Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 268: Chương 268: Vũ hội




Chiến lược định giá và sự nhạy cảm với thị trường này khiến mọi người ngạc nhiên. Nhớ lại bài phát biểu tuyệt vời của Lục Tam Phong tại Hội nghị Điện tử...

Đúng là đồ trang trí, chỉ dùng để ngắm chứ không làm được gì.

Mấy người Tiêu Nhất Bính thảo luận chủ đề này vô cùng sôi nổi, vốn dĩ mấy đối thủ cạnh tranh còn vô cùng căng thẳng nhưng thấy tình hình như vậy ai cũng thở phào nhẹ nhõm. “Giám đốc Tiêu, anh còn đánh giá cao anh ta. Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, anh ta không phải là loại có tài cán gì, chỉ biết chém gió là giỏi thôi. Anh ta ngoài cái mồm năm miệng mười ra chỉ chẳng được tích sự gì cả.”

Tiêu Nhất Bính nở nụ cười thoải mái, anh ta nói vào trong điện thoại: “Tôi còn thu thập được không ít tài liệu về anh ta. Thực phẩm Phong Giai thành lập được đúng là một kỳ tích. Làm sao có thể không lo lắng được, bây giờ có vẻ là tôi đang suy nghĩ nhiều nhưng phần lớn những người thành công đều là nhờ vào vận may." “Anh cứ yên tâm mà ngủ đi, những người như vậy quá nhiều rồi, tất cả cũng chỉ tồn tại được năm giây là biến mất thôi. Anh có biết Phạm Vũ Lợi đã từng làm caramen ba bốn mươi năm về trước không?” “Hình như có nghe qua!” “Anh ta phất lên trong một đêm rồi đắc ý đến mức quên mình là ai. Về sau đến mấy vùng ven biển để đầu tư nhưng trắng tay hết. Mùa đông năm ngoái, ôm một đống nợ rồi tự sát rồ. Vậy nên Lục Tam Phong cũng chỉ là Phạm Vũ Lợi tiếp theo thôi.” “Lòng tham của con người có thể nuốt được cả voi, nếu anh ta không đầu tư vào đồ điện tử nào biết đâu còn giàu có được cả đời.” Tiêu Nhất Bính khẽ thở dài: “Được rồi, tôi đi nghỉ đây, chúng ta quan sát thêm hai ngày nữa.” “Còn quan sát gì nữa, mức giá đó, loại hàng đó đã kết án tử hình Lục Tam Phong rồi!” “Không phải tôi, mà là tổng giám đốc An của TCL gọi điện cho tôi nói vậy, anh ấy là một người thận trọng" Đã hơn 12 giờ, các cuộc điện thoại vẫn tiếp tục qua lại. Tiêu Nhất Bính đã cảm thấy yên tâm với Nhà máy Điện tử Thủy Hoàn nhưng những người nhiều tuổi khác lại không nghĩ như vậy. Bọn họ cho rằng chừng nào nhà máy còn chưa bị phá sản thì Lục Tam Phong vẫn có cơ hội trở mình.

Lục Tam Phong cũng không ngủ, anh ngồi trong văn phòng xem các biểu mẫu. Cả thành phố có khoảng 1 triệu người. 27 cửa hàng bán hàng đã được lập trong một ngày. Với tốc độ này trong hai ngày nữa, mạng lưới các cửa hàng có thể phủ khắp các vùng làng xã. “Không có mạng Internet truyền thông tin, lỗ hổng trong tiếp thị thật sự rất khó xử lý.” Lục Tam Phong lấy tay che trán lẩm bẩm nói.

Thực chất những gì anh muốn làm chỉ là kiểu tiếp thị truyền miệng trong tương lai, đưa những điều kiện khuyến mãi hấp dẫn đến cho người dùng, để người dùng cảm thấy mình được lời, rồi bắt đầu truyền tai nhau, mua sắm rầm rộ.

Thời đại Internet có những nhóm chuyên đi g những con cừu như vậy, chỉ cần vận động họ là có thể vận động được đám đông. Nhưng trong thời đại hiện giờ, cần một người đầu tiên dám đứng ra thử.

Quan trọng là mức giá thực sự cao, cao đến mức hầu hết mọi người nhìn qua rồi quay thẳng người đi. “Cần một kẻ ngốc!”

Gần một giờ sáng, Lục Tam Phong mơ màng ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, các tờ báo địa phương gần như nổ tung, bảo buổi sáng, báo dân sinh, báo đời sống buổi sáng và nhiều báo khác đều tập trung đưa tin về Waypod.

Nhà máy điện tử tiến hành sản xuất thử nghiệm với sức sống yếu ớt, doanh thu bán hàng ngày đầu tiên của Waypod bằng không.

Vì sao việc tiêu thụ lại gặp khó khăn như vậy. Waypod có thể đối mặt với thị trường, đối mặt với chính mình và xác định đúng vị trí của mình hay không? Nếu không nhà máy điện tử này sẽ lặp lại vết xe đổ của nhiều năm về trước.

Giá thành cao, kích thước nhỏ, lớp vỏ bên ngoài cũng khó có thể che đậy được thực chất là sản phẩm sản xuất trong nước. Thị trường TV hiện nay đang phát triển và cạnh tranh rất bất thường.

Hầu hết những tờ báo đều phê phán. Thậm chí tiêu đề của một tờ báo hạng ba còn rất gai mắt. Nội dung: Tình hình hiện nay của Waypod là kết quả của việc ông chủ không biết mình là ai, có được chút vận may phân chó mà tưởng mình có siêu năng lực.

Nội dung bên trong là đủ loại giễu cợt, thậm chí suýt chút nữa còn chửi thề. Lục Tam Phong ngồi vào bàn làm việc nhấp một ngụm sữa đậu nành rồi ném tờ bảo lên bàn nói: “Những bài khác tôi không biết, nhưng bài này nhất định có người bỏ tiền ra thuê viết.

Trương Phượng Tiên và Chu Hoài Đông không biết nói gì, bây giờ chuyện này không quan trọng, quan trọng là làm thế nào để bán được hàng. “Tôi không nên tham gia vào vấn đề thị trường nhưng tôi thấy lần này phương pháp của anh thật sự không đúng. Con người không thể quá tự tin, ai cũng có những khuyết điểm” Trương Phượng Tiên khéo léo nói. “Ý cô có phải là vậy không?” Lục Tam Phong đặt một tờ báo trước mặt cô ta rồi chỉ vào bốn chữ trên đó: “Người đã hết thời” “Không phải, anh đừng suy nghĩ nhiều. TV là một món đồ lớn, nhà nào mua TV không phải tham khảo nhiều công ty khác nhau chứ, hơn nữa còn có những người đã mua TV rồi, có muốn tham khảo một chút về chất lượng. Quy luật hoạt động thị trường của TV không giống như đồ ăn.

Chu Hoài Đông ngồi một bên khẽ gật đầu, tỏ ý vô cùng đồng ý, tình hình hiện tại đều bắt nguồn từ mức gia Lục Tam Phong đưa ra.

Lục Tam Phong hiểu rõ ý của họ hơn ai hết nhưng nếu muốn đánh vào thị trường địa phương trong thời gian ngắn, nhất định phải dùng cách này. Khi giá thị trường chạm đến mức 10,5 triệu, nhất định sẽ bán được rất chạy..

Vấn đề là tốc độ tăng trưởng vô cùng chậm chạp, cần đầu tư rất nhiều quảng cáo. Phương pháp này giống như leo núi, phải leo từng bước một trong khi thứ Lục Tam Phong sử dụng hiện giờ là thang máy. “Cứ làm theo những gì tôi nói đã, người của bộ phận thị trường vẫn lên tuyến đầu. Phải chủ động hơn nữa, kéo khách hàng vào xem, mọi người hiểu không?” Lục Tam Phong dặn dò.

Chu Hoài Đông hơi bất lực nhưng cũng chỉ biết gật đầu. Một khi số vốn khởi nghiệp 150 tỷ bốc cháy hết thì không còn gì nữa.

Trương Phượng Tiên ngồi đó suy nghĩ, Chu Hoài Đông là người mới đến. Cô ta là là người bên cạnh Lục Tam Phong lây như vậy, giống như một thư ký hơn. Lục Tam Phong nói gì cô ta không thể không nghe. Cô ta nghĩ trong lòng, hay thử gọi điện thoại cho Cao Chí Dũng để anh ta nói chuyện với Lục Tam Phong.

Điện thoại trên bàn vang lên, Lục Tam Phong nghe điện thoại nói: “Ai vậy?” “Giám đốc Lục, chào buổi sáng!” Tiếng cười của Tiêu Nhất Bính vang lên từ đầu dây bên kia: “Anh dậy sớm thế à? Cả đêm không ngủ được sao? Không ngủ cũng không phải là cách, năng lực của con người cũng không thay đổi chỉ vì họ không ngủ. “Hóa ra là giám đốc Tiêu, anh vẫn còn sống sao? Mấy ngày trước tôi nghe nói có một người trùng tên với anh ra ngoài đường bị xe tông chết. Tôi tưởng là anh nữa. Giám đốc Tiêu, gần đây anh ra đường nhớ để ý xe cộ, tôi thật sự lo lắng cho anh đấy, bây giờ tình hình giao thông trong nước hỗn loạn như vậy.” Lục Tam Phong cầm điện thoại nói.

Ở đầu bên kia điện thoại khuôn mặt Tiêu Nhất Bính đã xanh mét, anh ta chưa từng thấy lời nguyền rủa nào ác độc như vậy, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh huênh hoang cái gì? Đừng có thể hiện sự thấp kém và quê mùa trong con người anh ra trước mặt tôi nữa. Tôi nói cho anh biết, kết cục thảm hại của Thủy Hoàn đã được định sẵn rồi. Anh lấy cái gì mà đấu với tôi chứ?” “Anh nói kết cục thảm hại đã được định sẵn rồi sao? Anh là ai chứ? Chuyện này ông nội anh có quyền quyết định à?” Lục Tam Phong hừ một tiếng rồi nói: “Tôi thật sự chưa nhìn chính diện mặt anh lần nào. Cái loại như anh mà cũng có thể làm đối thủ của tôi đúng là vinh hạnh một đời cho anh.” “Anh! Cút m* mày đi! F*ck you!”

Lục Tam Phong cúp điện thoại rồi nói: “Hiện giờ có rất nhiều người chờ xem trò cười của chúng ta. Chúng ta nhất định phải làm xong mọi việc, nhất là ở các làng xã. Các phiếu giảm giá phải được sắp xếp hợp lý. Đừng nói chuyện với bên đại lý hiểu không?”

Dặn dò xong những chuyện này, Lục Tam Phong cũng không muốn nói nhiều nữa, Chu Hoài Đông vẫn rất có năng lực trong việc bố trí thị trường. Sau khi Chu Hoài Đông rời đi, Lục Tam Phong hỏi thăm đến tình hình nhà máy biết chuyện tiền đã được chuyển cho

Liễu Ngoạn, rồi anh bảo Trương Phượng Tiên tự đi làm việc của mình.

Trương Phượng Tiên bước đến cửa đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại quay lại nói: "Gần đây cũng có rất lời mời dự tiệc buổi tối, tôi đã từ chối thay anh rồi. Nhưng văn phòng thương mại địa phương có tổ chức một vũ hội hàng năm mời anh tham gia.

Vũ hội?

Bây giờ Lục Tam Phong nghe thấy hai chữ này là đã thấy sợ hãi, anh không chịu nổi không khí vũ trường ngày xưa, anh xua tay nói: “Tôi không tham gia đầu "Nhưng những người trong Văn phòng thương mại rất hy vọng anh sẽ tham gia. Một số nhà cung cấp địa phương cũng sẽ đi. Muốn đứng vững ở đây không chỉ phải đối phó với thị trường mà còn phải gây dựng quan hệ với các nhà cung cấp!” Trương Phượng Tiên bước lại, cười vui vẻ nói: “Tôi nghĩ Văn phòng thương mại địa phương có một chủ tịch tuổi trẻ tài cao như anh thì mới có tương lai. “Cô đừng nịnh nữa!” Lục Tam Phong dựa vào ghế suy nghĩ: “Tôi nghĩ cô nói đúng. Một người như tôi mà không trở thành chủ tịch thì thật đáng tiếc. “Ha ha ha!” Trương Phượng Tiên bị Lục Tam Phong làm cho bật cười, nói: “Anh đúng là không biết xấu hổ, vậy tối nay anh có đi không?”

Lục Tam Phong gật đầu đồng ý.

Đã sang tháng Ba, miền Nam bắt đầu ấm áp như mùa xuân, hương vị Tết gần như đã trôi qua hết nhưng bữa tiệc đầu năm mới ở đây mới được tổ chức. Đối với phòng thương mại địa phương, chuyện lớn nhất trong buổi tiệc năm nay chính là sự xuất hiện của Lục Tam Phong.

Một người từ nơi khác đến như Lục Tam Phong giống như một con rồng vượt sông, mang lại cho cộng đồng doanh nghiệp địa phương nhiều ảnh hưởng và các chủ đề bàn tán.

Trong cả ngày đó, TV Waypod đã cơ bản hoàn thành việc bảo phủ ở địa phương, các làng xã đều có điểm bán hàng, ở đây các tờ rơi quảng cáo cũng ngập cả đường.

Một nhà máy với hơn 5.000 người, đối mặt với một thị trường nhỏ như ở thành phố này, có thể nói là dùng dao mổ trâu để giết gà. Nhưng đến chiều tối doanh số bán hàng trong ngày vẫn là con số không.

Không khí trong phòng họp gần như đông đặc lại, ngày đầu tiên thị trường vẫn chưa chuẩn bị xong, không bán được chiếc nào cũng có thể hiểu được. Nhưng đến ngày thứ hai cũng không bán được chiếc nào thì đúng là không vui nổi. “Giám đốc Lúc, chúng tôi nghĩ tốt hơn hết vẫn là giảm giá, ít nhất cũng phải ngang giá với TV 27 inch của các nhãn hiệu khác." Quản lý bộ phận thị trường nói. “Đây không phải là vấn đề giá cả!” Lục Tam Phong cảm thấy để phá vỡ tình trạng này quá khó, cần phải bù lỗ một chút, để nhân viên trong ty mua. Anh nói: “Mọi người thông báo một chút, ai mua TV của chúng ta sản xuất sẽ được trợ giá 1000 đồng, giới hạn trong ngày mai và ngày kia.”

Quản lý thị trường hít sâu một hơi rồi không nói gì nữa. Anh ta thấy mình không làm được bao lâu nữa, làm theo những lời nói bậy của Lục Tam Phong, thì không bao lâu nữa sẽ phá sản. "Sản lượng của chúng ta đã tăng lên, hiện có hơn hai nghìn chiếc TV chất trong kho, chúng ta có cần ngừng sản xuất trước không?” “Không, tiếp tục sản xuất. Đồng thời, chúng ta sẽ điều chỉnh hai dây chuyền lắp ráp còn lại để đưa vào sản xuất trong thời gian sớm nhất. Triển vọng thị trường của chúng ta rất tốt. Không được để xảy ra tình trạng hết hàng. Đồng thời chúng ta cũng phải làm tốt công việc mở rộng thị trường ra bên ngoài.” Lục Tam Phong nhìn về phía Chu Hoài Đông: “Chuyện này anh phải làm nhanh lên.”

Chu Hoài Đông cắn răng gật đầu, mặc kệ thị trường địa phương có thể phát triển được hay không, cứ phát triển sang thị trường khác đã “Mấy hôm nay, chúng tôi đã làm hoàn thành kế hoạch vận chuyển rồi, đã xác định được mấy tỉnh thành, ngày mai nó sẽ ở trên bàn của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.