Người đàn ông nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, khi anh ta nói công ty có trị giá hơn ba mươi tỷ thì những phụ huynh khác ở xung quanh đều trợn hai mắt lên nhìn anh ta. Có xuất thân từ một gia đình có hơn một ba mươi tỷ thì chắc chắn là tầng lớp giàu có.
“Anh là ba của Điền Khánh phải
không?”
Người đàn ông liếc nhìn người phụ nữ, gật đầu và không nói gì.
“Xin chào, xin chào. Tôi là mẹ của Hà Diệp, nhà của tôi làm vật liệu xây
dựng.
“Xin chào.”
Điền Mẫn khẽ gật đầu, nói vài câu khách sáo. Mấy phụ huynh bên cạnh thấy vậy cũng khách sáo hẳn lên, loại nhà trẻ này vốn dĩ có tác dụng giao tiếp phần nào, huống chi là một người giàu có như Điền Mẫn.
Điền Mẫn cảm nhận được những
lời khen ngợi xung quanh thì khuôn mặt của anh ta có vẻ đắc ý. Không cần hỏi cũng biết tối nay sau khi về nhà, ba mẹ của những đứa trẻ này nhất định sẽ dặn dò con họ phải có quan hệ tốt với cậu bé tên Điền Khánh ở trường mẫu giáo này.
Những người có mặt ở đây cho dù là người chất phác nhất cũng nói vài câu, nhưng chỉ có Giang Hiểu Nghi vẫn ngôi ở đó mà không hề phản ứng.
Điền Mẫn quay mặt lại liếc nhìn rồi cười thầm, trong lòng anh ta nghĩ cô còn giả bộ cái gì nữa chứ.
Nhưng mà, Giang Hiểu Nghi càng tỏ vẻ như vậy thì anh ta càng cảm thấy thú vị. Mấy tháng gần đây đi đón con, không phải anh ta mới để ý đến Giang Hiếu Nghi ngày một ngày hai mà cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa thấy người đàn ông của cô đến đón bao giờ.
Điền Mẫn không thiếu phụ nữ, nhưng đối với những loại phụ nữ cứ bổ nhào vào anh ta với mục đích quá rõ ràng không có ý tử như thế thật khiến anh ta chán ngắt.
Dưới sự hướng dẫn của giáo viên, lũ trẻ đi thành từng hàng và mỗi đứa đều tìm kiếm ba mẹ của chúng. Như Lan lao về phía Giang Hiểu Nghi và sà vào vòng tay của cô.
Một buổi lễ chia tay được tổ chức đơn giản, Giang Hiếu Nghi năm tay Như Lan bước ra ngoài.
Đối diện cổng trường là bãi đậu xe, Giang Hiểu Nghi vừa bước tới xe liền phát hiện xe của Điền Mẫn tinh cờ đầu bên cạnh xe của cô.
"Cô tên gì vậy?" Điền Mẫn chấm thuốc và bước tới hỏi cô.
"Tôi tên là gì cũng không có liên quan gì đến anh." Giang Hiếu Nghi nói mà không ngẩng đầu lên, cô đặt cặp sách của Như Lan ở hàng ghế sau.
"Chúng ta đều là phụ huynh, trao đổi một chút thôi mà." Điền Mẫn vẫn kiên nhẫn, anh ta nhìn chiếc xe của cô rồi nói: “Santana hiện tại đã rớt giá xuống sáu mươi triệu rồi nhỉ? Rẻ lắm, chỉ vài bữa cơm thôi mà."
Giang Hiểu Nghi không muốn bị làm phiên nên cô định lên xe rời đi nhưng lại phát hiện xe của cô bị xe của anh ta kẹp quả chặt nên không mở cửa ra được.
"Anh có thể lái xe của anh ra ngoài trước được không?” Giang Hiểu Nghi hỏi.
"Bây giờ tôi không muốn rời đi, tôi chỉ muốn hút một điều thuốc. Điền Mẫn dựa vào chiếc Ben của anh ta rồi rút ra một điều thuốc và nói: “Cô mở công ty phải không?"
"Chuyện này đầu có liên quan gì đến anh.
“Nói chuyện phiếm thôi mà, làm gì mà xa lạ vậy chứ." Khi những phụ huynh khác đón con xong, họ đi tới nhìn thấy Điền Mẫn thì liền mở miệng: "Tổng giám đốc Điền còn chưa về à?”.
"Ở đây nói chuyện một lát "
"Cậu bé Điền Khánh này vừa nhìn là biết ngay rất thông minh. Lần trước đi thi, hình như cậu bé đứng nhất thị phải? Giống y như ba nó, vừa đẹp trai vừa thông minh.
"Còn không phải sao, xem thử cậu bé là con của ai chứ."
“Con yêu à, con và Điền Khánh từ nay sẽ trở thành bạn tốt của nhau, biết không?" "Tổng giám đốc Điền, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Vừa hay chồng tôi cũng vừa về nên anh ấy làm một bữa cơm liên hoan.”
Một đảm phụ nữ đang bàn tán xôn xao, một vài người phụ nữ đã ly hôn nhìn Điền Mẫn với đôi mắt sáng long lanh như muốn nuốt chửng người đàn ông này ngay lập tức. Họ đã hỏi thăm và biết được Điền Mẫn vừa mới ly hôn vào đầu năm nay.
Điền Mẫn nhìn những người phụ nữ này và không hề phản ứng gì. Thay vào đó, anh ta nhìn Giang Hiểu Nghi và hỏi: “Tối nay cô có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm nhé?" “Anh hút xong chưa? Hút xong thì lái xe tránh ra đi." Giang Hiếu Nghi nói mà không hề nề mặt gì cả.
Điều này làm cho Điền Mẫn không nên được giận. Anh ta đã cho cô thể diện không những một lần, hai lần mà tới tận ba lần. Thế mà người phụ nữ này lại không biết điều như vậy chứ.
“Cô muốn lái xe thì cứ lái đi, nhưng để tôi nói cho cô biết nha. Cái xe của cô có đập nát cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng nếu cô làm xước nước sơn của xe tôi thì liệu cô có bồi thường nổi không?” Giọng nói của Điền Mẫn đã có vài phần tỏ vẻ không vui rồi: “Tôi nói cho cô biết,có rất nhiều người muốn ăn cơm với
tôi đó
Mấy người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy Giang Hiếu Nghi không biết cần nhắc nặng nhẹ như vậy thì cũng có phần khó chịu. Tự mình có chuyện vội đi, người này lái cái xe rách này mà làm như nó đáng giá hai trăm tỷ vậy đó.
“Sao hả? Làm như quý lắm vậy đó. Bộ cô tưởng tổng giám đốc Điền nhà người ta là người bình thường sao?"
“Nếu người đàn ông của cô biết người mà cô đang từ chối là ai thì tôi sợ rằng anh ta sẽ tát cô hai cái bạttai."
“Thật sự là cầm cố hết của cải để đưa con đến nhà trẻ quý tộc, vậy mà chính mình cũng không nhận thức rõ bản thân.”
"Nhìn cái tưởng khắc phu của cô ta như thế, e rằng người đàn ông của cô ta đã chết từ lâu rồi."
Giang Hiểu Nghi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng những bậc phụ huynh này lại ác độc như vậy, họ tức giận đến mức lông mày của họ nhăn lại giống như một quả bóng.
Đó cũng là chuyện bình thường, hầu hết các bậc phụ huynh này đều gần ba mươi tuổi. Còn Giang Hiểu Nghi năm nay chỉ mới hai mươi bốn tuổi, với cái đầu cao và dáng người chuẩn thì ngay cả giáo viên trong trường mẫu giáo cũng khen ngợi cô xinh đẹp như tiên nữ.
Những người phụ nữ khác làm sao có thể không ghen tị và với một cơ hội hiếm có như vậy thì làm sao họ có thể từ bỏ mà không lợi dụng để mắng cô cho hả giận chứ.
Điền Mẫn nhìn chăm chăm Giang Hiểu Nghi, anh ta ném tàn thuốc xuống đất và nói: “Như vậy đi, tôi lý hôn đã gần nửa năm rồi. Tôi đang ở cùng con. Tối nay cô ăn cơm với tôi thì học phí sáu tháng cuối năm của con cô sẽ do tôi đài thọ. Thế nào?" Tiền học phí nửa năm của đứa nhỏ là sáu mươi triệu đó. Chỉ cần một bữa cơm là có thể được nhiều như vậy rồi sao? Lúc này đôi mắt của những người phụ nữ đã ly hôn đều xanh mét.
“Tổng giám đốc Điền, hay là để tôi đi ăn với anh đi? Vừa hay tôi còn chưa ăn cơm nè."
“Tổng giám đốc Điền, để tôi mời cho. Thật tình cờ là con gái tôi..."
Tất cả các loại lời mời đều được tung ra.
Như Lan đứng ở một bên, cô bé nhìn thấy vẻ mặt bị ép buộc của Giang Hiểu Nghị liền hét lên: “Mẹ tôi không muốn ăn cơm với ông. Ba của tôi rất giỏi đó."
"Giỏi sao?" Điền Mẫn liếc nhìn chiếc Santana, anh ta cười với vẻ khinh thường và thầm nghĩ cô bé có ba hay không còn không biết nữa là.
Những người phụ nữ có mặt ở đây đều bật cười. Kẻ có tiền mà lại đi chiếc Santana sao?
“Tôi không muốn ăn cơm hay cải gì cả, anh lái xe ra đi. Ngày mai chồng của tôi sẽ về đó.” Giang Hiểu Nghi lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của Điền Mẫn đơ ra, anh ta đã thể hiện quá rõ ý của anh ta rồi còn gì. Cô có chồng hay chưa có thì chẳng liên quan gì đến anh ta cả. Cho nên anh ta hạ giọng nói: "Như vậy đi, chín mươi triệu. "
Chín mươi triệu sao?
Vậy anh ta chắc chắn là người vung tiền như rác rồi.
Khuôn mặt của Giang Hiểu Nghi đỏ bừng khi nghe những lời sỉ nhục như vậy. Cô bế Như Lan lên, đặt ở hàng ghế sau rồi chửi một câu cút. Sau đó cô mở cửa bên ghế phụ lái rồi chui qua bên ghế lái xe.
Giang Hiểu Nghi cảm thấy bị sỉ nhục và Điền Mẫn cũng cảm thấy bị sỉ nhục. Anh ta đã đưa ra cái giá chín mươi triệu, cô đang cảm thấy nhục nhã vì tiên của anh ta.
Cô kéo cửa xe, cứ thể khởi động xe, đạp ga, trực tiếp ấn đầu xe vào phía trước xe của Giang Hiểu Nghi, hai chiếc xe đã gần sát vào nhau rồi.
Mấy người phụ nữ gần đó thấy vậy vội lùi lại, vì sợ xe mất lái sẽ đâm vào họ.
Ngay từ đầu Giang Hiểu Nghi đã
không biết lái xe, bây giờ nhìn thấy tình huống này thì trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận liên đạp ga, húc văng chiếc Ben của đối phương rồi lái xe bỏ đi.
“Con mẹ nó, ngày mai có gan thì đừng đón con lúc tan học nữa." Điền Mặn chửi đồng một câu
Thấy vậy, mấy người phụ nữ bên cạnh vội vàng bước tới an ủi anh ta. Đối với những người có tài sản hơn ba mươi tỷ thì chín mươi triệu cũng không thể mua được nhân phẩm của họ, nhưng trong ngôi trường này không phải ai cũng là triệu phú.
Đa số họ là những gia đình có thu nhập hàng năm trên dưới ba trăm triệu nên khi nịnh bợ một người như Điền Mẫn khiến họ rất kích động, chưa kể một số phụ nữ đã ly hôn rất cần một chiếc ví rộng rãi để nuôi sống bản thân họ.
Sau khi trở về, Giang Hiểu Nghi đã mua rất nhiều đồ ăn. Trong nhà cũng sạch sẽ ngăn nắp, mặc dù Lục Tam Phong đã nói với cô rất nhiều lần rằng mời người giúp việc đến dọn dẹp chứ không cần cô phải tự tay làm gì cả.
Nhưng từ khi sống ở đây, cô chưa bao giờ cần đến người giúp việc cả.
Buổi tối hai người nói chuyện điện thoại hơn hai tiếng đồng hồ, Lục Tam Phong hỏi thăm rất nhiều tình huống. Sau khi cúp máy, Lục Tam Phong nằm ở trên giường với cảm xúc mông.
Anh đã không xuất hiện loại cảm giác như vậy trong nhiều năm rồi, cảm giác này giống như nỗi nhớ nhà
vậy.
Lần trước gặp lại mối tình đầu của anh ở kiếp trước, Lục Tam Phong đã trấn trọc cả đêm. Lục Tam Phong còn đang nghĩ nếu có thể mở video ra, nhất định anh sẽ ngắm thật kỹ Giang Hiểu Nghi và nhất định anh sẽ có một cuộc trò chuyện vui vẻ thầu đêm suốt sáng.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, máy bay của Lục Tam Phong cất cánh.
Sau cuộc họp buổi sáng mới hơn tám giờ, Trương Phượng Tiên vội vã bước ra khỏi phòng họp và đi đến văn phòng của Lục Tam Phong thì phát hiện anh đã đi từ lâu rồi. Cô ta gõ cửa phòng làm việc bên cạnh và hỏi một nhân viên: giám đốc Lục đầu?”
"Đi đến sân bay rồi
"Anh ấy đã ăn sáng chưa?
rồi, nghe nói sáu giờ sáng anh ấy đã dậy, tắm rửa thay quần áo rồi bảy giờ ra ngoài mua quà và đi đến sân bay từ sớm rồi."
rồi, tôi biết rồi.”
Trương Phượng Tiên cảm thấy có chút mất mát trong lòng, cô ta đẩy cửa phòng làm việc của Lục Tam Phong rồi bước vào. Cô ta nhìn thấy chiếc chăn bông chưa kịp gấp trong phòng ngủ, trên giường vẫn còn vài bộ quần áo thì đủ thấy anh đang sốt ruột đến mức nào.
Cô ta ngồi ở mép giường, thò tay vào ổ chăn thấy bên trong vẫn còn có chút hơi ẩm.
Cô ta khẽ thở dài, trong căn phòng trống trải lại càng cô đơn.
“Tôi đoán tối hôm qua anh cũng không ngủ được, trong giấc mơ của anh đều là chị ấy cả.”
Trương Phượng Tiên rất rối rầm, cô ta là một người thông minh và cô ta biết rằng không có gì có thể xảy ra giữa cô ta và Lục Tam Phong. Thế nhưng trong sâu thẳm trái tim của cô ta cũng không biết bản thân đang
mong đợi điều gì.
Cô ta vẫn luôn ở lại đây là vì tận sâu trong lòng vẫn luôn có một giọng nói khác khiến cô ta không muốn thừa nhận. Giọng nói vẫn văng vắng bên tại rằng chờ một chút, biết đâu sẽ có cơ hội.
Tất cả những ai bị mắc bẫy của tình yêu đều chung cảnh ngộ, họ tự lừa dối bản thân với những hy vọng gần như không thể xảy ra, để rồi họ tự sống trong cái lồng cảm xúc do chính họ vạch ra.
“Làm việc thôi.”
Cô ta đứng dậy thu dọn đồng quân áo lộn xộn trên giường, gấp chăn bông gọn gàng rồi đi ra ngoài.
Trước mười một giờ, Lục Tam Phong xuống máy bay và đi tới vị trí cửa ra máy bay. Anh nhìn xung quanh có khá nhiều người tới đón người nhà, tất cả đều cầm bảng hiệu.
Người qua lại rất đông, chen chúc nhau. Lâu lâu có người bắt gặp hỏi: “Có ngồi xe không, có chỗ nghỉ chân chưa, muốn tìm em gái không?"
"Không tìm em gái." Lục Tam Phong tức giận nói.
“Rất dịu dàng, thực sự rất mềm mại, rất mềm mại.”