Kế Công Tâm Của Vợ Xinh

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Bởi vì con đường này là do chính cô chọn, cô không thể khuất phục, cũng không thể yếu đuối.

Nhưng khi tiếp viên hàng không nhìn thấy cô- một tiểu nữ sinh mười mấy tuổi, vẻ mặt tuyệt vọng rõ ràng lại thuỷ chung không rơi một giọt nước mắt, đột nhiên tặng cô một chiếc bánh ngọt nhỏ, nở nụ cười khích lệ với cô.

Cũng chính vì nụ cười và chiếc bánh ngọt đó khiến cho cô sau đó trốn trong nhà vệ sinh suy sụp khóc lớn.

Mà cũng chỉ suy sụp duy nhất một lần đó thôi, từ sau khi đến Mĩ, cô một bên ở trường học ngoại ngữ một bên chờ sinh. Sau khi sinh ra Niệm Ân, cô liền thoải mái đăng kí học lên đại học.

Thật ra cô chưa từng có ý nghĩ học y trong đầu, về sau do chịu ảnh hưởng của ba của Nhạc Vũ Quần cô mới quyết định lựa chọn đại học Y.

Mười hai năm qua, cô rất cảm kích sự chăm sóc của ba mẹ Nhạc Vũ Quần. Nếu không có họ thì sẽ không có cô và Niệm Ân hôm nay. Bởi vậy, lúc ba của Nhạc Vũ Quần hỏi cô có muốn quay về Đài Loan, đến bệnh viện của ông nhận chức bác sĩ ngoại khoa trong một năm thì cô đã không hề nghĩ ngợi gì mà đáp ứng.

Lần này trở về, ngoại trừ vì chuyện công việc thì chủ yếu là cô muốn Niệm Ân biết về quê hương của thằng bé, còn có gặp mặt ba nó một lần.

Đồng thời, mười hai năm yêu hận tình thù và quan hệ vợ chồng của cô với Nhạc Vũ Quần cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi…

Trong khoang máy bay, khí lạnh từ điều hoà khiến người ta phát run, Tang Mân Côi đắp kín chăn cho con trai xong thì ngây người nhìn nó. Niệm Ân và Nhạc Vũ Quần gần như là cùng một khuôn đúc ra, đôi mắt, cặp lông mày, toàn bộ đều là bản sao của Nhạc Vũ Quần.

Chỉ có tính cách là không giống, tính tình quật cường của Niệm Ân hoàn toàn là di truyền từ cô, xem ra, muốn thuyết phục nó ở chung hoà hợp với Nhạc Vũ Quần rất khó khăn.

Tang Mân Côi than nhẹ, còn mấy tiếng nữa máy bay mới hạ cánh xuống Đài Loan, có phải cô nên thả lỏng một chút, để cho thần kinh không quá căng thẳng.

Cô xoa huyệt thái dương đau nhức, cho dù biểu hiện ra ngoài là một bộ dáng không quan tâm nhưng trong lòng cô kỳ thực lại lo lắng không yên.

Tang Mân Côi dự định sẽ cùng con trai ở lại Đài Loan một năm.

Tuy rằng trên danh nghĩa cô vẫn là con dâu Nhạc gia, nhưng thời gian ở lại Đài Loan này cô sẽ không ở Nhạc gia, cũng sẽ không về sống ở nhà mẹ đẻ. Cô đã thuê một nhà trọ có hai phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng vệ sinh ở gần bệnh viện Thiên Dụ.

Vốn là cô hi vọng con trai có thể trở về khu Tín Nghĩa, ở cùng với ông bà nội của nó nhưng mà nó lại không muốn.

Nó nói muốn ở cùng một chỗ với cô, về phía ông bà nội thì nó đã xin ý kiến từ trước rồi.

Đối với sự yêu thương của hai người với cháu trai, Tang Mân Côi không biết nên nói gì cho phải. Một khi Niệm Ân ở cùng cô thì cơ hội để thằng bé gặp Nhạc Vũ Quần lại vàng ít hơn rồi, vậy thì làm sao có thể cải thiện được quan hệ đây?

Chậc, điều này đành phải đợi người đang phiền não nhiều chuyện đến giải quyết từng cái một vậy.

Cô tốn một tuần xử lí việc thuê phòng và bên phía bệnh viện, sau một tuần, cô chính thức trở thành bác sĩ khách mời khoa ngoại của bệnh viện Thiện Dụ.

Mà trước đó, cô nhất định phải giải quyết xong một chuyện.

Tang Mân Côi hít thở sâu mấy lần, tờ giấy trên tay đã bị cô vò lại tới mấy lần, số điện thoại bên trong thật ra cô đã thuộc từ lâu.

Đó là số điện thoại của Nhạc Vũ Quần, đây là cô đặc biệt xin từ chỗ bà nội Niệm Ân đấy.

Nên đến thì vẫn phải đối mặt, Tang Mân Côi thật không hiểu rốt cuộc cô đang do dự chuyện gì, thật không giống với tác phong làm việc sạch sẽ gọn gàng từ trước tới nay của cô.

Đấu tranh một lúc, cô rốt cuộc nhấn xuống phím gọi, điện thoại reo hai tiếng liền được bắt máy.

“Xin chào, tôi là Nhạc Vũ Quần”.

Giọng nói của anh vẫn giống hệt trước kia, chẳng qua là thái độ có thêm vài phần thành thục và khôn khéo.

“Em là Tang Mân Côi”. Nói xong, cô nín thở, chờ đợi phản ứng của a.

“Cô nói cô là ai?”. Qủa nhiên là anh bị doạ.

“Tang Mân Côi, vợ của anh”. Tang Mân Côi bổ sung.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát.

“Em tìm anh…có chuyện gì không?” Một lúc lâu sau, Nhạc Vũ Quần mới mở miệng hỏi.

“Bây giờ bọn em đang ở Đài Loan, em muốn gặp anh”.

Lại là trầm mặc không nói, nhưng lần này chỉ vài giây sau Nhạc Vũ Quần đã trả lời, như mà cũng đủ khiến trái tim treo lơ lửng của Tang Mân Côi thả lỏng xuống.

“Được, thời gian địa điểm?”.

Tang Mân Côi nói ra thời gian và địa điểm, là vào ngày mai, cô muốn giải quyết dứt khoát, cuộc hôn nhân sai lầm hai mươi năm trước nên kết thúc, lấy được đáp án cuối cùng rồi.

Nhạc Vũ Quần nằm mơ cũng không nghĩ ra, người vợ chưa từng thấy mặt sau khi kết hôn, câu đầu tiên nói sau khi trở lại Đài Loan hẹn anh gặp mặt lại là: “Chúng ta ly hôn đi”.

Anh giật mình nhìn cô gái trước mặt, thậm chí có chút không nhận ra cô.

Thời gian 12 năm có thể khiến cho một người trở nên khác biệt rất lớn, thực tế năm đó bọn họ đều chỉ là học sinh cấp ba, hôm nay cũng đã bước ra ngoài xã hội, tới độ tuổi lập gia đình rồi.

Năm đó Tang Mân Côi chính là hoa khôi trường học, bậy giờ để tóc dài, một đầu tóc dài đen nhánh xoã tung, xinh đẹp động lòng người, ngũ quan tinh tế làm nền cho khí chất lãnh ngạo đạm mạc của cô, sống mũi rất thẳng, tựa như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, một đôi mắt phượng vẫn như trước nhiếp hồn người.

Anh nhận ra cô chính vì đôi mắt ấy.

Nhạc Vũ Quần không thể không thừa nhận, Tang Mân Côi sau nhiều năm không gặp, xinh đẹp tới mức khiến anh ngừng thở.

Nhưng mà lời nói cùng hành động lại khiến anh choáng váng…

Tang Mân Côi vậy mà lại lấy từ trong túi xách hàng hiệu đeo trên vai ra thoả thuận ly hôn cô đã sớm ký, còn có một tấm danh thiếp luật sư.

“Sau khi ký tên, liên lạc với luật sư của em, anh ấy sẽ thông báo cho em, chúng ta lại sắp xếp thời gian mà cả hai cùng rảnh để hoàn tất các thủ tục còn lại”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.