Những tia nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ phản chiếu vào đầu giường
Đan đang nằm. Cô với tay lấy cái đồng hồ xem thì thấy đã gần 8h. Tối qua cô đã ngủ một giấc khá dài và bây giờ cô đang bị muộn giờ học. Cô vội
vàng chuẩn bị rồi phóng lên xe tới trường.
Đan dừng xe lại trước cánh cổng cao to quen thuộc. Tất cả các cặp mắt của những kẻ đang đứng
trước cổng trường đều đổ dồn về phía Đan. Vờ như không thấy Đan bước
xuống xe và đi thẳng một mạch vô trường. Cô đi dọc theo dãy hành lang
dài để đến lớp rồi chợt khựng lại khi thấy Thạc Hy đang đứng tựa người
vào cây cột dựng ven hành lang hai tay đút vào túi quần ánh mắt màu hổ
phách đang hướng về phía khuôn viên trường. Vờ như không thấy Thạc Hy
Đan đi ngang qua anh chàng một cách lạnh lùng thậm chí cô còn không nhìn anh lấy một lần mặc dù trong lòng rất muốn chạy đến cạnh anh hoặc chạy
theo sau anh như mọi ngày.