nhà máy lớn, tùy tiện động một cái giá trị đều là trăm vạn trở lên, bằng không ngân hàng cũng không thể thu được lãi từ các khoản vay của bọn tôi đâu.”

“Tôi khuyên cậu nên cẩn thận một chút, có cơm nhưng đôi khi chút cơm ấy lại khó ăn, nói không chừng có nghẹn chết người đấy. Lại nói, cậu định ăn chơi với cái nhà chỉ có chút tiền kia của cậu hay sao?” Trong giọng nói của ông Kim Tam tràn đầy uy hiếp nói: “Có thể hợp tác với bọn tôi đã là khởi đầu tốt cho con đường của cậu rồi. Nên trân trọng đi!”

“Ai nha nha, mấy người nhìn lại bản thân xem, muốn khi dễ tôi không có tiền có phải không?” Lục Tam Phong vừa nói vừa cười rất xán lạn, hỏi: “Nếu như tôi lấy được tiền ra thì sao giờ?”

Mọi người ở chỗ này bắt đầu nổi lêr từng trận mơ hồ hoài nghi, đến cả sắc mặt của Bạch Ngọc Phương cũng bắt đầu xuất hiện vẻ luống cuống, dùng tay nắm lấy quần áo của Lục Tam Phong: “Cậu đừng trì hoãn thêm nữa, mọi người đều đang bàn bạc rất tốt mà. Trong nhà cậu xem như có tiền đi nữa thì cũng không có khả năng xuất ra một lúc hơn trăm vạn đâu!”

giám đốc Thi hít sâu một hơi, đốt một điếu thuốc, nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Cậu ta đang chơi chúng ta, muốn cho chúng ta nhiều áp lực hơn. Cậu chẳng qua chỉ là muốn thêm chút tiền mà thôi, tôi nói cho cậu biết, chỉ có năm vạn tệ, còn lại cậu không có tư cách ở đây bàn điều kiện với bọn tôi. Hiểu chưa?”

Lời này của giám đốc Thi vừa nói ra làm cho những khác kịp phản ứng lại, trên mặt là một mảnh biểu tình tỉnh ngộ, cậu ta đây là đang muốn rao với giá trên trời à?

“Một người cho cậu năm vạn tệ đã là rất nhiều rồi, nếu như cậu muốn phát triển làm ăn, bọn tôi có thể mang cậu đi theo, đây coi như một cái điều kiện. Về phần cậu, cậu nói rằng sẽ bỏ ra vài triệu để có được của chúng tôi, lấy cổ phần thế chấp ngân hàng của bọn tôi ra uy hiếp làm bọn tôi tính toán sai …”

“Hừ, thật sự là chưa từng thấy qua sự đời mà, mấy triệu, có thể nói lấy ra là có thể sẽ có ngay lập tức sao? Nếu có thì có thể lấy ra cho tôi xem một chút đi!” Tiền Trọng Nam nói xong liền vỗ bàn một cái.

Trong phòng bầu không khí càng thêm cứng ngắc, Bạch Ngọc Phương có chút lo lắng, mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, làm sao cứ phải khiến mọi chuyện đi đến bước đường này.

“Muốn tôi lấy ra sao?” Lục Tam Phong dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn mấy người tưởng chừng như đã nắm chắc mọi thứ trong tay, trên mặt anh lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm.

“Cậu có thể lấy ở đâu ra chứ? Nếu cậu có thể lấy ra mấy triệu này thì tôi sẽ cúi đầu đi ra ngoài!” Ông Kim Tam đập bàn một cái, đứng lên quát, ngón trỏ mang nhẫn chỉ thẳng vào mặt Lục Tam Phong mà nói, sắc bén đến không thể đỡ được.

“Được thôi!” Lục Tam Phong nghe thế thì từ trên người móc ra một cái thẻ, để lên bàn nói: “Mời ông Kim đây cúi đầu mà đi ra ngoài đi, mọi người vỗ tay nào!”

“Con mẹ nó cậu định đùa nghịch với tôi sao? Cậu nghĩ chỉ cần móc ra một cái thẻ thì liền có thể có đủ mấy triệu hay sao?” Kim Tam hừ một tiếng rồi ngồi xuống hô: “Phục vụ đâu, đi vào đây một chút!”

Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng tiến vào, mở miệng nói: “Thưa ngài, ngài cần phục vụ gì vậy?”

“Chỗ mấy người có máy POS không? Đến kiểm tra tấm thẻ cho vị khách này một chút đi!” giám đốc Thi mở miệng nói.

“Có, ở lầu hai mươi sáu ạ!”

Tiền Trọng Nam cầm lấy cái thẻ, nhìn sang Lục Tam Phong nói: “Cậu chắc không nghĩ tới nơi này có máy POS cơ đi? Đây chính là khách sạn năm sao, mấy cái đồ vật cao cấp như vậy chắc cậu cũng chưa từng thấy qua đúng không? Tôi nghĩ cậu đến máy POS cơ là gì cũng không biết nhỉ? Đừng mạnh nữa, hợp tác với bọn tôi là con đường tốt nhất của cậu rồi. Đừng lãng phí thời gian nữa!”

Lục Tam Phong không nghĩ tới, sếp Tiền đến cả máy POS cơ cũng đem ra khoe với anh, nhưng là, hiện tại cái loại máy này là đồ vật cao cấp, người bình thường không thể biết đến nó đâu.

Cả đám người thấy anh ngồi bất động ở đó không nói gì liền cảm thấy tấm thẻ kia chẳng qua lấy ra chỉ để biểu diễn ra oai một chút mà thôi, mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, vậy thì có thể dễ dàng hơn rồi.

Mấy phút sau người phục vụ khi nãy đi đến, để tấm thẻ lại trên bàn, nói: “Tiền trong thẻ này đã tra rõ ràng rồi ạ!”

Kim Tam nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Cậu còn điều gì muốn nói không? Tôi thấy vẫn nên quên đi, chừa cho cậu chút mặt mũi, người lớn rồi vẫn chỉ là một sinh viên mà thôi.”

“Ông ta đã cho tôi nhiều mặt mũi như vậy thì tôi cũng dứt khoát không nể mặt ông nữa.” Lục Tam Phong phất tay một cái: “Nói!”

“Trong tấm thẻ này có tổng cộng 2.874.526!” Sau khi dứt lời, người phục vụ này phát hiện, cả đám người ở chỗ này đều ngây ngốc ở một chỗ, giống như bị dãy số ‘này dọa sợ vậy.

Thời điểm mà cô mang tấm thẻ này đi kiểm tra, sau khi nhìn thấy nhiều tiền như vậy cũng giật nảy mình, nhưng là loại địa phương này cũng không hề thiếu những người có tiền mà.

“Xin hỏi mọi người còn điều gì cần phục vụ không ạ?”

Lục Tam Phong khoát khoát tay, để cô ấy đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Phương không thể tin vào tại của bản thân, chuyện này làm sao có thể xảy ra?

Trên người của cậu ta vậy mà lại mang theo gần ba triệu nhân dân tệ.

Đây là khái niệm gì, tương đương với ba mươi năm sau, trong thẻ sẽ chứa đến ba tỷ, điều này làm cho người ta thật sự không dám tin vào, hơn nữa đây cũng chỉ là thẻ ‘của một tên sinh viên vừa mới tốt nghiệp mà thôi.

“Không phải cậu nói, cậu vừa mới tốt nghiệp đại học hay sao?” Trên mặt Bạch Ngọc Phương tràn đầy vẻ không thể tin nổi, hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai hả? Cậu gạt tôi, từ đầu đến cuối cậu đều lừa gạt tôi!”

Cô ta vừa nói chuyện nước mắt vừa lộp bộp rơi xuống.

Lúc này mấy người Kim Tam mới kịp phản ứng, bên trong ánh mắt tản ra ảnh sáng lạnh tàn nhẫn, như vậy nước cờ cuối cùng của bọn họ xem ra đã bị hủy rồi!

“Tôi tên là Lục Tam Phong, đây là tên thật của tôi, tôi không phải là sinh viên, thế nhưng tôi là nghiên cứu sinh học, hơn nữa tôi còn là ông chủ của thực phẩm ngon. Không sai, chính là cái kia ngon, là của Tả Hướng Quân.” Lục Tam Phong từng chữ từng chữ nói.

Giờ khắc này sương mù đã được tản ra, hết thảy mọi chuyện đều có thể lý giải được, đám người cũng coi như đã nghĩ ra điểm mấu chốt của sự việc, trong đó ông Kim Tam cười cười nói: “Rất tốt, tôi đã từng nghe qua nhiều chuyện về cậu, thật sự là nghe tên không bằng mắt thấy, cậu đã cho tôi một bài học, vì vậy tôi sẽ chờ xem, xem xem cậu có thể bước chân ra khỏi thành phố Bạch Nhiên này hay không. Nếu như cậu thành công thì coi như Kim Tam tôi đây quả thật đã bỏ phí bao nhiêu năm lăn lộn trong giới này rồi!”

“Ông đang uy hiếp tôi sao?”

“Không phải uy hiếp, tôi sẽ động thủ thực sự đấy!” Nói xong, Kim Tam liền đứng lên rồi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.