Giật mình thức giấc sau một giấc ngủ dài. Đan trở mình nhìn đăm đăm vào
kẻ đang gục đầu bên cạnh cô và ngủ ngon lành. Chắc là vì anh đã thức
chăm sóc Đan cả đêm qua. Đan trở mình quay mặt về phía Thạc Hy và mở to
đôi mắt ươn ướt thường ngày quan sát vẻ mặt đang say ngủ của anh chàng.
Tim cô nàng bỗng nhiên đâp mạnh khó hiểu. Đan khẽ nói:
_Nhìn anh gần như thế này..!!
Chợt đôi mắt khép hờ của anh mở ra. Đôi mắt màu hổ phách đang nhìn xoáy vào
Đan khiến cô cứng họng. Khóe môi mỏng kia khẽ nhếch lên cùng giọng nói
trầm khàn:
_Thì sao??
Đan uống nước miếng cái ực rồi đáp:
_Thì không sao cả!!
Thạc Hy từ từ ngồi dậy rồi đi thẳng vô toa lét. Còn Đan thì vẫn nằm im ru trên giường tim vẫn đập loạn nhịp:
_Thật khiến em đau tim!!
Một lát sau Thạc Hy quay trở ra. Anh chàng bước đến gần Đan:
_Muốn đi dạo không??
Đan vội gật đầu ngay nhưng rồi lại lưỡng lự:
_Nhưng làm sao đi??
Thạc Hy không nói không rằng cúi xuống nhấc bỗng Đan lên hoảng hốt cô nàng vội ôm chặt lấy cổ Thạc Hy:
_Ơ, gì vậy??Thạc Hy vẫn không trả lời mà vẫn bước đi bước đi. Đan cũng
không thèm phản đối vì trong vòng tay Thạc Hy thì cô luôn cảm thấy mình
là người hạnh phúc nhất. Ra khỏi cửa anh dùng chân đẩy nhẹ cho cánh cửa
khép lại Đan khẽ nói:
_Chắc là em tự đi được mà, anh bỏ em xuống
đi!! nhưng ai kia vẫn không trả lời. Mọi ánh mắt của hành lang bệnh viện bắt đầu đổ dồn về phía họ. Đan ngượng ngùng úp mặt vào vai Thạc Hy. Một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi cô. Nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Bỗng
dưng Đan lại thấy thích cái mùi hương này vô cùng. Thạc Hy bế Đan tới
chỗ để xe lăn rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi Thạc Hy đẩy cô đi dạo.
Gió thổi man mát khiến Đan thoải mái vô cùng. Ở trong phòng bệnh suốt khiến cô cảm thấy như đang ở tù vậy. Đan khẽ níu tay Thạc Hy giật nhè nhẹ cho tới khi Thạc Hy cúi xuống nhìn cô cô mới khẽ nói:
_Cám ơn anh!!
_E hèm, xin lỗi vì đã làm phiền!! vừa nói Thiên Quốc vừa chậm rãi tiến đến gần Đan. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu Đan dịu dàng hỏi:
_Khỏe chưa em gái??
Đan gạt tay Thiên Quốc ra rồi nhìn anh bằng ánh mắt nảy lửa:
_Tại sao anh cứ muốn mọi chuyện trở nên rắc rối hơn vậy hả??
Thiên Quốc nhoẽn miệng cười:
_Anh chỉ muốn đòi lại công bằng cho mẹ nên em đừng xen vào nữa!!
_Em sẽ không để anh làm hại ông ấy đâu!!
Khác hẳn với thái độ của Đan Thiên Quốc vẫn trầm lặng nhưng lời nói vẫn không kém phần sắt đá:
_Tại sao em lại bảo vệ ông ấy đến vậy chứ??
Đan ngập ngừng vài giây phải khó khăn lắm cô mới thốt lên được rằng:
_Vì ông ấy là ba!!
Lúc này thì sắc mặt Thiên Quốc dường như đã thay đổi hoàn toàn khác hẳn vẻ
mặt tươi cười ban nãy anh đang nhìn Đan lạnh lùng đến đáng sợ.
_Em
sẽ không ngăn cản được anh đâu!! rồi Thiên Quốc lạnh lùng bước đi. Đan
nhìn theo nỗi uất ức dâng trào. Người anh trai mà cô thương yêu kính
trọng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Con người vừa đứng trước mặt cô chỉ là một kẻ khát máu đến cả người thân cũng không buông tha. Những giọt
nước mắt trực tuôn ta. Đan bối rối đưa tay lên quẹt ngang dòng nước mắt
để Thạc Hy không nhìn thấy nhưng càng cố gắng lau thì chỉ càng thêm tuôn trào. Thạc Hy lẳng lặng ngồi xuống đối diện cô vẫn cái giọng trầm khàn
quen thuộc:
_Khóc đi!!
Rồi anh đưa tay kéo đầu Đan gục vào đôi
vai mình. Lại một lần nữa Đan được gục mặt vào người anh. Thế là cô đã
khóc như lời Thạc Hy bảo thậm chí cô còn khóc như chưa bao giờ đươc
khóc. Từ lúc nghe cuộc đối thoại của Đan và người anh trai Thạc Hy đã
hiểu ra tất cả nên anh chỉ ngồi lặng thinh nghe tiếng cô nức nở trên đôi vai mình. Cho đến khi chỉ còn nghe được tiếng khịt mũi của Đan Thạc Hy
mới hỏi thăm:
_Đỡ chưa??
Đan lại khịt mũi:
_ Em đỡ nhiều rồi!!
_Uhm!!
Thạc Hy đưa tay lên lau giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt Đan khiến
tim Đan lại bị lạc nhịp. Cô chỉ còn biết nhìn anh một cách say đắm. Anh
dịu dàng hỏi:
_Về phòng nhe??
Đan khẽ gật đầu. Thạc Hy chậm rãi
đứng lên rồi từng bước đẩy Đan đi. Tiếng bài hát quen thuộc vang lên từ
điện thoại Thạc Hy. Anh dừng lại và lấy điện thoại ra nghe:
_Gì vậy??
……………
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Thạc Hy chỉ trả lời rất gọn:
_Uhm, sẽ tới liền!! rồi anh cất điện thoại vào túi.
Đan ngước đôi mắt còn ươn ướt lên nhìn Thạc Hy rồi cô mỉm cười:
_Anh đi đi, em không sao đâu!! Mặt dù nói vậy nhưng Đan vẫn không giấu được
vẻ tiếc nuối trong ánh mắt mình. Nhưng có vẻ điều đó cũng không làm Thạc Hy cảm động Đan nghĩ vậy bởi vì Thạc Hy vừa trả lời cô bằng một từ
“Uhm” gọn lỏn nhưng đầy đủ ý nghĩa.
Sau khi đặt Đan lên trở lại giường bệnh Thạc Hy quay bước đi nhưng không quên dặn:
_Ngủ đi!!
Đan nằm đó nhìn theo bong Thạc Hy khuất dần sau cánh cửa vừa khép lại. Lòng man mác một nỗi buồn không tên. Tâm trạng bỗng chùn xuống. Có vẻ như có một ai đó không muốn một người nào đó rời xa mình chăng?? Đan đưa tay
kéo tấm chăn tận ngang vai. Cô bồi hồi nhớ lại mùi hương thoang thoảng
cô ngửi được khi tựa vào vai anh. Mặt Đan dần đỏ lận lên. Bỗng cảm thấy
sao yêu cái mùi hương đó ghê gớm.
“………”
Màn đêm dần
buông xuống, thành phố dần lên đèn vàng rực rỡ. Người qua lại trên đường cũng thưa dần. Thạc Hy dừng xe lại trước cổng công viên cây xanh. Đẩy
cửa xe đóng lại anh chậm rãi tiến vào công viên. Thiên Mỹ đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng chân khẽ đung đưa đẩy xích đu. Thạc Hy bước đến gần Thiên Mỹ và ngồi xuống cạnh cô. Thiên Mỹ ngước mắt lên nhìn những
ngôi sao đang tỏa sang trên bầu trời đêm lấp lánh. Đôi mắt cô dừng lại ở một ngôi sao đang tỏa sáng một cách yếu ớt. Thiên Mỹ chỉ tay về phía
ngôi sao đó và nói:
_Anh thấy ngôi sao đó không??
Thạc Hy đưa mắt nhìn theo hướng Thiên Mỹ chỉ.
_Uhm!!
_Em không muốn mình mờ nhạt như ngôi sao đó!!
Dường như hiểu ý Thiên Mỹ nhưng Thạc Hy vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Anh không
trả lời Thiên Mỹ. Cô dần chuyển ánh mắt sang Thạc Hy. Cô khẳng định lời
nói cô phát ra từng tiếng tuy nhỏ nhẹ nhưng không kém phần đe dọa:
_Dường như anh đã quên lời hứa của chúng ta!!
Giọng Thiên Mỹ có phần hổn thức:
_Em không muốn tiếp tục như vậy nữa, xin anh…hãy để em yêu anh như lúc trước!!
Thạc Hy vẫn nhìn đăm đăm về phía trước. Ánh mắt màu hổ phách dần chuyển sang màu u tối.
_Đừng bỏ cuộc!!
Bất chợt Thiên Mỹ khóc nức lên, giọng cô nghèn nghẹn nơi cổ họng:
_Em đọc được trong mắt anh sự thích thú khi nhìn cô gái đó, em thật sự
không thể chịu đựng được điều này. Anh có biết em đau đớn cỡ nào không?? Mỗi lần nghĩ đến việc anh rời xa em dường như em không thể thở được.
XIn anh…hãy quan tâm em như trước kia được không??
Thạc Hy quay sang nhìn Thiên Mỹ đang thổn thức bên cạnh mình. Tay anh vỗ nhè nhẹ lên đầu Thiên Mỹ. Giọng trầm ấm:
_Đừng khóc!!!
Thiên Mỹ dần ngả đầu vào vai Thạc Hy. Anh không phản ứng gì chỉ ngồi yên đấy lắng nghe Thiên Mỹ oán trách mình.
“……..”
Tiếng gõ cửa phòng dồn dập khiến Đan giật mình thức giấc. Cô gượng người ngồi dậy:
_Vào đi!!
Quân từ cửa bước vào trên tay anh cầm một bó hoa hồng thắm. Đan nhận bó hoa từ tay Quân. Cô mỉm cười:
_Anh đến sớm vậy, em chưa kịp chuẫn bị gì thiệt ngại quá!!!
Quân ngồi xuống chiếc ghế cạnh Đan mỉm cười:
_Không sao đâu, em khỏe chưa?
_Dạ, khỏe rồi anh!!
Quân ngập ngừng nói:
_Anh xin lỗi, nếu anh không kêu em đến đó thì chắc em sẽ không bị như thế này!!
Đan cười xòa:
_Cái anh này, em còn chưa kịp cám ơn anh vì đã báo tin cho em đấy!!
_Còn chuyện này nữa…!! Quân đang nói đột nhiên dừng lại nhìn Đan dò xét. Đan tò mò hỏi:
_Chuyện gì vậy anh??
_Anh đã bắt kẻ chủ mưu việc này!!
Đan vội hỏi:
_Ai vậy anh??
Quân nhìn Đan ái ngại:
_Khi anh nói ra anh sợ em sẽ bị shock!!
Đan dường như mất hết kiên nhẫn:
_Em không sao anh nói mau đi!!
Quân đan hai tay vào nhau ánh mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt Đan:
_Tên đó là đàn em của Thạc Hy!!
Dường như cái tên Thạc Hy phát ra từ miệng Quân khiến cô chưng hửng giữa mớ cảm xúc hỗn độn. Cô nhìn Quân trân trối:
_Anh nói thật sao?? Ánh mắt tha thiết như cầu mong Quân sẽ trả lời người đó
không phải là Thạc Hy. Nhưng thái độ của Quân lại hoàn toàn trái ngược
với mong đợi của Đan. Anh chồm sang đặt hai tay lên vai Đan. Quân nhìn
thẳng vào mắt cô và chậm rãi nói từng chữ:
_Anh nói thật!!
Lúc này cơ thể Đan như nhũn ra như cọng bún, tai cô trở nên lùng bùng. Nếu
không có bàn tay to lớn của Quân giữa cô lại thì có lẽ cô đã gục xuống
giường. Đan ngây người ra nhìn Quân. Cô như kẻ đang bị treo giữa mớ cảm
xúc hỗn độn. Quân nói tiếp:
_Cho nên em phải cẩn thận Đan à, anh
không muốn điều gì không hay xảy ra với em đâu!! Nói rồi Quân cúi xuống
hôn nhẹ lên vầng trán cao cao của Đan khẽ nói:
_Anh phải đi rồi, em
giữ sức khỏe nhe!! Nói rồi Quân quay lưng đi. Đan ngồi đơ người ra như
pho tượng vì những lời anh chàng vừa nói và cũng vì hành động anh chàng
vừa làm. Đan lẩm bẩm:
_Thạc Hy rốt cuộc anh là người như thế nào?