Hai mươi sáu,
Nhà Hoà Đồng chỉ có một phòng.
Dĩ nhiên không phải nguyên nhà chỉ có một phòng, mà là chỉ còn một phòng trống mà thôi. Mới đầu không chỉ còn 1 phòng đâu, nhưng từ khi bạn cùng nhà chạy mất tăm, Hoà Đồng vui vui vẻ vẻ chất đầy đồ vào đó. Giờ mở cái phòng đó ra thì ôi thôi, toàn mùi mốc meo, đừng nói là cho người ở, nhìn cũng thấy chướng cả mắt ấy.
Vì thế Hoà Đồng nhíu mày, rất rối rắm mở miệng:“Xem ra đêm nay anh chỉ có thể ngủ cùng với tôi.”
Giao Dịch khẽ cười cười, trong mắt lại lóe lên điều gì đó không tả được.
“Cầu còn không được.”
Hai mươi bảy,
Hoà Đồng nằm ở trên giường, ngủ không được.
Thân thể cứng ngắc, trong lòng rơi lệ đầy mặt. Chết tiệt, sao tự dưng kêu Giao Dịch ngủ chung làm chi, rõ ràng ngủ sô pha ngoài phòng khách cũng dễ chịu lắm cơ mà!
Sớm biết...... Sớm biết rằng lúc Giao Dịch ngủ có loại đam mê đáng sợ này, Hòa Đồng liền đi ngủ sô pha cho rồi!
“Ưm...... Sao còn chưa ngủ?” Đang nghĩ như thế, giọng nói Giao Dịch vang bên tai Hòa Đồng.
Trời ơi, đất ơi, giọng nói cũng quyến rũ như vậy kìa.
Hoà Đồng nơm nớp lo sợ, đứt quãng nói:“Không, không, không có việc gì, anh, anh ngủ tiếp đi.”
Giao Dịch ừm một tiếng, nặn nặn cái gì đó trong tay, rồi sáp lại gần Hoà Đồng, rồi mới ngủ tiếp.
Hoà Đồng bị hành động này của Giao Dịch cả kinh, tóc gáy nổi lên.
Chết tiệt! Sao cái người này lại có đam mê khủng bố là lúc ngủ cũng muốn sờ JJ người khác thế trời!? A?!!?
Hoà Đồng cứng ngắc thân thể, rơi lệ đầy mặt.
Giao Dịch lại cười thầm sung sướng trong màn đêm.
Hai mươi tám,
Sáng ngày hôm sau, Hoà Đồng dậy sớm.
Mặt Hoà Đồng như đưa đám bước chân xuống giường, mắt Hòa Đồng có hai vệt đen thui cực kỳ rõ.
Hoà Đồng kinh hồn bạt vía nguyên một đêm, sợ là tay Giao Dịch dùng sức một tí...... Nửa đời sau của Hòa Đồng liền “tèo” luôn.
Sau khi Hoà Đồng rời giường thì Giao Dịch cũng dậy rất nhanh.
Khác biệt là, tinh thần Giao Dịch rất tốt, vừa nhìn liền biết tối qua ngủ rất ngon.
Giao Dịch ngồi ở trên giường, tâm tình khoái trá lười biếng duỗi eo, nhe răng cười cười với Hoà Đồng.
“Buổi sáng tốt lành.”
Hoà Đồng bị nụ cười này của Giao Dịch làm chấn động.
Giao Dịch không phải chưa cười qua, chỉ là luôn khẽ cười, rất hiếm thấy khi nào cười sáng lạn giống hôm nay.
Hoà Đồng không khỏi sờ sờ tim đang đập kịch liệt.
“Giao Dịch, anh đừng cười như thế, khi anh cười rất giống tên Tiêu Trì kia, cực kỳ tai họa đấy.”
Quả nhiên, Giao Dịch không cười nữa.
Hai mươi chín,
Giao Dịch trầm mặc hai giây, nói:“Tiêu Trì là ai?”
Hoà Đồng kỳ quái nhìn Giao Dịch,“Giao Dịch, vẻ mặt hiện giờ của anh...... Cứ như là chồng bắt gặp vợ ngoại tình ấy.”
Giao Dịch dừng một chút.
Hoà Đồng thấy thế cười hì hì lại gần,“Đùa tí thôi, đùa tí thôi, nhà tôi còn có cái bàn chải chưa xài, chúng ta đi đánh răng thôi.”
Vì thế Giao Dịch trầm mặc đi theo.
Lúc đánh răng:
Đột nhien Hoà Đồng càng nghĩ càng thấy lạ:“Giao ịch, ói ớ, ói en an ủ ấy, ao à ìm ợ ược ây ả?” [ Giao Dịch, nói chớ, thói quen anh ngủ ấy, sao mà tìm vợ được đây hả?]
Hoà Đồng liên tưởng một chút, bỗng nhiên rùng mình,“Ừng ói ới ôi anh òn ức á?” [ Đừng nói với tôi anh còn thức nhá?]
Giao Dịch đã đánh răng xong, mồm miệng rõ ràng, bình tĩnh trả lời:“Tôi còn thức.”
Hoà Đồng sặc một ngụm nước.
Câu này của Giao Dịch ngắn gọn mà ý nghĩa phức tạp, phân tích chung chung được hai điểm chính:1, mình không chắc anh ta có thức hay không nên không dám đánh thức anh ta; Hai, anh ta còn, vậy mà buổi tối còn sờ JJ mình.
Sau khi Hoà Đồng lý giải tâm tình: Anh ta thức! Thức đó! Vậy mà tối qua, tối qua còn!!!! Đậu! phộng!
Ba mươi,
Điểm tâm là Giao Dịch làm giúp.
Lúc Hoà Đồng ăn cháo, bỗng nhiên hơi xúc động.
Haiz.., thật sự là việc đời vô thường, ngày hôm qua mình còn đang lửa giận ngút trời tính đánh Giao Dịch một trận, vậy mà hôm nay ở đây thưởng thức cháo ngon do Giao Dịch nấu.
Hòa Đồng nghĩ như vậy, không khỏi đắc ý ăn thêm hớp cháo.