Kẻ Cuồng Theo Dõi Thật Ra Là Gã Ngốc

Chương 7: Chương 7: Chương 31 - 35




Ba mươi mốt,

Ngay khi Hoà Đồng ăn cháo xong, do dự không biết nên ăn thêm trứng luộc và mấy món khác không nữa, trước khi đặt đũa xuống thì bỗng dưng có một vị khách không mời mà đến quyết định giúp Hoà Đồng.

“Đinh - đing!”

“Này! Hoà Đồng ới!”

Ba mươi hai,

Hoà Đồng bị tiếng chuông và tiếng gọi thình lình vang lên làm cho sợ tới mức nghẹn thức ăn trong họng, suýt nữa không thở được, chết trên bàn cơm luôn.

Giao Dịch vỗ lưng giúp Hòa Đồng, lạnh lùng nhìn thoáng qua cửa.

Tiêu Trì đang dứng ở ngoài cửa, tự dưng hắt xì một cái.

Ba mươi ba,

“Chà chà chà, Hoà Đồng, cậu ăn ngon quá ha, uổng công tớ đến giúp cậu dọn phòng, vậy mà có đồ ăn ngon thế này không nói cho tớ biết hả!”

Tiêu Trì người cũng như tên, lớn lên tuấn tú như ao nước trong suốt, lúc Tiêu Trì cười rộ lên, trong ánh mắt chứa ba phần ngang ngạnh, bốn phần phong lưu, do đó luôn có nhiều cô gái rít gào lao tới.

Lúc này, Tiêu Trì đứng bên cạnh Hòa Đồng, cười đến nỗi trong mắt lấp lóe vầng sáng, tuy tư thế rất bất lịch sự nhưng dĩ nhiên vẫn rất đẹp trai.

Giao Dịch lãnh đạm giương mắt nhìn nhìn Tiêu Trì, khóe miệng không vui mím mím.

Hoà Đồng bất đắc dĩ đẩy Tiêu Trì ra,“Đi xuống, tớ còn muốn ăn sáng tiếp.”

Tiêu Trì thò đầu ra liếc nhìn nhìn, chậc chậc nói:“Đây nhất định là thức ăn khách sạn 5 sao? Ngon như thế, chẳng lẽ hôm nay sinh nhật cậu hả?”

“Không phải......” Bỗng nhiên Tiêu Trì nói lầm bầm,“Còn cách ba tháng lẻ sáu ngày nữa mà, hơn nữa tính cách cậu lôi thôi như thế, nhất định không thể làm ra mấy món như vậy......”

Tiêu Trì dừng một chút, rồi sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Giao Dịch,“Xem ra là anh giai này làm cơm, như vậy xin hỏi......”

“Anh, là ai?”

Ba mươi bốn,

Giao Dịch nghiệm mặt, không có thái độ gì, cũng không trả lời.

Hoà Đồng thở dài, cực kỳ đau khổ dọn thức ăn qua một bên, vừa nhìn chằm chằm vào chúng nó vứ nói:“Anh ấy là Giao Dịch, một người bạn của tới.”

Đột nhiên vẻ mặt Tiêu Trì lãnh đạm xuống,“Bạn của cậu? Quen lúc nào, sao tớ không biết chứ?”

Hoà Đồng đau đầu xoa xoa huyệt thái dương,“Tiêu Trì, cũng đâu phải cậu đều biết hết bạn của tớ đâu chứ?”

Mặt Tiêu Trì triệt để lạnh xuống,“Phải, đúng là tớ không thể biết hết tất cả bạn của cậu, nhưng anh ta là ai? Tớ nhớ rõ là ngày hôm qua tớ còn chưa gặp anh ta đâu.”

“Tớ nhớ rõ chiều qua cậu nói với tớ muốn đi tìm một tên khốn kiếp đáng ghét, là anh ta?”

Giao Dịch vẫn luô thẳng tắp ngồi ở trên ghế, câu được câu không nghe bọn họ nói chuyện. Bỗng nhiên nghe đến câu này, đột nhiên ánh mắt đang lưu luyến trên người Hoà Đồng ngừng lại, lạnh lùng chuyển hướng Tiêu Trì.

Hoà Đồng vội vàng khuyên nhủ:“Tiêu Trì, đều là bạn mà, đừng như vậy......”

“Bạn há?” Tiêu Trì lạnh lùng nhếch khóe miệng,“Hoà Đồng, người nào cậu nhặt về nhà thì cậu không gọi là bạn chứ? Tên Bạch Thừa An lần trước, cậu gọi người ta là bạn, nhưng người ta gọi cậu là gì hả?”

Bỗng nhiên Hoà Đồng trầm mặc xuống dưới.

“Chuyện gì xảy ra?” Giao Dịch nhịn không được hỏi.

“Không phải chuyện của anh.” Tiêu Trì dùng khóe mắt lãnh đạm nhìn lướt qua Giao Dịch, nói tiếp:“Hoà Đồng, chuyện cậu quen bạn tớ mặc kệ, nhưng mà, lúc cậu nhặt cũng phải chú ý chớ, đừng mang chó mang mèo về nhà.”

“Tiêu Trì.” Đột nhiên Hoà Đồng nâng mắt, nhìn thẳng Tiêu Trì nói:“Chuyện Bạch Thừa An, tớ thừa nhận là tớ nhìn sai người. Nhưng mà, chuyện này không liên quan đến Giao Dịch, cậu đừng có mà quăng hết mấy câu cay nghiệm kia ra.”

Tiêu Trì đã nghẹn cơn tức này từ lâu, lúc này không phun không chậm phun ra -”Hoà Đồng, chỉ mới nửa ngày không thấy cậu, cậu lại nhặt về một kẻ không quen biết, khi đó chẳng phải Bạch Thừa An cũng như thế này sao? Cậu lại muốn thông báo là có một người đàn ông tỏ tình với cậu sao hả!!!”

Mí mắt Giao Dịch chột dạ giật giật.

“Tiêu Trì......” Hoà Đồng bình tĩnh nói,“Hôm nay cậu sao thế? Coi như là Bạch Thừa An, nhưng đó là chuyện khi nào rồi chứ, đáng để cậu nổi giận như hôm nay thế sao?”

“Tớ......” Tiêu Trì bị Hòa Đồng tức đến nghẹn luôn, nghiêng đầu qua chỗ khác “shit” một tiếng,“Xin lỗi. Hôm nay tâm trạng tớ không tốt, chúng ta ra ngoài lại nói.”

Hoà Đồng gật gật đầu, hơi áy náy với Giao Dịch, nói:“Xin lỗi, tính tình bạn tôi không ổn cho lắm. Anh ngồi đây đã nhá?”

Giao Dịch lắc lắc đầu,“Không sao đâu. Cậu đi đi.”

Hoà Đồng lại nói một tiếng áy náy, lúc này mới đứng dậy rời đi cùng Tiêu Trì.

Ba mươi lăm,

“Nói đi, hôm nay cậu sao vậy.” Hoà Đồng lấy một điếu thuốc ra đưa cho Tiêu Trì đang nằm bên cạnh.

Tiêu Trì khó chịu nhận lấy điếu thuốc, cắn trong miệng, oán hận nói:“Cảnh cáo cậu, hôm nay xui xẻo lắm.”

Hoà Đồng thản nhiên nói:“Sao lại xui xẻo thế? Tự dưng vô duyên vô cớ mắng tới xui xẻo?”

Tiêu Trì ngượng ngùng,“Lúc nãy...... Đúng lúc tức cảnh sinh tình, không cẩn thận lại tức lên......” (Tức cảnh sinh tình: cảm xúc trào dâng vì cảnh vật bên ngoài)

Hoà Đồng bình tĩnh nhìn Tiêu Trì:“Cậu sẽ không vô duyên vô cớ tức cảnh sinh tình, trừ khi tự mình trải qua. Chẳng lẽ...... Hôm nay cậu được đàn ông tỏ tình?”

Lập tức Tiêu Trì nhảy dựng lên giống như mèo bị đạp đuôi, ánh mắt cậu ta hỗn loạn, nói năng lộn xộn:“Sao,sao có thể chứ!Cậu đừng có mà nói bừa!”

Hoà Đồng:“Ừ. Người này có thể khiến cậu hỗn loạn tinh thần. Xem ra là người rất quen thuộc đây, là đám anh em? Ai thế?”

Lập tứcTiêu Trì ỉu xìu.

Hoà Đồng nhìn Tiêu Trì, tròng mắt nhịn không được chứa ý cười,“Là Tiêu Tu Tề, có đúng không?”

Tiêu Trì gục đầu,“Chúc mừng cậu, hoàn toàn đúng......”

“Haizi -” Hoà Đồng giả vờ giả vịt thở dài một tiếng,“Lúc thấy cậu với tên tiểu bạch kiểm* kia thì tớ biết sẽ có ngày như vậy mà.” [*tiểu bạch kiểm: những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châmchọc) ]

“Với lại-----” Hòa Đồng lại giả vờ giả vịt kéo dài câu,“Ngày thường tên kia cũng đối xử quá ân cần với cậu đấy thôi.”

Tiêu Trì đau khổ che mặt,“Giờ tớ phải làm sao đây? Anh em với nhau năm năm đó! Chỉ ít hơn cậu vài ngày thôi!”

Hoà Đồng trấn an nói:“Thì cậu liền theo cách năm đó của tớ để xử lý là được rồi.”

Tiêu Trì rùng mình,“Không muốn đâu, cách của cậu rất độc ác.”

Hoà Đồng thản nhiên nói:“Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, không thì......” Hòa Đồng liếc liếc nửa người dưới của Tiêu Trì,“Thì ra là cậu muốn bị mùi vị bị bạo cúc chứ gì?”

Cúc hoa Tiêu Trì căng thẳng, buồn bã nói:“Cút.”

Hoà Đồng đi luôn không thèm ngoảnh lại, cất bước đi vào nhà,“Chỉ mong đến ngày đó, cậu “ở trên“.”

Tiêu Trì buồn bã nói:“Cậu cút đi ăn shit đi!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.