Thạc Hy ngồi trên cao quan sát Thạc Khang cùng đối tác của ông ký hợp
đồng mua bán. Thạc Hy chờ đợi tới lúc Thạc Khang đưa ra một container
toàn là vũ khí thì lập tức anh sẽ chộp lại những bằng chứng đó ngay
nhưng nào ngờ cảnh sát lại đến và phá hỏng tất cả. Điều làm anh kinh
ngạc hơn là khi thấy Đan đẩy cửa thùng container ra và bỏ chạy rất
nhanh. Đến khi anh đuổi kịp cô thì Đan đang nằm bất động trên nền đất
máu cô thấm đẫm một vùng. Anh hốt hoảng bế cô lên và chạy thật nhanh tới bệnh viện. Đám y tá thấy Thạc Hy bế Đan từ trên xe xuống trong khi
người cô bê bết máu nên vội đưa Đan vào thẳng phòng cấp cứu.
“…..”
Bệnh viện….
Một vị bác sĩ già đưa tay đẩy nhanh gọng kính cận lên và nói với cô y tá đang đứng bên cạnh:
_Chúng ta cần thêm máu, bệnh nhân đang yếu dần!!
Cô nữ y tá vội đẩy cửa phòng cấp cứu chạy ra hốt hoảng:
_Có ai nhóm máu AB không??
Thạc Hy ngồi trên ghế chờ thấy dậy bèn đưa mắt nhìn xung quanh. Không khí
vẫn im lặng đến đáng sợ. Anh chỉ mong có người lên tiếng ngay lúc này.
Những người xung quanh bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.
_Tôi nhóm máu AB!! giọng nói phát ra từ người thanh niên vừa từ cửa bước vào khiến mọi ánh nhìn bắt đầu đổ dồn về phía chàng trai. Cô nữ y tá vội lên tiếng:
_Mời anh đi theo tui!!
Chàng trai vội đi theo cô y tá vào phòng lấy máu. Thạc Hy đứng tựa lưng vào tường lòng bỗng trở nên nặng nề đến khó thở.
Khoảng hai tiếng sau bảng cấp cứu được treo phía trên cánh cửa phòng cấp cứu
vụt tắt. Cánh cửa phòng mở ra. Hai nữ y tá đẩy chiếc xe màu trắng có Đan nằm trên đó sang phòng hồi sức. Thạc Hy vội bước theo sau. Sau khi để
Đan nằm yên vị trên chiếc giường trải ra trắng muốt các cô nữ y tá dần
rời đi. Thạc Hy ngồi bên cạnh đầu giường ngắm Đan. Anh đưa tay lên gạt
nhẹ lọn tóc đang lòa xòa trên mặt cô sang một bên. Thạc Hy khẽ nói:
_Thật may vì em không sao!!
_Đan tỉnh chưa?? chàng trai hiến máu lúc nãy đẩy cửa
Thạc Hy vẫn không rời mắt khỏi Đan và đáp:
_Chưa!!
Chàng trai tiến lại gần Thạc Hy mỉm cười:
_Chắc anh là Thạc Hy đúng không??
Thạc Hy dần chuyển ánh mắt màu hổ phách từ Đan sang kẻ đứng gần mình:
_Anh là ai??
Chàng trai mỉm cười:
_Tôi là Thiên Quốc, anh trai Đan!!
_Thảo nào cùng chung dòng máu!! nói rồi Thạc Hy quay sang nhìn Đan. Cô vẫn
đang hôn mê. Chốc chốc miệng lại mớ điều gì mà Thạc Hy không tài nào
nghe rõ. Bất chợt chuông điện thoại của Thạc Hy vang lên:
_Gì vậy??
Thiên Mỹ bên đầu dây bên kia vội lên tiếng:
_Anh tới đây được không?? Thạc Khang đang muốn gặp anh!!
_Uh!! Thạc Hy đáp gọn lõn rồi anh cúp máy bước nhanh ra khỏi phòng. Vì không
yên tâm về người anh trai đột nhiên xuất hiện của Đan nên Thạc Hy liền
bấm số gọi cho Hải Minh. Thấy số Thạc Hy hiện trên màn hình điện thoại
Hải Minh thoáng ngạc nhiên:
_Gì vậy anh bạn??
_Bệnh viện Hàn
Dương, phòng 13, đến chăm sóc Đan!! rồi Thạc Hy cúp máy. Còn Hải Minh
thì ngớ người ra vì chưa kịp hiểu kẻ kia nói gì thì bên đầu dây kia vang lên tiếng tút kéo dài. Hải Minh vội thay đồ rồi phóng thẳng tới bệnh
viện theo lời Thạc Hy chỉ dẫn.
Màn đêm phủ kín dày đặc, sương mù đọng lại trên cửa kính. Đôi mắt dần mở ra sau một quãng thời gian khép
kín. Cô đưa mắt quan sát xung quanh tất cả chỉ toàn là một màu trắng
muốt của bệnh viện. Ánh mắt Đan dừng lại nhìn người đang gục đầu trên
chiếc giường gần tay cô. Đôi tay to lớn của người đó đã nắm chặt tay Đan từ khi nào. Hốc mắt sâu đôi mày rậm khi mở mắt sẽ mang vẻ đẹp lạnh lùng đến tàn nhẫn nhưng khi anh ngủ lại trông bình yên đến lạ thường. Bất
chợt đôi môi mỏng kia mấp máy:
_Tỉnh rồi à??
Đan khẽ đáp:
_Uhm, đây là bệnh viện hả anh??
Thấy Thạc Hy gật đầu nên Đan hỏi tiếp:
_Sao em lại ở đây vậy??
_Là tôi đưa em đến!!
_Em nhớ lúc đó mình đang ở bến tàu mà!!
_Làm gì ở đó??
Đan ngập ngừng nói:
_Ba em cũng ở đó!!
Thạc Hy khẽ nhíu mày nhìn Đan:
_Ba em là Lâm Thiên Vương??
Đan gật đầu lia lịa cô nàng tiếp tục hỏi dồn:
_Sao anh biết ba em hay vậy??
Thạc Hy không trả lời mà anh chàng chậm rãi đứng dậy:
_Đói không??
Đan lấy tay rờ cái bụng đang réo ọt ọt của mình rồi gật đầu. Thạc Hy quay lưng bước đi và không quên dặn:
_Ngủ đi, một lát dậy ăn sau!!
Đan ngồi im nhìn cánh cửa phòng đóng sập lại khiến lòng cô vừa cảm thấy
buồn nhưng cũng có phần thấy vui. Từ lúc Thạc Hy rời đi căn phòng dần
quay trở về trạng thái im lìm lạnh lẽo. Cánh cửa phòng bật mở khiến Đan
vội gượng ngồi dậy nhìn theo nhưng sao cô lại không thấy ai bước vào.
Đan cất tiếng:
_Ai vậy??
Nhưng vẫn không có tiếng đáp lời cô.
Nghĩ đến việc có người muốn sát hại cô nên Đan cảm thấy sợ hãi hơn bao
giờ hết. Cô cất tiếng lần nữa với hi vọng sẽ có ai đó trả lời:
_Ai vậy??
Không gian vẫn chìm vào im lặng. Đan cố với tay tới chuông kêu y tá càng cố
gắng với tay cô càng mất thăng bằng rồi ngã lăn xuống đất. Cú va chạm
khiến vết thương ở vai rách toẹt ra rỉ máu. Cũng may lúc té Đan cũng đã
nhấn được vào cái chuông khiến nó reo lên inh ỏi. Đan lồm cồm ngồi dậy
tựa lưng vào thành tường. Tay còn lại ôm lấy bờ vai bị thương. Sắc mắt
Đan dần tái đi, cô đau đến độ chỉ biết dùng răng cắn chặt lấy đôi môi
dưới. Trong suy nghĩ thầm thét tên Thạc Hy nhưng miệng vẫn không thể bật thành lời nói:
“……”
Nghe tiếng chuông reo lên inh ỏi từ phòng bệnh khiến lòng Thạc Hy bỗng thấy lo lắng vô cùng. Anh mua vội
cháo cho Đan rồi mau chóng quay về. Nhìn cái cửa phòng bệnh chỉ được
khép hờ khác hẳn lúc nãy anh đi ta nên Thạc Hy vội vàng đẩy cửa phòng
bước vào thấy Đan đang ngồi trong góc phòng Thạc Hy vội bước đến cạnh
cô:
_Có chuyện gì vậy??
Thấy Thạc Hy nên Đan mỉm cười. Cảm giác
bất an ban nãy như vụt tan biến đâu mất. Thạc Hy nhẹ nhàng bế Đan lên
giường. Nhìn vết thương đang rỉ máu của Đan mà anh cảm thấy xót xa vô
cùng:
_Đau lắm không??
Đan khẽ gật đầu:
_Anh đừng đi đâu nữa dc không??
Thạc Hy đưa tay lên vuốt tóc Đan:
_Uhm!!
Đan vẫn không tin:
_Hứa đi!!
Thạc Hy dịu dàng nói:
_Uhm!!
Sau khi y tá băng bó lại vết thương xong. Thạc Hy liền lấy cháo ra cho Đan ăn. Nhìn tô cháo nóng hổi. Đan chọc:
_Anh chu đáo thiệt!!
Bị chọc quê nên Thạc Hy đặt tô cháo lên bàn bảo:
_Tự ăn đi!!
Đan làm vẻ mặt khổ sở:
_Tay em đau lắm, làm sao mà tự ăn được!!
Thạc Hy mủi lòng nên đành bưng tô cháo lên và đút từng muỗng cho cô nàng ăn. Đã vậy người ta còn thổi nhè nhẹ cho cháo nguội bớt nữa. Điều này khiến Đan như muốn nhảy cẫng lên vì hạnh phúc. Bỗng dưng Đan lại cảm thấy cô
bị như thế này thật là một điều may mắn. Vì Thạc Hy đang ngồi trước mặt
cô bây giờ không giống với những lần anh nhẫn tâm bỏ mặc cô. Đan thầm
nghĩ:
_Liệu mình có cơ hội?? mặc dù hỏi vậy thôi nhưng trong thâm
tâm cô đã có sẵn câu trả lời rồi. Đó chính là dù có hay không cô vẫn sẽ
theo đuổi tình yêu hết mình để sau này cô không phải hối hận vì mình đã
quá hèn nhát.