Song Nhi giật mình thức giấc sau một đêm dài đầy mệt mỏi và
nước mắt. Đưa tay lên sụi dụi mắt cô đưa mắt nhìn những tia nắng mai xuyên từ
bên ngoài vào cửa sổ rồi cô lồm cồm ngồi dậy và vào toa lét vệ sinh trước khi
xuống nhà.
Thấy Thiên Quốc đang ngồi ăn sáng cùng bà quản gia Song Nhi
vội quay lên lên lầu nhưng bà quản gia vội kêu:
_Song Nhi lại đây ăn sáng đi!!
Thiên Quốc ngừng ăn rồi đưa mắt nhìn cô vẻ mặt vẫn lạnh lùng
như thường ngày. Song Nhi xua tay:
_Tôi chưa đói, hai người cứ ăn trước đi, tôi đi dọn phòng
đã!! nói rồi cô vội vã quay đi.
Cửa phòng Thiên Quốc chậm rãi mở ra, chiếc giường đêm qua
như đập ngay vào mắt cô, phút chốc cô thoáng rùng mình. Bước nhanh đến chỗ chiếc
giường cô kéo nhẹ tấm chăn đôi mắt cô dán chặt vào tấm gra trắng muốt. Dường
như không tìm được thứ cần tìm nên Song Nhi vội kéo hết tấm chăn lên và dáo dác
tìm kím:
_Sao lại không có chứ??
_Tất nhiên là không có rồi!! Thiên Quốc đã đứng sau lưng cô
từ khi nào lúc này mới lên tiếng. Song Nhi giật mình quay lại nhìn anh ngỡ
ngàng pha lẫn uất ức. Ánh mắt Thiên Quốc vẫn nhìn cô lạnh lùng, giọng mỉa mia:
_Cô quên rằng trước tôi còn có lão già đó sao??
_Anh…!! Song Nhi thốt lên nhưng rồi lại thôi, đôi mắt cô
nhìn Thiên Quốc đầy thất vọng. Cô dịu giọng:
_Tôi đi đây!! nói rồi đi thẳng một mạch ra khỏi phòng, nước
mắt lại lăn dài xuống đôi gò má. Tại sao cô lại thấy đau lòng đến như vậy chứ?
Đến ngay chính bản thân cô cũng không thể hiểu nổi vì sao cô lại đau lòng đến
thế?
Cánh cửa phòng hờ hững khép lại sau lưng Thiên Quốc. Anh bước
đến và ngồi thụp xuống giường đưa hai tay lên ôm lấy đầu cái đầu đang nhức muốn
nổ tung lên. Đôi mắt nhìn đăm đăm xuống nền gạch một cách vô hồn.
Suốt cả ngày hôm đó Song Nhi cứ ở lì trong phòng. Cô cứ đứng
tựa người vào thành cửa sổ thẫn người ra nhìn xuống cái hồ sen bên dưới. Lâu
lâu khóe miệng lại nhếch lên thành nụ cười chua chát. Tiếng gõ cửa phòng kéo
Song Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ cô đưa tay lên quẹt giọt nước còn đọng trên khóe
mắt rồi bước đến mở cửa. Thiên Quốc đưa cho cô bộ váy rồi nói:
_Chuẩn bị đi, 15 phút nữa sẽ đi! Nói rồi anh quay bước đi.
Song Nhi ôm độ váy và nhìn theo anh một cách khó hiểu. Cô vội vàng thay bộ váy
Thiên Quốc và đưa cho. Có vẻ như bộ váy rất hợp với cô. Màu tím sen thật sự khiến
cô trông rất thanh khiết. Vội lục lội trong tủ cô lôi ra một cây kẹp bước bằng
đá lấp lánh rồi cài lên mái tóc. Xong xuôi đâu đó Song Nhi bước xuống nhà.
Thiên Quốc đang ngồi đợi trên ghế sofa thấy Song Nhi xuống nên anh đứng lên và
vơ lấy cái áo khoác rồi đi ra cửa. Song Nhi cũng vội đi theo sau anh.
Ngồi trên xe Thiên Quốc vẫn giữ thái độ im lặng đến đáng sợ,
còn Song Nhi thì trông khá căng thẳng. Cô đan hai tay vào nhau mắt nhìn đăm đăm
về phía trước.
_Chẳng có gì phải lo lắng cả!! Thiên Quốc lạnh lùng nói.
Song Nhi ngạc nhiên quay sang nhìn Thiên Quốc nhưng thấy mắt
anh chàng vẫn đang nhìn về phía trước lái xe nên đành thôi.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường cao tốc và dừng lại trước một
căn biệt thự khá hoành tráng. Trước cổng biệt thự vài chiếc ô tô được đậu nối
đuôi nhau dọc theo bên đường. Thiên Quốc đẩy cửa xe bước xuống và đi vòng sang
mở cửa cho Song Nhi. Anh đưa tay ra cho cô choàng tay vào khẽ nhắc nhở:
_Tự nhiên vào, đối tác lớn của tôi đó!!
Dường như hiểu ra ý Thiên Quốc nên Song Nhi nhoẽn miệng cười
chào mọi người xung quanh. Một vị phu nhân trông rất sang trọng bước đến chỗ
Song Nhi và Thiên Quốc mỉm cười:
_Rất vui vì cậu đã đến!!
Thiên Quốc mỉm cười:
_Tôi rất vinh hạnh vì đã được phu nhân chiếu cố!!
Vị phu nhân đó lại mỉm cười rồi quay sang nhìn Song Nhi:
_Còn cô gái này là…!!
_Đây là vợ chưa cưới của tôi!!
Song Nhi thoáng ngạc nhiên nhưng chợt nhớ ra lời dặn của
Thiên Quốc nên cô quay sang nhìn bà phu nhân mỉm cười dịu dàng nói:
_Chào phu nhân!!
Vị phu nhân xuýt xoa:
_Hai người rất xứng đôi, Khi nào sẽ mời tôi ăn mừng đây??
Thiên Quốc cười xòa:
_Chuyện đó chúng tôi vẫn chưa tính đến!!
Vị phu nhân đó lại mỉm cười:
_Hai người cứ tự nhiên nhe, tôi phải đi tiếp khách một
chút!!
Thiên Quốc dịu dàng hỏi:
_Ăn một tí nhe!!
Song Nhi khẽ gật đầu. Thiên Quốc dẫn cô đi một vòng và kéo
ghế cho cô ngồi xuống một cái bàn cạnh một cái hồ cá khá to. Song Nhi đưa mắt
quan sát chung quanh. Chỗ cô đang ngồi quả thật rất đẹp cứ như là đang hòa mình
vào thiên nhiên vậy. Một anh chàng phục vụ bước đến nói nhỏ vào tai Thiên Quốc
gì đó mà Song Nhi chỉ thấy anh gật đầu ra vẻ hài lòng.
Một lúc sau, anh chàng phục vụ quay trở lại trên tay bưng một
khay thức ăn. Anh chàng mỉm cười với Song Nhi và đặt xuống chỗ cô nàng một đĩa
bít tết to tổ bố cùng một ly rượu vang đỏ.
_Sao nhiều vậy??
_Ăn hết đi!! Thiên Quốc lạnh lùng nói như ra lệnh. Song Nhi
ngước lên nhìn Thiên Quốc rồi cúi xuống bắt đầu cứa rời từng miếng bít tết và
cho vào miệng. Bấu không khí trở nên ngộ ngạt khi hai kẻ mỗi người mang một suy
nghĩ riêng không ai nói với ai câu nào. Cho tới khi vị phu nhân vừa nãy quay lại:
_Ta có làm phiền hai người không??
Thiên Quốc vội đứng lên đáp:
_Không đâu, chúng tôi đang tính quay lại buổi tiệc!
Vị phu nhân cười nói:
_Mọi người đang khiêu vũ có thể hai người cũng muốn khiêu vũ
đấy!
Thiên Quốc gật đầu:
_Vâng thưa phu nhân!!nói rồi Thiên Quốc kéo tay Song Nhi đi
theo vị phu nhân ấy. Song Nhi khẽ nói vừa đủ Thiên Quốc nghe:
_Em không biết khiêu vũ!
_Không sao đâu!! đó là ba từ cuối cùng Song Nhi nghe được
khi tiếng nhạc bắt đầu trỗi lên. Anh kéo cô ra giữa sân. Bàn tay to lớn của anh
nắm lấy tay cô. Tay còn lại đặt yên vị trên eo cô. Song Nhi thoáng ngượng ngùng
nhưng rồi cũng phải đặt tay còn lại trên vai anh. Cô gục đầu vào vai anh, mùi
nước hoa trên áo anh thoang thoảng sộc vào mũi cô. Mặc dù vòng tay anh rất to lớn
nhưng không hiểu sao trong lòng cô cứ nơm nớp lo sợ khiến cơ thể không thể nào
thoải mái được. Dường như cảm nhận được điều đó Thiên Quốc cúi xuống nói khẽ
vào tai cô:
_Tôi khiến cô sợ đến thế sao??
Song Nhi ngước mắt lên nhìn anh nhưng rồi lại cụp mắt xuống:
_Không phải, chỉ là chưa từng khiêu vũ thôi!
_Cô đang run!
Dường như không chịu nổi cảm giác quái đản này nữa Song Nhi
liền rụt tay lại thoát khỏi anh nhưng bàn tay to lớn kia lại không đồng ý. Anh
siết chặt lấy cô hơn:
_Nhảy cho hết đã, tính làm tôi mất mặt sao??
Bản nhạc vừa dứt là Song Nhi rút tay ra khỏi tay Thiên Quốc
ngay. Một người đàn ông đã đứng tuổi tiến đến bắt tay với Thiên Quốc:
_Đã lâu không gặp cậu!
Sau một hồi lâu trò chuyện với người đàn ông đó. Thiên Quốc
bắt đầu cảm thấy thiếu thiếu sự hiện diện của ai đó. Anh bắt đầu rảo bước đi
tìm khắp nới nhưng bóng dáng của Song Nhi vẫn mất tăm. Anh hỏi thăm người gác cổng
thì biết cô đã về từ lâu. Cảm thấy tức giận Song Nhi vô cùng anh leo lên xe và
phóng thẳng một mạch về nhà nhưng cái không gian im lìm ở nhà lại khiến cơn tức
giận trong anh dần dịu xuống. Đèn phòng Song Nhi vẫn chưa mở không gian vẫn tối
đen như mực hỏi bà quản gia thì biết Song Nhi vẫn chưa về, quần áo vẫn còn
nguyên chỗ cũ. Nếu là bỏ nhà đi thì cũng không đúng. Vậy rốt cuộc cô đã đi đâu??
Ngồi trên ghế sofa anh nhấp nháp ly rượu và chờ đợi. Trong
lòng nóng như lửa đốt. Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ khiến anh càng nóng
lòng hơn. Đã khuya thế này cô có thể đi đâu chứ?? Khoác vội cái áo khoác lên
người anh leo lên xe phóng đi. Tâm trạng càng trở nên rối rắm hơn khi không biết
phải đi đâu để tìm. Cứ thế anh rong ruổi khắp các con đường. Mắt dáo dác tìm
kím nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Anh nhếch miệng cười:
_Cô ta bỏ đi rồi! Chán nản anh phóng xe về nhà. Bóng dáng
người con gái nhỏ nhắn đang đi dọc trên con đường đêm khiến đôi mắt anh rực
lên. Song Nhi đang rảo bước về nhà. Đôi mắt ươn ướt vẻ mặt mệt mỏi, đôi môi hồng
tái đi vì cái lạnh của trời đêm. Anh dừng xe lại bên lề đường đùng đùng leo xuống
xe và đùng đùng tiến thẳng đến chỗ cô vẻ mặt giận dữ:
_Cô có biết mấy giờ rồi không hả??
Song Nhi ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn ươn
ướt nước mắt. Cô cười nhạt:
_Biết chứ!!
_Sao cô dám bỏ về một mình hả??
_Xin lỗi! Tiếng “xin lỗi” phát ra từ miệng cô một cách yếu ớt
đến thảm thương. Thiên Quốc kéo tay cô đến chỗ xe mở cửa và đẩy Song Nhi vào xe
rồi anh cũng leo lên xe và chạy đi.
Song Nhi lặng thinh nhìn sang hai bên đường ánh mắt buồn rười
rượi. Bất ngờ anh thắng xe lại rồi chồm người ra phía sau lấy cái ao khoác và
đưa cho cô:
_Mặc vào đi!
Song Nhi nhìn anh rồi ngoan ngoãn làm theo. Cô tựa đầu vào
kính xe. Ngoài trời những giọt sương đêm vô tình rơi xuống và tụ lên kính xe. Mệt
mỏi cô dần chìm vào giấc ngủ mặc kệ những gì đang xảy ra xung quanh.
Xe đậu lại trong gara một cách nhẹ nhàng. Thiên Quốc nhẹ
nhàng bế Song Nhi về phòng. Sau khi đắp chăn cho cô anh lặng lẽ quay trở về
phòng mình. Ngã người xuống nệm anh dần nhắm mắt lại. Thù hận bấy lâu nay khiến
anh thật sự cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
“…..”
Sau một đêm dài ngon giấc Song Nhi giật mình thức dậy. Cô xuống
phòng khách thì chỉ thấy bà quản gia đang lui cui dưới bếp nấu ăn.
_Hôm nay tôi sẽ làm gì??
Bà quản gia ngừng thái rau và quay sang nhìn Song Nhi:
_Hôm nay cô không cần làm gì cả!
Song Nhi ngạc nhiên nhìn bà quản gia:
_Không cần dọn phòng cho cậu chủ luôn à??
Bà quản gia thở hắt ra:
_Từ sáng cậu chủ đã ra sân bay rồi, tôi nghe nói là đi công
tác khoảng 1 tháng nữa mới về nên cô không cần thường xuyên dọn dẹp nữa!!
_Đi công tác??
_Uhm!! nói rồi bà quản gia quay lại với công việc thái rau
dang dở ban nãy. Còn Song Nhi thì quay về phòng, tâm trạng bỗng chùn xuống, cảm
thấy man mác buồn.
Tựa người vào thành cửa sổ nhìn xuống ao sen phái bên dưới.
Vài cơn gió thoảng qua mang theo cái hương thơm nhè nhẹ của hoa sen vào phòng,
Song Nhi đưa mắt nhìn xuống ao sen, đôi mắt buồn rười rượi. Không biết từ bao
giờ cô lại thích nhìn cánh đồng hoa sen này đến thế.