Kế Công Tâm Của Vợ Xinh

Chương 1: Chương 1: Chương 1.1




Trên chuyến bay từ Los Angeles – Mỹ trở lại Đài Loan, trong buồng thương gia rộng rãi, số người ngồi chỉ chiếm vẻn vẹn khoảng ba phần mười buồng máy.

Tang Mân Côi tỉnh lại từ trong mộng, phát hiện tấm chăn mỏng vẫn còn đắp trên người mình, xem ra là có người “chiếu cố” cô.

Chỗ ngồi bên cạnh cô đèn vẫn còn sáng, cô nghiêng mặt sang, nhìn “người đàn ông” khiến cô yêu sâu đậm trước mặt, hỏi: “Niệm Ân, con đang xem sách gì vậy? Xem đến say sưa như vậy”. Từ lúc lên máy bay nó liền lấy sách từ trong ba lô ra bắt đầu đọc, cho tới lúc này ít nhất đã qua hơn hai tiếng rồi.

Nhạc Niệm Ân khẽ lật sách lại, giơ bìa cuốn sách lên cho mẹ mình nhìn.

“Tiếng Trung là một ngôn ngữ khó học”…Tang Mân Côi đọc lên tên sách, buột miệng cười: “Mẹ cứ nghĩ không có chuyện gì có thể làm khó được con trai được nuôi dưỡng rất tốt của mẹ”.

Nhạc Niệm Ân mười một tuổi nghe xong liền cau mày, biểu cảm như một tiểu đại nhân khiến Tang Mân Côi không nhịn được bật cười.

“Mẹ, về việc học con nhảy lớp là không sai, nhưng con không cho rằng mình là đứa trẻ được nuôi dưỡng tốt, con cùng bạn bè giống nhau, trong lúc học tập cũng phải cố gắng trả giá, chỉ là năng lực lĩnh hội của con hơn bọn họ mà thôi”.

“Đúng vậy, đúng vậy”. Nói thẳng ra thì cô cũng không thích con trai bởi vì nguyên nhân nhảy lớp mà mà mất đi tình cảm bạn bè, còn có sự ngây thơ mà đáng lẽ ở tuổi này nó nên có.

Đây cũng là lí do tại sao trước khi nó nhảy lớp học lớp chín, cô lựa chọn để cho nó nghỉ ngơi một năm, cố ý dẫn nó trở về quê hương, để cho nó- được sinh ra và lớn lên ở Mỹ biết được phong tục và con người Đài Loan, đồng thời gặp người ba nó chưa bao giờ gặp kia.

Đến tận lúc này, người có cá tính khá quyết đoán như cô, trong chuyện tình cảm lại thuỷ chung không có cách nào để dễ dàng quyết định, bởi vậy cuộc hôn nhân này mới có thể kéo dài tới 12 năm, dù sao cô vẫn ôm ấp một tia hi vọng mỏng manh. Nhưng lần này trở lại Đài Loan, cô đã quyết định cắt đứt quan hệ, từ nay về sau sẽ không còn dính dáng gì tới anh nữa.

“Mẹ, mẹ lại nghĩ tới ông ta”.

Giọng nói bất mãn của con trai vang lên bên tai khiến Tang Mân Côi khôi phục tinh thần, vẻ mặt lúng túng xoa đầu con trai.

“Không có, vừa rồi chẳng qua là mẹ hơi thất thần một chút”.

Nhạc Niệm Ân không phải là con nít dễ gạt như vậy, cậu “hừ” một tiếng: “Từ khi mẹ nói muốn dẫn con trở về Đài Loan thì thường xuyên “hơi thất thần” như vậy”.

“Chuyện này…” Tang Mân Côi không tìm được lí do giải thích cho mình, chỉ có thể lúng túng nói sang chuyện khác: “Niệm Ân, con đừng có thái độ căm ghét ba con như vậy, đó không phải người ngoài mà là ba của con”.

Từ sau khi kết hôn tới nay, cô và Nhạc Vũ Quần chưa từng gặp lại, đương nhiên, Niệm Ân sinh ra ở Mĩ cũng chưa từng gặp qua ba mình.

Nhưng cô không muốn chuyện tình cảm yêu hận của cô và Nhạc Vũ Quần liên luỵ tới con cái, cho dù có chuyện gì thì Niệm Ân vẫn mang họ Nhạc, là con cháu Nhạc gia, hơn nữa lại có ông bà nội vô cùng yêu thương, quan hệ của nó cùng Nhạc gia là không thể nào cắt đứt.

Cô không thể để Niệm Ân hận Nhạc Vũ Quần, điều đó không nên chút nào.

Chỉ là, cho dù cô có giải thích có nói như thế nào thì Niệm Âm vẫn không có thiện cảm với ba mình.

“Đúng, là người ba chưa từng gặp mặt”. Cậu biết suy nghĩ của mẹ cậu, nhưng cậu thật sự rất khó sinh ra cảm tình với người ba chưa từng gặp mặt này.

“Mẹ, không phải ông ta không biết sự tồn tại của con sao? Hay là chúng ta trốn ở một nới mà ông ta không thể tìm được. Huống hồ, bây giờ con không phải mới 1 tuổi mà là 11 tuổi, 11 năm qua đều không quan tâm con dù chỉ một chút, mẹ nói xem con làm sao có tình cảm với ông ta?”

Được rồi, cô thừa nhận Niệm Ân nói rất có lí, cô không thể phản bác được.

Nhưng chuyện này nên trách ai đây? Đổ hết lỗi lầm lên người Nhạc Vũ Quần? Không sai, anh phải chịu trách nhiệm, nhưng trách nhiệm của người mẹ là cô cũng không thể cho qua. Nếu không phải từ sau lần nói chuyện cùng Nhạc Vũ Quần vào 12 năm trước cô liền hận anh, xem anh như kẻ thù thì hôm nay Niệm Ân có lẽ cũng không có bất mãn như vậy với anh.

“Được rồi, nhưng ít nhất con phải hứa với mẹ, lúc thấy ba con thì không được tỏ ra bất mãn, hơn nữa còn phải gọi ba”.

“Chuyện này…con muốn suy nghĩ một chút”. Nhạc Niệm Ân là một đứa trẻ tương đối có chủ kiến, cậu không muốn băng mặt không bằng lòng với mẹ, cũng không muốn đáp ứng một số chuyện mình không làm được, đối với chuyện có gọi ba hay không, cậu thật sự cần suy nghĩ cẩn thận.

“Nhạc Niệm Ân”. Mỗi lần Tang Mân Côi gọi đầy đủ họ tên cậu tức là đang có ý cảnh cáo.

Nhưng lần Nhạc Niệm Ân không muốn thoả hiệp, cậu gấp lại sách trong tay, kéo chăn lên: “Con mệt rồi, muốn ngủ một lát”.

Đây là tỏ ý lần tranh chấp này dừng lại ở đây.

Tang Mân Côi cũng không muốn tranh cãi với con trai trên máy bay, cô cũng lựa chọn chấm dứt chuyện này ở đây.

Ngay sau khi Nhạc Niệm Ân chìm vào giấc ngủ, trưởng buồng lái tiến tới, giúp Nhạc Niệm Ân chỉnh lại chăn sau đó hỏi Tang Mân Côi có cần gì không.

“Tôi muốn một cốc nước, cảm ơn”.

“Được, xin chờ một chút”.

Vị trưởng buồn lái này là một người đàn ông khôi ngô gần 40 tuổi, giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã, hơn nữa Tang Mân Côi dám thề, vị trưởng buồn lái này dường như vô tình hoặc cố ý liếc mắt đưa tình với cô.

Không biết đây là thói quen từ trước tới nay của anh ta hay là thực sự có ý với cô.

Nghĩ cũng thật buồn cười, cho dù cô là mẹ của một đứa trẻ, nhưng ở nước Mĩ, quốc gia có nếp sống phóng khoáng này thì chỉ cần bên cạnh cô không có một người đàn ông cố định thì mọi người sẽ nhận định cô là người độc thân.

Từ lúc sinh con xong cho đến lúc trở lại trường học, cho đến tận lúc tốt nghiệp rồi đi làm, người theo đuổi cô chưa từng thiếu, nhưng cô chưa từng quan hệ cùng bất cứ người nào.

Tuy rằng hôn nhân của cô chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, hữu danh vô thực, nhưng cô vẫn mang thân phận “đã kết hôn”, có luật pháp làm chứng, cô không thể nào để mình phóng túng cùng người đàn ông khác gặp mặt hay thậm chí là phát sinh quan hệ.

Hơn nữa, cô cũng không có tâm trạng này.

Từ lúc 18 tuổi mang thai đến bây giờ đã 30 tuổi, 12 năm qua, cuộc sống của cô giống như một nữ tu sĩ vậy, cho dù sau này Niệm Ân lớn lên, khuyến khích cô hẹn hò cùng với người khác nhưng cô không hề có hứng thú.

Cô nghĩ có lẽ cô đối với tình yêu đã hoàn toàn thất vọng rồi.

Chỉ một lát sau, trưởng buống lái đã trở lại đưa cho cô một cốc nước đồng thời tặng kèm một chiếc bánh ngọt tinh xảo.

Cô kinh ngạc nhướng mày.

“Chỉ có hành khách xinh đẹp mới có phúc lợi này”. Trưởng buồng lái chớp mắt với cô.

Tang Mân Côi bật cười.

“Cảm ơn”. Cô nói. Trong lòng lại nghĩ, nếu như anh ta biết đứa bé 11 tuổi ngồi bên cạnh là con trai cô thì sẽ có cảm tưởng gì? Còn có thể nháy mắt với cô sao?

Tang Mân Côi một lần nữa không có đáp lại , đối phương đành phải thất vọng rời đi. Cô nhìn cái bánh ngọt nhỏ trong đĩa, đột nhiên nhớ lại 12 năm trước, khi cô lần đầu tiên lên máy bay xuất ngoại.

Khi đó cô mang thai gần ba tháng, sau khi tốt nghiệp không lâu liền lập gia đình rồi có con, đó cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, một mình một người cô đơn ra nước ngoài chuẩn bị sinh con, tâm trạng lúc đó thật khó có thể tưởng tượng lại.

Khẩn trương, tâm thần không yên, thương tâm, tuyệt vọng… Tất cả cảm xúc phức tập cuồn cuộn trong lòng, lúc đó cô rất quật cường, nước mắt chỉ đọng lại trong hốc mắt chứ không hề rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.