Hôm nay toàn bộ nhà máy cùng vận hành, sau cuộc họp buổi sáng, một đám đông đổ xô ra ngoài, chủ yếu là ở bộ phận tiếp thị.
Một số quản lý nhìn thấy Lục Tam Phong lên tiếng chào hỏi rồi dắt xe máy ra ngoài.
Lục Tam Phong đến văn phòng của Chu Hoài Đông không thấy ai, hỏi văn phòng bên cạnh, anh mới biết Chu Hoài Đông đã đi ra ngoài từ sáng sớm. “Anh tưởng rằng ai cũng ngủ đến khi mặt trời đã mọc lên tận ngọn cây à. Hôm qua người ta bị anh nói một trận như thế, có lẽ cả đêm không ngủ ngon, hối hận đến thối ruột rồi.” Giọng nói của Trương Phượng Tiên vang lên từ phía sau.
Lục Tam Phong quay lại nhìn cô ta và nói: “Cô nói cái gì vậy? “Nếu tôi mà là anh ta, lúc trước nghe anh ngọt ngào anh em nọ kia rồi bây giờ lại trở mặt không nhận người thì tôi đã cho anh hai cái bạt tai rồi.” Trương Phượng Tiên đưa tập tài liệu trong tay cho Lục Tam Phong rồi nói: “Báo cáo nghiên cứu thị trường sơ lược, giám đốc Chu đi vào thành phố rồi. Mấy hôm nay có lẽ anh ta sẽ rất bận” “Vậy tôi cũng vào thành phố. Trận đầu tiên không thể để thua được.” Lục Tam Phong đang chuẩn bị đi, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó nên lại dừng lại nói: “Hôm nay cô mở một cuộc họp tài chính, phân số tiền 150 tỷ, cấp cho Liễu Ngoạn 45 tỷ, đó là kinh phí nghiên cứu và phát triển trong năm nay. Cô cùng nói với anh ta, nếu bỏ từng đó tiền ra rồi mà không có đột phá gì về kỹ thuật thì anh ta có thể cuốn xéo được rồi đấy! “Đưa nhiều như vậy sao? Hôm qua tôi có hợp với quản lý tài chính. 150 tỷ tưởng là nhiều nhưng lương nhân viên, nguyên liệu, bảo trì máy móc, chỗ nào cũng phải dùng đến tiền hết “Nhà máy rộng, hàng ngày phải chi tiêu nhiều cũng là chuyện bình thường. Trở thành giám đốc phải biết cách quản lý, một khi mở cửa được thị trường, bắt đầu có lãi thì sẽ tốt thôi.” "Lục Tam Phong nói xong hỏi: “Xe có ở đây không?” “Đang đậu bên dưới. Đúng rồi, hôm nay phòng thương mại trình văn bản xin phê duyệt. Biết nhà máy đã có tiền nên muốn mua một số xe công, ít thì cũng phải 6 tỷ, tôi đang định đi hỏi phòng tài vụ. “Mua xe gì mà 6 tỷ?” Lục Tam Phong nhíu mày, anh bắt đầu cảm thấy cấp dưới không thành thật cảm giác vô cùng khó chịu. “Ba chiếc Toyota Crown nhập khẩu, một chiếc khoảng 1,2 tỷ, ba chiếc Santana, mỗi chiếc khoảng 450 triệu. Mọi người nói loại xe đón tiếp doanh nhân chất lượng không được quá thấp, mấy chiếc Santana sẽ dùng cho các lãnh đạo” “Chưa kiếm được tiền mà đã bắt đầu hoang phí, đồng ý mua một chiếc Toyota Crown, hai chiếc Santana và năm chiếc Daihatsu. Lúc họp tài chính cô phải nói một chút, đừng tưởng có tiền là có thể chi tiêu linh tinh. Dừng ngay cái suy nghĩ đó lại cho tôi biết không?” “Tôi hiểu rồi!”
Lục Tam Phong cầm chìa khóa xe rồi lái xe thẳng vào thành phố.
Các điểm bán đồ điện gia dụng hiện nay tương đối tập trung, có thể là, các chợ đồ điện gia dụng hoặc các cửa hàng trong trung tâm thương mại.
Bên dưới tòa nhà cung cấp đã có người ra vào. Trước cửa có rất nhiều quầy hàng, tiếng bán hàng vang vọng, ở những nơi đông đúc người đi bộ đẩy những chiếc xe kéo đứng mặc cả với chủ quầy. Không gian vô cùng hỗn loạn và khó di chuyển.
Rác thải vứt khắp mọi nơi trên mặt đất, cống rãnh cũ kỹ bốc mùi hôi thối, tình hình môi trường thật khó chấp nhận. “Nhanh nào! Nhanh nào chỉ bảy hào một người, đảm bảo no căng!” “Đi một vòng xem thử đi, quần áo ở đây rất đẹp.
Chọn trai mặc lên thì đẹp trai, con gái mặc lên thì ai cũng yêu “Thuốc diệt chuột! Thuốc giản đây!”
Lục Tam Phong đứng ở cửa, những âm thanh tràn ngập hương vị cuộc sống. Trước cửa của nhà cung cấp đã có một tấm biển ngang, bên trên viết, TV Giai Khang tri ân khách hàng mới và khách hàng cũ, giảm giá 600 nghìn.
Nhà sản xuất TV Hùng Miêu giảm giá 810 nghìn, TV màu 29 inch mời bạn mang về nhà.
TCL chất lượng tốt, cũng giảm giá sâu một chiếc TV màu cỡ lớn giảm giá 720 nghìn.
Hãng TV cao cấp Nhất Bính ở bên dưới tòa nhà cung cấp và tiếp thị cũng có một thông báo treo ở cửa, nội dung: TV cao cấp Nhất Bính, công nghệ hàng đầu thế giới, tri ân khách hàng, giảm giá 1,5 triệu, công nghệ hàng đầu, tận hưởng cuộc sống.
Thông báo giăng đều khắp nơi như chỉ thiếu đều nói thẳng tôi muốn Lục Tam Phong chết hẳn. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Lục Tam Phong cũng trở nên rất khó coi.
Những người xung quanh ăn mặc khá bình thường, bấy giờ vẫn có thể coi là buổi sáng. Nếu muốn nhìn thấy những cô gái xinh đẹp thì chắc phải đợi thêm một hai tiếng nữa bọn họ mới ra ngoài mua sắm.
Lục Tam Phong mặc một bộ âu phục, giá cũng có vẻ không rẻ. Đứng trong đám người trở nên rất nổi bật, những cô gái đứng ở quầy cửa cung cấp và tiêu thị cũng nhìn sang mấy lần.
Nhưng một người phụ nữ trung niên đứng trước mặt Lục Tam Phong nhìn thấy anh thì rất khó chịu, người nọ quát lớn: “Anh ăn mặc bóng loáng như vậy, đứng trước quầy tôi mà cũng không mua gì. Muốn tạo dáng để câu gái thì đứng sang bên kia, đừng cản trở việc buôn bán của tôi.
Sau đó Lục Tam Phong mới nhận ra mình đang đứng trước một quầy bán hồ lô đường, anh hơi luống cuống, mấy cô gái đang nhìn anh cũng che miệng cười thầm. “Xin lỗi, tôi mua một cái kẹo kéo” Lục Tam Phong lấy từ trong túi ra 5000 đưa cho bà chủ “1000 thôi.” “Không cần trả lại đâu.” Lục Tam Phong cầm lấy chiếc kẹo đi vào bên trong.
Hào phóng như vậy sao?
Một người ngồi trên chiếc ghế xếp bên cạnh thấy giọng nói: “Người có tiền mà, vừa nãy tôi thấy anh ta đi xe ô tô tới.”
Tòa nhà cung ứng và tiếp thị có ba tầng, tầng một bán mì gạo và dầu, tầng hai bán giày dép, mũ nón và quần áo, tầng ba là đồ điện. Lục Tam Phong vừa bước lên tầng ba đã thấy một quầy bày đầy TV Waypod, phía trên còn có một tấm lụa đỏ, bên trên viết: Chất lượng Đức, vững như bàn thạch.
Ở đó có khoảng 20, 30 chiếc TV. Đại lý đang đứng một bên nói chuyện với Chu Hoài Đông, cũng có người tới xem những quầy khác. Lục Tam Phong bước tới và hỏi: “Mọi chuyện thế nào?” “Giám đốc Lục cũng tới sao?” Chu Hoài Đông quay lại nhìn thấy Lục Tam Phong và giới thiệu cho người đàn ông bên cạnh: “Tôi giới thiệu với ông một chút, đây là giám đốc của chúng tôi. Giám đốc Lục, còn đây là đại lý địa phương ở đây, giám đốc Hồ!” “Xin chào!” Lục Tam Phong đưa tay ra.
Giám đốc Hồ đánh giá Lục Tam Phong, ánh mắt có vẻ hơi kinh ngạc, anh ta bắt tay Lục Tam Phong rồi nói: “Giám đốc Lục đúng là tuổi trẻ tài cao. “Không dám, không dám.” Lục Tam Phong buông tay ra rồi hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?” “Doanh số của nơi cung cấp và tiếp thị này rất tốt. Chúng tôi đã chọn một vị trí đẹp nhất. Chắc không có vấn đề gì. Vừa nãy cũng có một vài người tới hỏi, những người khác đi xem những quầy khác rồi.” Chu Hoài Đông liếc nhìn xung quanh rồi cau mày nói: “Giám đốc Lục, có phải mức khuyến mãi của chúng ta hơi thấp không, của những bên kia cũng là 29 inch.”
Lục Tam Phong khẽ gật đầu, mấy người vừa đi phía sau anh chỉ nhìn thoáng qua rồi đều đi sang quầy khác. “Đặt một tấm biển ở cửa và dán những phiếu khuyến mãi đó lên” Lục Tam Phong nói xong lại nói thêm: “Cào được mã giảm giá bao nhiêu chúng tôi cũng chấp nhận, anh hiểu không?”
Chu Hoài Đông dặn dò cho bộ phận thị trường để lại một vài người làm công tác quảng bá, phát tờ rơi quảng cáo hay gì đó. Sắp xếp xong anh ta bước tới nói: “Có cần bố trí quầy giới thiệu không?” “Không cần, hiện tại vẫn chưa thích hợp. Phải tăng cường quảng cáo tuyên truyền, để mọi người quan tâm đến sản phẩm của chúng ta không thua so với các quầy kia.” Lục Tam Phong nhìn quanh, ông chủ đã dán xong phiếu giảm giá trước cửa, những người đi qua nhìn thấy thì đi thẳng vào bên trong.
Cảnh tượng đó khiến các nhân viên của Waypod đều xấu hổ, còn nhân viên của Konka đứng cách đó không xa lại che miệng cười. “Phải làm dịch vụ tốt, có thể giao hàng tận nơi, giao được đến càng xa thì càng tốt. Phải bố trí tốt các điểm ở các làng xã, trong thành phố này có bao nhiêu điểm?” “Tám điểm, tôi sẽ cử người khác tới bên đó xem thử, cả những huyện xung quanh tôi cũng cử người đi rồi. Chúng ta cũng không thể bỏ qua các làng xã” Lục Tam Phong quay đầu lại nói: “Tôi sẽ đến các huyện và làng xã để xem thử.”
Trong một ngày, Lục Tam Phong đi một lượt mấy điểm bán hàng trong thanh phố, lại đi sang cả hai huyện xung quanh, 5 làng xã, những kênh bán hàng chưa được thành lập, hôm nay mới bắt đầu nhập hàng.
Cùng lúc đó, bọn họ rải quảng cáo ở trong làng để tuyên truyền quảng cáo sản phẩm. Chuyện này cũng phải tiêu tiền, bọn họ ngày nào cũng nhìn thấy quảng cáo, sau một thời gian nhất định sẽ đi sâu vào tiềm thức, đây gọi là một hình thức mưa dầm thấm lâu.
Buổi tối, khi Lục Tam Phong trở lại nhà máy, anh gần như kiệt sức. Số liệu báo cáo của các đại lý bán hàng lớn đều là con số không, ngày đầu tiên mở bán cũng không có ai mua. . Truyện Tổng Tài
Trong cuộc họp buổi tối, mọi người có mặt đều cúi đầu không nói chuyện, Chu Hoài Đông ngồi thẳng lưng, chuyện này không liên quan gì đến anh ta.
Trận chiến này ngay từ đầu đã rất khốc liệt, mà còn gặp phải tình cảnh nhìn đâu cũng là địch. Hiện giờ xảy ra bất cứ vấn đề gì nhất định không phải là năng lực của Chu Hoài Đông có vấn đề. “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi. Khai thác thị trường chính là như vậy. Chúng ta cố hết sức nhất định có thể làm tốt công tác tuyên truyền, quảng cáo. Chúng ta có thể mời đội múa sư tử, khua chiêng gõ trống, dùng nhiều hình thức khác nhau để mọi người chú ý đến.” Lục Tam Phong nhìn mọi người đều không có vẻ hứng thú lắm nên nói: “Vạn sự khởi đầu nan, bán được một chiếc thì chúng ta đã cách mục tiêu bản được 10000 chiếc không còn xa nữa. Mọi người giải tán về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Tam Phong đứng dậy trở về phòng làm việc, những người ở trong phòng đứng dậy đi ra ngoài và bắt đầu xì xào bàn tán. “Giám đốc Lục này lúc nào cũng thích thể hiện như thế? Định giá như thế nhất định là có vấn đề” “Đúng vậy, cô bé bán hàng nói với tôi chỉ có kẻ ngốc mua TV của chúng ta, bỏ 13,5 triệu để mua một chiếc TV 27 inch của một nhãn hiệu mới sao?” “Thời gian trước, không phải bảo chúng ta làm báo cáo nghiên cứu thị trường gì sao, chúng ta chạy đến gãy cả chân, đến bây giờ thì cũng chẳng có tác dụng gì. “Nghe nói giám đốc Chu đó rất giỏi đấy. Anh ấy từng là sếp lớn của những tập đoàn khủng. Mời người ta đến đây, rồi lại không để cho người ta làm việc, đúng là thú vị thật!” “Tôi thấy nhà máy này nguy cấp lắm rồi, mỗi ngày chi tiêu bao nhiêu là tiền, cho dù bán được vài chiếc, doanh thu không ổn thì nhất định phải cắt giảm nhân viên rồi.” “Chúng ta quan tâm làm gì, làm ngày nào biết ngày đó thôi.”
Những người ở phòng thị trường không tin tưởng Lục Tam Phong lắm. Bọn họ bàn tán sau lưng với nhau như thế. Không phải chỉ bọn họ mà những đối thủ cạnh tranh nhìn thấy bọn họ ra mắt ngày đầu tiên thu lại toàn là trứng ngỗng thì cũng cảm thấy không thể tin được.
Tiêu Nhất Bính ngôi trên sofa mừng rỡ, chuyện này đã bắt đầu lan truyền trong giới, anh ta nói vào trong điện thoại: "Không phải tôi đã nói rồi sao, đây chính là năng lực thực sự của anh ta. Anh ta chỉ nhờ may mắn mà phất lên thôi, lại tưởng rằng mình thật sự có ba đầu sáu tay. Lần này nói không chừng anh ta không phải đóng cửa nhà máy điện tử mà có khi còn phải bù 30% vốn cổ phần còn lại của Thực phẩm Phong Giai.