Trong phòng tiệc chỉ còn lại hải người Lục Tam Phong và Bạch Ngọc Phương. Lục Tam Phong hút thuốc, mấy ngày nữa ngân hàng sẽ đấu giá cổ phần của mấy nhà máy này, chuyện cũng nên hạ màn.
Còn sự đáp trả của đám người ông Kim Tam, anh sẽ nói với Trâu Hùng Dũng. Anh giúp ông ta nhiều như vậy, nếu như ông ta không đảm bảo được an toàn của mình thì có chút không ổn.
Rà soát lại hết mọi chuyện trong đầu một lượt, Lục Tam Phong quay sang nhìn Bạch Ngọc Phương, thấy cô ta đã ngừng khóc, mở miệng nói: “Khoảng thời gian này đã phiền chị rồi, chuyện cũng đã xong, có duyên thì gặp lại.”
“Cậu nói cái gì?” Bạch Ngọc Phương đỏ mắt nhìn anh nói: “Cậu muốn một phát cắt đứt với tôi? Cậu coi tôi là loại người gì? Ngủ xong rồi thì phủi mông bỏ đi sao?”
“Đã trước là chị ngủ với tôi, tôi không muốn nhưng chị lại cởi áo ngủ, còn cưỡi lên người tôi!”
“Tôi thích cậu như thế, giờ câu đầu tiên cậu nói lại là bảo tôi đi? Tôi đã mất hết tất cả, tôi bị Tiền Trọng Nam lừa, bị gã ta đánh, tìm được chút hy vọng trên người cậu, mà giờ cậu lại nói với tôi như thế? Có phải trong mắt cậu tôi chính là loại phụ nữ không biết xấu hổ đúng không, một người đàn ông như cậu lại giả vờ từ chối phụ nữ rồi lại hưởng thụ, sau đó còn muốn đi sao?”
Bạch Ngọc Phương vừa nói vừa nghẹn ngào.
“Hai ta quen biết chưa tới hai tháng, chị nói chị thích tôi, yêu tôi, chuyện này không phải vớ vẫn sao?” Ánh mắt Lục Tam Phong lạnh lùng nhìn cô ta, rít một hơi thuốc nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc tôi vẫn còn là sinh viên, ánh mắt chị nhìn tôi phát sáng cả lên, nhưng chẳng qua là chị muốn trêu đùa sinh viên mà thôi, sao lại thành tình yêu rồi?”
“Đúng! Tôi là đồ ngu, ảo tưởng về tương lai nhiều như thế, còn muốn sinh con cho cậu. Mấy ngày nay đều chỉ có một mình tôi nghĩ vậy, giờ thì cái gì cũng mất, ngoảnh đầu lại chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương bị lợi dụng mà thôi.”
“Dừng dừng dừng!” Lục Tam Phong đứng lên nói: “Có lẽ cảm nhận của hai chúng ta khác nhau. Nói thật, đêm hôm đó tôi rất đồng cảm với chị khi bị đánh thành như thế. Nhưng khi tôi nói tôi là sinh viên, chị lại muốn ngủ với tôi, chị cách tôi cũng năm, sáu tuổi đấy. Cũng có vài lời tôi muốn nói cho chị biết, gặm cỏ non còn giả bộ đáng thương! Đúng là vô nghĩa! Tôi cũng chẳng phải thiếu niên mười tám, mười chín ‘tuổi đa tình, chỉ vì mấy câu nói dịu dàng của chị mà đã khiến tôi theo chị đến chết.”
Lục Tam Phong nói xong cũng chuẩn bị đi về.
Bạch Ngọc Phương thấy anh không hề đổi ý, muốn đi như thế, vội đứng lên theo ra ngoài, đuổi một mạch đến cửa phòng.
“Còn gì nữa?”
“Tôi nói cho cậu biết một tin, tôi có thai rồi.” Bạch Ngọc Phương nói một cách rất lạnh nhạt.
“Tôi cũng báo cho chị biết một tin, tôi có vợ rồi, hơn nữa còn có một cô con gái, cũng đã thắt ống dẫn tinh rồi, nếu mà chị mang thai thì mời chị tới tìm Tiền Trọng Nam, chắc chắn là của gã ta.” Lục Tam Phong tức giận nói.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự không thể rời bỏ cậu! Tôi thích cậu, muốn cùng cậu trải qua những ngày tháng vui vẻ. Cậu ly dị với vợ cậu đi, về sống với tôi. Tôi yêu cậu hơn cô ấy!” Bạch Ngọc Phương chợt ôm Lục Tam Phong nói.
“Chị đừng nói chuyện yêu yêu đương đương với tôi nữa. Tình yêu là thứ dối trá nhất trên thế giới này, nghe lời chị nói tôi cũng buồn nôn.” Lục Tam Phong thở dài nói: “Nếu năm nay chị mười tám, mười chín, dáng người đẹp, vẫn còn trinh, lại có tiền, tôi sẽ chủ động nói với chị những lời mà chị nói với tôi.”
“Sao cậu lại vô tình và cố tình gây sự như thế chứ?” Bạch Ngọc Phương nước mắt lưng tròng hỏi. “Con mẹ nó! Những lời thoại đó không phải ở trong truyện của Quỳnh Dao sao?”
Lục Tam Phong chau mày, dùng những lời thoại của truyện chụp lên người anh, đúng là buồn cười, bất thình lình đẩy cô ta ra mắng: “Cút con mẹ chị đi!”
Lục Tam Phong vào phòng, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gào khóc của Bạch Ngọc Phương. Từ lúc bắt đầu hai người không nên xảy ra quan hệ, nhưng cô ta mặt dày mày dạn, mình lơ là một cái là cô ta đã nhân cơ hội chui vào kẽ hở.
Mấy phút sau cô ta vẫn không đi, Lục Tam Phong mở cửa phòng, nhìn cô ta nói: “Tôi phục chị thật đấy, coi như tôi không hoàn thành chuyện mà tôi đã đồng ý với chị đi! Thế này nhé, đến tôi thu mua sẽ mua cả Công ty trách nhiệm hữu hạn chế biến thực phẩm Trung Nam. Tôi sẽ bỏ tiền mua những cổ phần đó cho chị, trong tay chị có tiền thì cuộc sống cũng tốt.
Bạch Ngọc Phương khóc thút thít, cô ta cho rằng mình khóc lóc thảm thiết như mưa sẽ khiến Lục Tam Phong mềm lòng, cố ý học theo mấy cô gái nhỏ chu môi làm nũng nói: “Nhưng người ta muốn sống chung với cậu mà.”
“Tôi… Con mẹ nó! Tôi… Cấm chị nói như thế, thật sự quá buồn nôn!” Lục Tam Phong cau mày, hít sâu một hơi nói: “Cứ quyết định thế đi, giờ chị về nhà chị đi.”
Bạch Ngọc Phương đứng lên chạy vào trong phòng, đặt mông ngồi trên giường nói: “Trong thời gian ngắn nữa cậu sẽ không rời đi, tôi muốn ngủ ở chỗ này của cậu.”
“Chị nghĩ thì thế? Tôi đã giúp chị giải quyết vấn đề.” Sắc mặt Lục Tam Phong trầm xuống.
“Tôi thật sự thích cậu, cậu không cần ly dị với vợ cậu. Dù sao cũng phải cung cấp hàng cho nhà máy bên kia, cậu cứ nói là tới đây công tác, mỗi một tháng ở chung với tôi nửa tháng. Cũng cho tôi một mối quan hệ, hai chúng ta cũng kết hôn ở đây. Dẫu sao hai chỗ cũng cách xa như thế, ai biết nào?” Bạch Ngọc Phương mở lớn hai mắt, cứ như đã tìm được biện pháp.
Lục Tam Phong đứng đó không nói lời nào, mắt lạnh nhìn cô ta, nếu cô ta là một cô gái chưa từng yêu, chắc chắn Lục Tam Phong sẽ nghĩ rằng cô ta là một người yêu vô cùng sâu đậm.
Nhưng là một người đàn bà đã qua một cuộc hôn nhân, một người phụ nữ đã ba mươi tuổi, chỉ nghĩ đến lợi ích lớn nhất mà thôi.
Bạch Ngọc Phương nghĩ rất đơn giản, trước mắt muốn tóm được nhà máy, bao nuôi sinh viên đại học là Lục Tam Phong này, hưởng thụ cuộc sống, nhưng bây giờ Lục Tam Phong có tiền, vậy thì gả cho anh.
Sống với người đàn ông nào qua ngày không phải là sống chứ, vậy tại sao không tìm một người có tiền nhỉ?
Hơn nữa mỗi một tháng anh tới chừng mười ngày, thời gian còn lại do mình tự quyết định, cuộc sống này có thể nói là như thần tiên. Bây giờ cô ta đang đánh cược, đánh cược ở cái tuổi của Lục Tam Phong này vẫn nhớ nhung tình cảm lắm.
Nhưng bây giờ phát hiện ra người này thông minh hơn mình, còn biết thu lợi ích lớn nhất hơn!
“Chị có tin tôi sẽ sút chị một cách tàn nhẫn khỏi các khách sạn trong huyện thành giống như Tiền Trọng Nam không!” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm cô ta nói.
Bạch Ngọc Phương nghe thế thì tuyệt vọng, đứng lên nói: “Vậy cậu vẫn giữ lời hứa chứ?”
“Chắc chắn giữ lời, câu đồng ý ban đầu tôi cũng sẽ làm được, chị đi đi!” Lục Tam Phong chỉ tay ra cửa.
“Vậy cậu cẩn thận một chút, ông Kim Tam nói muốn xử cậu, đừng để xảy ra chuyện. Tôi rất cảm ơn cậu đã ở cùng tôi mấy ngày nay, thật sự vui lắm.” Bạch Ngọc Phương ra tới cửa, nhìn Lục Tam Phong một cái, trong lòng có chút không nỡ.
Cô ta biết, đời này sẽ không gặp được người có điều kiện tốt như thế này, lại khiến cô ta rung động không thôi như thế này nữa. Từ từ đóng cửa lại, Bạch Ngọc Phương đứng ở cửa hồi lâu mới rời đi.
Lục Tam Phong có chút phiền lòng nằm trên giường, lật xem lịch một chút, còn cần mấy ngày nữa, vài ngày tới anh không tính ra cửa.
Chắc chắn Ông Kim Tam là một tồn tại đầy quyền uy, suốt hai ngày trời không ngừng có các loại đàn anh đàn em tới cửa.
Buổi tối ngày thứ ba bị cảnh sát đột kích, một phát tóm được ba mươi sáu người.
Sáng sớm ngày kế tiếp, đầu đề báo chí bất ngờ viết: “Thành phố đã phá được một vụ án giết người lớn, thuê người đâm xe lấy tai nạn xe cộ để che giấu kế hoạch giết người, thủ phạm Kim Tam Trung đã sa lưới.”
Lúc Lục Tam Phong đọc được báo, cả người thở phào nhẹ nhõm. Mấy hôm nay ngoại trừ tới phòng ăn thì anh chỉ ở trong phòng khách sạn, đến lúc có nhân viên phục vụ quét dọn phòng thì anh cũng đứng ở hành lang, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Không sợ là giả.
Ngày thứ ba, tờ báo Kinh tế địa phương công bố hàng loạt các công ty thế chấp tài chính ngắn hạn bị bán đấu giá bất ngờ trong đó lại có Công ty trách nhiệm hữu hạn chế biến thực phẩm Trung Nam, công ty trách nhiệm hữu hạn chế biến thực phẩm Lâm Lang vân vân… Ngay cả nhà máy của ông Kim Tam cũng vì tồn tại tình trạng giao dịch phi pháp, trốn thuế nên bị tòa án cho niêm phong kiểm tra.
Trong những nhóm xí nghiệp này, thích hợp để ra tay nhất chính là Công ty trách nhiệm hữu hạn chế biến thực phẩm Trung Nam.
Bên ngoài đặc biệt chú ý tới chuyện xảy ra ở Thành phố Bạch Nhiên, nhất là Kim Tam Trung. Nhà Tiền Trọng Nam giàu như thế, không dụ người ta chú ý là không thể được.
Mà người biết một chút ngọn nguồn bên trong lại khiếp sợ đến mãi sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, tên của Lục Tạm Phong đã để lại ấn tượng trong đầu một số người.
Mùng hai tháng chạp, ông chủ của một công ty có tên là Công ty trách nhiệm hữu hạn đồ hộp Phong Giai đã tới thành phố Bạch Nhiên, bản tin đã rót vào sức sống mới cho giới thương nghiệp đưa tới ‘không ít sự chú ý của người khác. Nhất là một câu cuối cùng, một khoản tiền thuộc về Phong Giai và ông chủ của nó đang đi hướng về phía chúng ta.
Sở dĩ được người ta chú ý cũng vì người ký tên bài phát biểu là Văn phòng Thành phố Bạch Nhiên.
Lúc Lục Tam Phong thấy bản tin, trong lòng được an ủi mấy phần, người bạn chỉ cốt Trâu Hùng Dũng này chí ít cũng biết có qua có lại đấy, ngày mai sẽ là ngày đấu giá.
Lục Tam Phong để báo cáo xuống, lên giường nằm từ sớm.