Cánh cửa của chiếc xe đó đã được mở ra, năm sáu người bước xuống. Thư ký Thôi bước tới và nói: “Thành thật xin lỗi, đón tiếp không được chu đáo rồi.”
"Không sao, không sao. Chủ yếu là đi thăm nhà máy thôi mà."
Khi mọi người đi qua, Vương Thành Vũ giới thiệu: “Đây là phó thị trưởng Lưu, người phụ trách doanh nghiệp tư nhân ở Thành Minh."
Lục Tam Phong đưa mắt nhìn người kia. Ông ta đã ngoài bốn mươi tuổi, có lẽ để ngôi ở vị trí này chắc chắn không dễ dàng gì. Anh đưa tay ra nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh. Tôi là chủ tịch Lục Tam Phong của công ty điện tử Thủy Hoàn.
"Là cậu à?" Lưu Quý Khương có vẻ kinh ngạc hỏi: "Trẻ tuổi như vậy sao?”
“Đừng nói là ông, vừa rồi tôi cũng bị giật mình đấy." Vương Thành Vũ cười nói: "Người trẻ tuổi gánh vác trọng trách lớn là chuyện tốt. Nên rèn luyện thêm nhiều người trẻ tuổi hơn nữa. Bọn họ là mới là trụ cột tương lai của nước nhà “Ông khách sáo quá rồi, chúng ta vào trong đi.” Lục Tam Phong làm động tác mời.
Đoàn người rất hùng hậu, có tầm bốn mươi hoặc năm mươi người. Còn có vài người cầm máy chụp hình chụp ảnh liên tục để đăng báo.
Lục Tam Phong cũng đi cùng, khi đến nhà máy sản xuất thì giám đốc sản xuất sẽ giới thiệu về dây chuyền lập ráp, phương thức sản xuất và các ưu điểm của trang thiết bị kỹ thuật.
"Hiện tại, có mười bảy ngàn nhân viên. Chúng tôi có tiêu chuẩn nội địa hạng nhất về quản lý sản xuất. Tất cả họ đều mặc đồng phục và có giấy phép lao động. Mọi nhân viên vận hành đều phải qua đào tạo. Chúng tôi có đội ngũ kiểm tra chất lượng nghiêm ngặt nhất để đảm bảo rằng chất lượng của các sản phẩm sau khi xuất xưởng phải được đảm bảo về chất lượng.
"Hơn nữa, chúng tôi là công ty duy nhất ở trong nước có chế độ hậu mãi ba bảo đảm. Đây cũng là tính năng cốt lõi của chúng tôi trên thị trường"
Lục Tam Phong đứng ở nơi đó giới thiệu, anh có thể cảm nhận rõ rằng một nữ công nhân bên cạnh anh hơi căng thẳng đến mức lắp ráp mấy lần cũng mắc lỗi. Lục Tam Phong đưa tay ra, vỏ nhẹ lên vai cô ta ra hiệu hãy thả lỏng, những người này có không liên quan gì đến cô ta cả.
“Ba đảm bảo này thực sự rất tốt và chúng mang lại lợi ích cho người dân rất nhiều. Chúng ta nên xây dựng chính sách để cho tất cả các công ty đều thực hiện được. Trên phương diện này họ vẫn hơi bị tụt hậu.” Vương Thành Vũ nói.
Những người có mặt đều gật đầu, còn Hoàng Hữu Danh đứng ở bên cạnh cũng nói: "Nó đã được đăng lên báo rồi. Cách đây ít lâu tôi đã nói về vấn đề này trong một cuộc họp nhưng tôi vẫn cần sự hỗ trợ của tỉnh." Tổng giám đốc Lục, hiện tại sản lượng hàng ngày của các cậu là bao nhiêu?" Lưu Quý Khương hỏi.
“Sản lượng hàng ngày của nhà máy này là ba nghìn năm trăm chiếc và mỗi tháng có sản lượng là một trăm nghìn chiếc. Chúng tôi chủ yếu là lắp ráp các bộ phận cốt lõi, còn lập ráp đồng bộ để sản phẩm được hoàn chỉnh thì giao cho các công ty khác làm với mục đích là kéo các công ty đó cùng nhau phát triển toàn diện. Hiện tại, công ty điện tử Thủy Hoàn đang hợp tác với sáu mươi bảy công ty và gián tiếp thúc đẩy sáu trăm bảy mươi nghìn việc làm.
Với việc tạo việc làm cho sáu trăm bảy mươi nghìn công nhân, rõ ràng Lục Tam Phong đã giản tiếp cho rằng đó chính là công lao của anh.
“Tin tức mà tôi nghe được là Waypod chiếm thị phần rất cao ở cả ba tỉnh, doanh số bán hàng cũng rất tốt. Với số lượng sản xuất mỗi ngày là ba nghìn năm trăm chiếc, như vậy đã đủ chưa?” Lưu Quý Khương lại hỏi.
“Quả thực có một số vấn đề về năng lực sản xuất không đủ. Chúng tôi đã liên hệ với công ty anh em Panda để làm công xưởng cho chúng tôi. Tiếp theo, chúng tôi sẽ xem xét mở chi nhánh để tăng năng lực sản xuất. Anh mặt của Lưu Quý Khương lộ rõ vẻ hài lòng rồi gật gật đầu, coi như chuyến đi này rất đáng giá.
Vương Thành Vũ nhìn thấy dáng vẻ của ông ta như vậy thì sao mà không biết ông ta đang suy nghĩ gì chứ. Ông ta đã từng nói chuyện với Lục Tam Phong và bí thư Kim, năm ngoại Lục Tam Phong đã hứa với ông ta là đặt trụ sở chính ở tỉnh.
“Lục Tam Phong, cậu dự định sẽ mở nhà máy chi nhánh ở đâu?” Vương Thành Vũ nhìn Lục Tam Phong cười nói: “Chỉ cần cậu mở ở trong tỉnh thì đối với những doanh nhân như cậu, có thể chiều cổ được thì chúng tôi sẽ chiếu cổ. Nếu cậu có thể xây dựng một nhà máy có công suất khoảng ba trăm nghìn người và kéo theo sự phát triển của việc làm và kinh tế địa phương thì tất cả đều có thể được thảo luận”
Lục Tam Phong nghe vậy thì biết ông ta nói thế là tham dò thái độ của anh như thế nào đây mà.
"Là như vậy, việc xây dựng nhà máy thì dễ thôi ạ. Mấu chốt của việc xây dựng nhà máy là những cỗ máy công cụ, dây chuyền lắp ráp, máy móc tinh vi này không dễ mua. Với việc nâng cấp trang thiết bị kỹ thuật, chúng tôi cũng cần những thiết bị cao cấp chính xác hơn. Những thiết bị nhập khẩu này quả là một điều đau đầu.” Lục Tam Phong thở dài, anh đã bóng trở lại một lần nữa.
Lưu Quý Khương và Vương Thành Vũ đều không lên tiếng, hiện tại ngoại hối không quá lo lắng, nhưng vẫn còn hạn ngạch đối với một số thiết bị quan trọng.
Giá của những thiết bị cỡ lớn này cao đến mức cả bộ có thể lên tới hàng tỷ.
Từ sản xuất, bảo quản trong nhà máy, an toàn công ty, nghiên cứu và phát triển công nghệ mới nhất, vận vận. Mãi đến mười một giờ, Lục Tam Phong mới bước ra khỏi nhà máy sản xuất và cởi bỏ mũ bảo hiểm trên đầu.
"Nhà ăn đã chuẩn bị xong một số món ăn, mong rằng các vị lãnh đạo sẽ không chế.” Lục Tam Phong đưa tay ra mời rồi nói: "Mời đi bên này a
Sau khi năm cái bàn được dọn lên. Đương nhiên Vương Thành Vũ là người ngồi ở vị trí chính, Hoàng Hữu Danh ngồi ở bên trái, Lưu Quý Khương là khách nên ngôi ở bên phải và Lục Tam Phong ngồi ở ghế của người chủ trì.
“Phó thị trưởng Lưu, ông nghĩ thế nào? Vương Thành Vũ hỏi.
“Rất tốt. Nhà máy này ban đầu được xây dựng với yêu cầu và điều kiện cao cấp, bây giờ vào tay của công ty điện tử Thủy Hoàn thì nó đã thực sự trở nên tỏa sáng. Tôi cũng đã học hỏi được rất nhiều điều, đặc biệt là mô hình quản lý của cậu Lục đây thật khiến người ta được mở mang tầm mắt." Lưu Quý Khương khen ngợi.
"Một công ty như vậy nên trở thành một mô hình mẫu và để các công ty khác học hỏi theo phương hướng này mà làm.” Vương Thành Vũ suy nghĩ một lúc và nói: “Vấn đề mua sắm máy móc từ nước ngoài này có thể thảo luận sau.
Lưu Quý Khương thấy Lục Tam Phong không nói gì, ông ta ở trước mặt Vương Thành Vũ cũng không cách nào nói chuyện được. Đào một góc tường cũng không rõ ràng, càng không nói đến cấp bậc của ông ta so với bản thân còn cao hơn rất nhiều.
Bàn ăn hôm nay không có rượu và không khí trên bàn ăn khá bình thường. Hầu hết họ đều nói về một số cải cách doanh nghiệp, trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp tư nhân, tiêu chuẩn hóa sản xuất và tăng cường đầu tư vào nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực kỹ thuật để cố gắng tìm ra một con đường riêng của họ.
Buổi chiều họ phải đi kiểm tra xem xét những nơi khác nên sau khi ăn cơm xong là đến một giờ rưỡi, Lục Tam Phong phải một đoàn người đứng ở cửa để bắt tay từng người một và tiến họ ra về. Lưu Quý Khương là người cuối cùng lên xe.
Anh nhìn Vương Thành Vũ và Hoàng Hữu Danh lên xe, ông ta nhìn Lục Tam Phong nói: "Tổng giám đốc Lục, có thể để lại danh thiếp không?"
"Không thành vấn đề." Lục Tam Phong đưa tay lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho ông ta.
“Nếu tôi nhớ không lầm thi công ty nghiên cứu và phát triển của cậu đặt tại Thành Minh. Có thể thấy tổng giám đốc Lục hiểu biết rất sâu về Thành Minh. Nếu tôi có thể giải quyết cho cậu thì tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết. Nếu tôi không giải quyết được thì sẽ báo cáo lên trên để bên trên giải quyết cho cậu.
Lưu Quý Khương nhìn thoáng qua tấm danh thiếp rồi đặt ở túi trên của ngực áo, sau đó nói: "Tóm lại một câu là Thành Minh hoan nghênh cậu."
“Cám ơn.” Lục Tam Phong tiến lên bắt tay.
Lục Tam Phong nhìn Lưu Quý Khương lên xe rồi liếc mắt nhìn chiếc xe bên cạnh, đột nhiên phát hiện cửa số bị mở ra. Trên xe Hoàng Hữu Danh thò đầu ra, liếc mắt nhìn Lục Tam Phong, trong đôi mắt đó có tia oán hận.
Lục Tam Phong không biết từ khi nào ông ta đã thò đầu ra, anh bị ông ta nhìn chòng chọc thì mồ hôi lạnh toát ra từ phía sau lưng.
Chiếc xe chậm rãi lái đi, tất cả quản lý cấp cao của công ty điện tử Thủy Hoàn đều vẫy tay chào. Khi chiếc xe đã đi xa, mọi người ở đó đều thở phào nhẹ nhõm. Trương Phượng Tiên cởi cúc áo của áo khoác và quạt quạt.
“Nóng quá, quần áo bên trong của tôi đều ướt đẫm mồ hôi rồi.
“Còn tôi, buổi trưa còn không dám ăn cơm." "Còn tôi thì không dám thở trước mặt tổng giám đốc Lục, người đứng trước mặt tôi không biết là cấp bậc gì trong Tỉnh lỵ nhỉ?"
"Quá ing mà
Lục Tam Phong nghe mọi người bàn tán xôn xao, buổi trưa anh cũng ăn không đủ no nên xua tay nói: “Tất cả hãy đi làm việc của mình đi.
Những người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm. Lục Tam Phong cởi áo khoác, toàn thân thả lỏng, sự mệt mỏi mấy tháng qua vào giờ phút này đã kết thúc.
Anh định tự cho phép bản thân nghỉ một ngày. Buổi chiều anh cũng không có việc gì nên giây phút này đột nhiên anh muốn xuất hiện bên cạnh Giang Hiếu Nghi, một loại khao khát mãnh liệt cứ lớn vởn trong lòng anh.
Giống như có một bàn tay nhỏ bé đang gãi ngứa trong lòng anh, loại cảm giác này đặc biệt giống như là loại cảm giác khao khát bỏng cháy được gặp một người bạn trên mạng để tán gẫu vậy.
“Buổi chiều có chuyến bay đến Thành Minh không?” Đột nhiên Lục Tam Phong hỏi Trương Phượng Tiên, người đang ở phía sau anh.
“Chỉ một chuyến, anh không thể chờ đợi được nữa đúng không?
Trương Phương Tiên trêu ghẹo: "Kim nén đến mức đó rồi à?
“Cô đang nói cái gì vậy” Lục Tam Phong xoay người tiếp tục đi vào
“Đi, tôi sẽ cùng anh vào phòng. Trương Phương Tiên chạy lon ton về phía trước và ra vẻ trêu chọc anh.
“Chú ý lời nói của cô đi."
Nhớ nhung giống như một dòng suối nhỏ cứ chảy ngày đêm, đến lúc tụ lại thành một dòng sông to lớn ầm ầm sóng dậy và một ngày nào đó sẽ làm vỡ bờ đê
Cả hai kiếp, Lục Tam Phong chưa bao giờ háo sắc liếc mắt đưa tình nhìn ai cả mà anh chỉ muốn nhìn cô. Cô chính là người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy hạnh phúc chỉ bằng một ánh mắt.
Buổi chiều, trong lúc Lục Tam Phong trò chuyện điện thoại với Giang Hiểu Nghi thì anh đã nói với cô về tình cảm của chính mình. Không ngờ Giang Hiểu Nghi ở đầu bên kia điện thoại cũng khóc lóc thảm thiết và nghẹn ngào nói: “Em nhớ anh, ngày đêm em đều mong nhớ anh nhưng em lại không dám nói cho anh biết vì sợ sẽ làm phiền đến anh...
Lục Tam Phong cúp máy vào lúc trời nhá nhem tối, lúc đó trái tim của Lục Tam Phong đã bay về Thành
Minh rồi.
Giang Hiểu Nghi chỉ làm những việc đơn giản như dọn dẹp nhà cửa rồi lái xe đến đón Như Lan tan học. Trong phòng chờ của trường học, mỗi phụ huynh sẽ biết được tình trạng của con họ ở trường hôm nay thông qua bảng thông báo.
Trên bàn có trái cây và nước trà, nếu có thắc mắc thì phụ huynh có thể gọi cho cô giáo bất cứ lúc nào. Chi phí nhiều hơn thì đương nhiên dịch vụ cũng khác nhau.
Giang Hiểu Nghi lật xem, sau đó cô đặt bảng biểu lên bàn rồi ngồi chờ Như Lan đi ra. Ngôi ở bên cạnh cô là một người đàn ông khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giang Hiếu Nghi.
"Cô có phải là mẹ của Như Lan không?” Người đàn ông mở miệng nói.
“Phải, có chuyện gì vậy?” Giang Hiểu Nghi nghĩ đến nhiều khả năng Như Lan lại bắt nạt bọn trẻ ở trường.
“Xin chào, xin chào. Con trai tôi mỗi lần về nhà thường nói với tôi rằng nó có một cô bạn nhỏ rất đẹp tên là Như Lan. Hôm nay tôi vừa gặp là biết ngay, chủ yếu là do cô đẹp đó Người đàn ông khen ngợi. "Cảm ơn." Giang Hiếu Nghi cũng không nói gì nhiều.
Người đàn ông không ngờ bắt chuyện với cô lại khó như vậy. Ở đây có rất nhiều bà mẹ nhưng bà mẹ đẹp như Giang Hiểu Nghi thì không có ai cả. Người đàn ông chú ý đến Giang Hiểu Nghi không chỉ mới ngày một ngày hai.
Anh ta biết Giang Hiếu Nghi lái xe Santana đến đón con. Trong mắt người thường thì người nào lại Santana là nhà giàu có, nhưng ở trường mẫu giáo này thì lái xe Santana chắc chắn là người nghèo nhất trong số những người nghèo.