Đan giật mình tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm trên một chiếc
giường rất to và vô cùng thoải mái. Mùi nước hoa của Thạc Hy vẫn còn vương lại
đâu đó trong tấm chăn. Đan mỉm cười:
_Đúng thật mùi của anh ấy!
Cô nàng hất chăn ra và ra khỏi phòng. Thạc Hy đang ngồi trên
ghế sofa đọc báo.Khuôn mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng, chốc chốc anh lại nheo đôi
mày rậm lại. Trên bàn là một ly cà phê đen. Có lẽ đây là thói quen mỗi sáng của
anh chàng. Đan rón rén bước đến sau lưng anh chàng đưa tay lên bịt mắt anh. Bàn
tay to lớn của anh đưa lên nắm lấy tay cô anh dịu dàng hỏi:
_Dậy rồi à?
Đan cong môi:
_Anh thật xấu tính, dậy mà cũng không thèm kêu em một tiếng
!! nói rồi cô nàng đi vòng ra phía trước và thả người xuống ghế cạnh Thạc Hy,
cô tò mò đưa mắt nhìn vào tờ báo Thạc Hy đang đọc. Tin tức đầu tiên đập vào mắt
Đan nằm ngay trang bìa của tờ báo: “Tập đoàn họ Hoàng phá sản”. Đan đưa mắt
nhìn xuống dòng chữ bên dưới tiêu đề bỏng mắt ấy là: “ Chủ tịch Hoàng Thạc
Khang vì cú sốc quá lớn mà phải nhập viện hiện vẫn đang trong tình trạng nguy kịch.”
Đan lay nhè nhẹ tay Thạc Hy:
_Anh đến thăm ba anh đi!
Thạc Hy rời mắt khỏi tờ báo đang cầm trên tay quay sang nhìn
Đan:
_Tại sao?
Đan nhỏ nhẹ nói:
_Vì ông ấy là ba anh!!
Thạc Hy đáp lại lời Đan bằng cách im lặng thấy thế nên Đan
lay nhẹ tay anh cô nhỏ nhẹ nói:
_Đừng dối lòng, anh cũng muốn đi mà!
Bàn tay nhỏ nhắn của Đan đan nhẹ vào tay Thạc Hy toát ra
chút hơi ấm từ lòng bàn tay như lời an ủi. Thạc Hy gật đầu:
_Uh!!
Bệnh viện Hoàng Thạc Khang đang chữa trị là một bệnh viện
không đông người lắm thậm chí có thể nói không gian ở đây khá tĩnh lặng. Đan
luôn đi theo sát Thạc Hy không rời cho tới khi họ tới cánh cửa phòng bệnh của
Thạc Khang anh mới dừng lại. Đôi chân như muốn quay đi thì đã bị Đan vội níu lại:
_Đừng né tránh! Nói rồi Đan vội gõ cửa phòng, Cánh cửa dần mở
ra Thiên Mỹ xuất hiện đằng sau cánh cửa vẻ mặt khá mệt mỏi tiều tụy. Ánh mắt
Thiên Mỹ sáng lên khi thấy người đứng trước mặt là Thạc Hy và Đan, cô bước lùi
sang một bên cho hai kẻ đứng ở ngoài bước vào.
Thạc Khang đang nằm trên chiếc giường bệnh trải gra màu trắng
tinh khôi. Khuôn mặt ông tái đi khá mệt mỏi. Đôi mắt vẫn khép kín. Nhịp thở đều
đều vào máy thở. Thạc Hy lặng lẽ bước đến cạnh giường bệnh. Mặc dù luôn nung nấu
ý định vạch mặt ông ấy nhưng anh không bao giờ có thể ngờ rằng Thạc Khang lại
có ngày trở thành như vậy. Một con người một thời oanh liệt khét tiếng trên
thương trường sẽ phải sống cuộc đời thực vật cho tới cuối đời. Một sự thật thật
khó có thể chấp nhận. Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường Thạc Khang, đôi mắt
màu nâu hổ phách lạnh lùng bây giờ còn mang thêm phần xót xa cay đắng.
Đan ra hiệu cho Thiên Mỹ đi theo cô. Cả hai đi dọc dãy hành
lang của bệnh viện và dừng lại cuối hàng lang. Thiên Mỹ bực dọc:
_Có gì thì nói lẹ đi!
Đan chậm rãi rút từ trong chiếc túi LV đỏng đảnh của mình ra
một phong bì cô đưa cho Thiên Mỹ rồi nói:
_Đây là vé máy bay sang New York, 2 tiếng nữa sẽ cất cánh mẹ
cô đang chờ cô ở đó!
Thiên Mỹ ngạc nhiên nhìn Đan:
_Mẹ tôi??
Đan gật đầu. Thiên Mỹ mỉa mai:
_Tại sao tôi phải đi tìm một người đàn bà đã nhẫn tâm vứt bỏ
tôi??
Đan nhếch miệng cười:
_Cô nghĩ bà ấy muốn như thế à?? Một người mẹ làm sao có thể
dễ dàng vứt đứa con do mình đứt ruột sinh ra chứ??
_Vậy tại sao, tại sao bà ấy lại bỏ tôi??
Đan thở dài thượt ra:
_Cô thông minh không đúng chỗ rồi. Mẹ cô bị ung thư dạ dày đấy.
Nếu cô không mau đi thì sẽ không còn thời gian nữa đâu!!
Thiên Mỹ im lặng nhìn Đan ngỡ ngàng:
_Sao cô lại giúp tôi??
Đan cầm lấy tay Thiên Mỹ và đặt vào tay cô nàng cái phong bì
rồi mỉm cười:
_Mau đi đi và đừng bao về quay về lôi kéo Thạc Hy của tôi nữa
đó cũng là lí do tôi giúp cô! Nói rồi Đan quay đi. Thiên Mỹ cầm chắc phong bì
trong tay rồi vụt chạy xuống đường bắt vội một chiếc taxi và đi thẳng ra sân
bay để đáp chuyến bay Đan đã an bài cho cô.
Đan quay trở lại phòng tâm trạng dường như vô cùng nhẹ nhỏm
và thoải mái, công sức bấy lâu nay cô bỏ ra tìm kím tung tích của bà Thiên
thanh quả thật không phí hoài công sức. Đan bước nhẹ đến chỗ Thạc Hy đang ngồi,
đôi bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhè nhẹ lên vai Thạc Hy như một lời an ủi. Thạc Hy của
Đan vẫn im lặng.
_Anh không sao chứ??
Thạc Hy giọng xót xa:
_Chỉ là không ngờ ông ấy lại nằm yên như thế này!
Bất chợt Đan cúi xuống ôm choàng lấy cổ Thạc Hy như muốn che
chở cho anh, cô thỏ thẻ:
_Sẽ có ngày ba anh tỉnh lại, anh đừng lo!!
Thạc Hy đáp lại lời Đan bằng một cái gật đầu nhẹ, Đan biết
Thạc Hy đang bị sốc lắm vì anh chưa bao giờ nghĩ một người mạnh mẽ và quyền lực
như Thạc Khang lại có thể nằm im như thế này bao giờ.
“…..”
“Có những thứ tình yêu sẽ bị thời gian làm lu mờ…
…….và sẽ có những lúc thời gian sẽ khiến tình yêu thêm bền
chặt.”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thấm thoát đã gần hai tuần Đan ở
trong bệnh viện chăm sóc cho Thạc Khang dùm Thạc Hy. Dạo này Thạc Hy khá bận rộn
vì anh đang cố hết sức mình vực dậy tập đoàn họ Hoàng. Điều khiến Đan vui nhất
là thái độ của Thạc Hy không còn xem cô như người ngoài cuộc nữa mà thậm chí
anh còn trở nên khá thận thiết với cô.
Màn đêm hờ hững buông xuống cũng là lúc mọi thứ trong bệnh
viện trở về trạng thái yên tĩnh.
_Dậy đi! Vừa nói Thạc Hy vừa cúi xuống hôn vào vầng trán
Đan. Cô đang tựa người vào thành ghế và ngủ rất say nhưng khi vừa nghe tiếng Thạc
Hy gọi thì đôi mắt cô vội mở to ra ngay. Đưa tay lên dụi dụi mắt:
_Anh về rồi à? Mọi việc thế nào rồi??
Thạc Hy nhún vai:
_Có lẽ không được tốt cho lắm!!
Đan ngạc nhiên:
_Sao vậy??
_Vì trông em ngày càng xanh xao! Nói rồi Thạc Hy đưa tay lên
vén tóc Đan lên vành tai rồi cúi xuống hôn vào má cô nàng khiến cô nàng đỏ mặt.
Anh dịu dàng nói:
_Từ mai em không cần phải vào nữa. Anh sẽ tìm một người chăm
sóc cho ông ấy, bây giờ anh sẽ đưa em về! Nghe Thạc Hy nói vậy nên Đan bước đến
lấy túi xách rồi choàng tay vào tay anh cùng anh bước đi.
“….”
Song Nhi đứng tựa vào thành cửa sổ như mọi khi. Không biết từ
bao giờ việc này đã trở thành thói quen của cô. Song Nhi ngước mắt lên nhìn bầu
trời đêm có những vì sao sáng lấp lánh và cũng có những vì sao đang phát sáng một
cách yếu ớt. Đêm nay lại một đêm nữa cô chìm trong sự cô đơn lạnh lẽo. Trong
lòng cồn cào một nỗi nhớ. Đã hai tuần rồi, Thiên Quốc vẫn không một lần gọi điện
về.
Tiếng gõ cửa phòng kéo Song Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ cô cất
giọng:
_Ai đấy??
Tiếng bà quản gia vọng từ phía bên ngoài:
_Tôi đây!!
Song Nhi bước đến mở cửa cho bà quản gia:
_Có chuyện gì vậy??
_Tôi vừa nấu chân gà tẩm bổ cho cô xong, dạo này trông cô
xanh xao quá, cô mau xuống ăn đi kẻo nguội!
Song Nhi mỉm cười:
_Thật phiền bà quá!!
Bà quản gia cũng cười đáp lại một nụ cười hiền từ:
_Không sao đâu, xuống ăn mau đi kẻo nguội!!
Bất chợt Song Nhi cảm thấy biết ơn người phụ nữ này vô cùng,
hầu như ngày nào bà cũng chăm lo cho cô từ miếng ăn y như một người mẹ. Đưa muỗng
canh lên miệng húp nhưng rồi cô vội bụm miệng lại và chạy nhanh vào toa lét nôn
thốc nôn tháo. Không phải vì món canh không ngon mà là vì dạo này cô hay bị như
thế. Ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn bà quản gia đang đứng trước cửa toa lét nhìn
cô đầy lo lắng:
_Tôi xin lỗi, không phải vì canh không ngon đâu, tại tôi..!!
_Có phải dạo này cô hay nhức đầu và thường xuyên buồn nôn và
chán ăn không??
Song Nhi nhìn bà quản gia rồi gật đầu. Bà quản gia nhìn Song
Nhi chăm chăm:
_Cô có thai phải không?
Song Nhi ngỡ ngàng nhìn bà quản gia như không tin được những
gì mình vừa nghe:
_Bà nói gì vậy??
Bà quản gia gặng hỏi thêm:
_Cô chưa thử thai phải không??
_Tôi…!! lúc này Song Nhi cũng không biết phải nói sao nên cô
đành gật đầu. Bà quản gia lật đật chạy đi một lúc sau bà quay lại tay cầm trên
tay một cái hộp nhỏ nhắn. Bà đưa cho cô và nói:
_Cô mau vào đó thử đi! Thấy Song Nhi vẫn còn chần chừ trước
cửa nên bà giục:
_Mau lên!
Hai vạch màu hồng hiện rõ rệt trên thân que khiến Song Nhi
không khỏi bàng hoàng. Mắt cô đỏ hoe lên trong lòng cô vừa lo lắng mà cũng vừa
lo sợ. Thấy Đan bước ra bà quản gia vồn vã hỏi:
_Sao rồi, đưa tôi xem nào!
Song Nhi rụt rè đưa cho bà quản gia. Bà quản gia đón lấy và
đưa lên xem. Mặc dù đã biết trước nhưng bà vẫn không giấu được sự ngạc nhiên
trên khuôn mặt, bà thốt lên:
_Vậy là tôi đoán đúng rồi!
Thấy Song Nhi nhìn bà đầy ngạc nhiên nên bà bèn giải thích:
_Thấy cô dạo này xanh xao chán ăn và hay buồn nôn nên tôi
nghi nên mới đi mua que về tính kêu cô thử nhưng sợ cô ngại nên thôi. Ai dè hôm
nay…!! Song Nhi im lặng nghe bà quản gia kể lại. Trong lòng cô rối như tơ vò.
Cô sẽ phải làm sao?? Bất chợt bà quản gia như chợt nhớ ra bà vội quay sang hỏi
Song Nhi:
_Ba của đứa bé có phải là Thiên Quốc??
Nước mắt từ khóe mắt cô trực tuôn rơi. Cô nghĩ về giọt máu
trong bụng mình bàn năng người mẹ trong cô trỗi dậy mạnh mẽ. Cô nhật định phải bảo
vệ đứa bé. Song Nhi vội cầm lấy tay bà quản gia van nài:
_Xin bà đừng cho ai biết việc này!
Bà quản gia nhìn Song Nhi ngạc nhiên:
_Đây là tin vui mà sao cô lại không muốn ai biết!
_Tôi có nỗi không riêng xin không thể nói với bà được xin
hãy hứa với tôi đừng cho ai biết và nhất là Thiên Quôc!
Bà quản gia nhìn cô vẻ thương cảm. Bà gật đầu mặc dù trong
lòng không hề muốn như thế.
“….”
Thoắt cái mà đã hơn hai tháng ròng, Song Nhi ngày càng trở
nên xanh xao mệt mỏi, dáng vẻ tiều tụy. Thai nghén khiến cô ăn ngủ không ngon.
Ngồi bên chiếc bàn cô bắt đầu lấy cuốn sổ ra và bắt đầu viết cho bản thân mình
những dòng nhật ký thay cho những lời cô không thể nói ra. Vài cơn gió mùa thu
thổi lướt qua cửa sổ. Những giọt nước mắt nóng hổi của Song Nhi lại lăn dài
trên đôi gò má nóng hổi rồi rơi xuống trang nhật ký. Đã hơn hai tháng mà Thiên
Quốc vẫn chưa về. Không một cuộc điện thoại không một thư từ thông báo anh vẫn
bình yên khiến Song Nhi ngày nào cũng thấp thỏm đợi chờ. Bà quản gia thấy cô cứ
thế mãi nên chỉ còn biết an ủi:
_Cậu hai đi lâu về lắm, cô đừng trông mà thêm mệt!!
Những lúc như thế Song Nhi chỉ còn biết cười trừ rồi thôi
nhưng thật ra chưa bao giờ cô ngừng lo lắng cho anh. Viết xong trang nhật ký cô
gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay…
Trong cơn mê cô cảm thấy dường như mình đang nằm trọn trong
vòng tay to lớn của anh và điều đó khiến cô cảm thấy thật hạnh phúc. Khóe miệng
cô nhoẽn ra thành nụ cười. Giật mình thức giấc thì mình đã nằm trên giường từ
khi nào. Song Nhi lồm cồm ngồi dậy và đi xuống phòng khách. Không gian yên tĩnh
đến lạnh người. Cô cất tiếng gọi yếu ớt:
_Bà Lan ơi!! (bà Lan là tên bà quản gia nhá ^^)
Một hồi lâu vẫn không có tiếng bà Lan trả lời. Song Nhi rảo
bước một vòng quanh phòng khách xong xuống bếp vẫn không thấy bóng dáng bà Lan
đâu. Cái không gian yên ắng này khiến Song Nhi cảm thấy sờ sợ. Cô càng cảm thấy
bàng hoàng hơn khi thấy cửa phòng làm việc của Thiên Quốc hé mở. Song Nhi rón
rén bước đến gần cánh cửa và đẩy nhè nhẹ. Điều khiến Song Nhi không khỏi ngạc nhiên
là Thiên Quốc đang gục đầu trên bàn làm việc. Lòng cô bỗng trở nên rộn ràng. Cô
bước đến gần chỗ anh. Hai tháng không gặp trông anh khác quá. Lúc ngủ trông anh
thật hiền lành nhưng khi anh tỉnh dậy thì con quái vật trong người anh lại trỗi
dậy mạnh mẽ. Tiếng bước chân của Song Nhi khiến Thiên Quốc thức giấc. Anh nhìn
cô ánh mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi:
_Có chuyện gì??
Song Nhi ấp úng:
_Không.. không có gì…!!
_Không có gì thì đừng làm phiền tôi!
Song Nhi nhìn Thiên Quốc ánh mắt đượm buồn. Cô quay đi và
không nói thêm lời nào nữa. Không hiểu sao nước mắt cô lại rơi.
“……”
Màn đêm dần tan mặt trời bắt đầu mọc. Vài giọt sương còn đọng
trên lá khẽ rơi xuống. Cả đêm qua Song Nhi không tài nào chợp mắt được cho tới
mãi gần sáng cô mới dần chìm vào giấc ngủ sâu. Cho tới khi cô giật mình thức giấc
thì trời cũng đã xế trưa. Cô lọ mọ bước xuống phòng khách. Thiên Quốc đang ngồi
ăn sáng trong phòng bếp. Vẻ mặt điềm đạm. Thấy Song Nhi anh cất giọng:
_Lại ăn sáng đi!!
Bà quản gia vội dọn cho Song Nhi một phần thức ăn và đặt lên
bàn, Song Nhi kéo ghế và ngồi xuống cạnh anh. Suốt buổi ăn cả hai kẻ không ai
nói với nhau câu nào. Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Ăn xong Thiên
Quôc đứng lên lấy áo khoác rồi đi làm còn Song Nhi cũng ngừng ăn đôi mắt cô dõi
theo anh cho tới khi bóng anh khuất sau cánh cổng cao.
“….”
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trăng cũng dần lên cao. Thiên
Quốc quay trở về nhà trong trạng thái vô cùng mệt mỏi sau một ngày dài. Không
khí trong nhà vẫn tĩnh lặng. Anh cất tiếng hỏi bà quản gia:
_Song Nhi đâu??
_Cô ấy đang nghỉ ở trên phòng, hôm nay cô ấy ngất đấy cậu!
Thiên Quốc ngạc nhiên:
_Có sao không??
Bà quản gia thở dài thườn thượt rồi lắc đầu:
_Tôi cũng không biết có nên nói không nhưng tôi thấy bầu bì
mà sống như thế này thì làm sao mà chịu nổi..!
_Cô ấy có thai à?? Thiên Quốc gặng hỏi lại:
Bà quản gia gật đầu rất ư thành thật. Không đợi nghe bà quản
gia nói thêm gì nữa Thiên Quốc bước nhanh lên phòng.
Song Nhi đang ngồi trên chiếc ghế ngả người ra nhìn những vì
sao đang sáng lấp lánh. Chốc chốc cô lại thở dài.
_Đứa trẻ đó là của ai??
Thiên Quốc cất giọng khiến Song Nhi vội quay lại nhìn. Vẻ mặt
không giấu được sự ngạc nhiên nhưng cô vẫn im lặng đôi mắt cô cụp xuống, hai tay
cô bấu chặt vào nhau. Song Nhi đang lo sợ không biết cô nói ra thái độ của
Thiên Quốc sẽ thế nào nên chỉ còn cách im lặng. Cô sợ, sợ cái con quái vật
trong cơ thể anh. Nó như muốn nuốt chửng lấy cô.
_Có phải của lão già đó không??
_Không phải!! Song Nhi yếu ớt nói. Thiên Quốc tiến đến gần
Song Nhi khiến cô bước lùi lại vẻ đề phòng. Tay anh nắm chặt đôi vai nhỏ bé của
cô anh khóe miệng anh hơi nhếch lên:
_Cô nói láo!
Song Nhi căng to đôi mắt lên nhìn anh, đồng tử giãn hết cỡ.
Cô ngỡ ngàng nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình thậm chí cô còn không muốn tin những
gì anh vừa nói.Song Nhi nhăn mặt dùng tay gỡ tay anh cố gắng thoát khỏi bàn tay
anh:
_Tôi nói không phải, anh làm tôi đau quá!
Đôi bàn tay to lớn của anh dần nới lỏng và buông cô ra:
_Thế thì của thằng nào? Tôi chỉ vừa đi được hai tháng thôi,
cô giỏi quyến rũ đàn ông thật!
Song Nhi bặm môi rồi bất chợt vụt cả bàn tay vào mặt anh vẻ
mặt giận dữ:
_Anh im đi!!
Khóe miệng anh lại nhếch lên cười:
_Tui nói đúng rồi phải không?? thế mà tôi cứ hi vọng con người
cô thật sự không phải là như thế! Nói rồi anh bỏ đi.
Song Nhi ngồi thụp xuống sàn nhà và khóc, cô khóc nấc lên
như chưa bao giờ được khóc. Đây không phải là lần đầu tiên anh xúc phạm cô
nhưng những lời anh nói cứ như cứa vào tim cô và cô thấy rất đau gần như không
thể thở nổi. Có lẽ cô sẽ không phải đau như thế nếu như cô suốt thời gian qua
cô ngừng nhớ đến anh…
Trong đêm tối có một bóng người nhỏ bé bị nhấn chìm trong
đau khổ và tuyệt vọng. Vài cơn gió đêm lạnh buốt lướt qua khiến Song Nhi co người
lại. Đôi mắt cô nhìn xa xăm vào một không gian vô định. Vẻ mặt không tí cảm xúc
duy nhất chỉ riêng đôi mắt phảng phất nét buồn rười rượi
“…….”
Thiên Quốc ngồi trầm tư rất lâu trên bàn làm việc, trong đầu
anh là một mớ cảm xúc rối ren không thể nào tháo gỡ. Tiếng chuông điện thoại
reo liên hồi kéo anh quay về hiện tại. Đôi mày anh khẽ nhíu lại rồi giãn ra:
_Có chuyện gì vậy??
Không biết bên đầu dậy bên kia nói gì mà Thiên Quốc vơ vơ lấy
áo khoác rồi phóng như bay leo lên xe nhấn ga vọt đi. Vẻ mặt khá căng thẳng.
Anh dừng xe lại trước cửa bệnh viện khuôn mặt thất thần. Thấy bà quản gia đang
đi qua đi lại trong hành lang anh vội hỏi:
_Cô ấy sao rồi??
Bà quản gia thở dài thượt ra giọng bà nghẹn lại nơi cổ:
_Vẫn đang cấp cứu, mất máu nhiều lắm có thể sẽ không giữ được
đứa bé!
Thiên Quốc đấm mạnh tay vào tường:
_Khốn kiếp thật, sao cô ta lại dám làm thế chứ??
Bà quản gia nhìn Thiên Quốc:
_Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng con
bé quả thật là rất ngốc và cậu cũng ngốc không kém gì!!
Thiên Quốc vẫn lặng im anh mím chặt môi vẻ mặt thất thần vô
cảm.
Bà quản gia thở dài thườn thượt ra rồi lắc đầu.
_Tôi về nhà lấy đồ, cậu ở đây coi cô ấy nhe!! nói rồi bà bỏ
đi. Thiên Quốc lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đá gần phòng cấp cứu. Đôi mắt anh
vẫn dõi về phía cánh cửa phòng không rời. Khi nghe tin Song Nhi tự tử anh như kẻ
điên lao trên phố để mau chóng đến gặp cô. Có phải anh chính là nguyên nhân khiến
cô phải tìm đến con đường này? Có phải anh đã quá khắc nghiệt với cô?
Hoàng hôn dần buông xuống, ánh chiều tà cũng yếu ớt dần. Bảng
đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Thiên Quốc vội đứng dậy và bước theo sau chiếc băng
ca y tá vừa đẩy ra. Song Nhi đang nằm trên chiếc băng ca trắng, đôi mắt cô nhắm
nghiền lại, hơi thở khó nhọc vẻ mặt xanh xao mệt mỏi.
Thoắt cái mà đã hai ngày Song Nhi vẫn ngủ mê man. Thiên Quốc
vẫn ngày đêm túc trực bên giường cô không rời nửa bước. Nhìn vẻ mặt cô say ngủ
sao anh lại thấy thật yên bình. Hai ngày chăm sóc cô là những ngày sống không hận
thù khiến anh cảm thấy trong lòng thật thanh thản. Anh chỉ muốn gạt hết thù hận
trong lòng để được ôm trọn cái con người nhỏ bé ấy vào vòng mình và che chở cho
cô nhưng sao anh lại không thể làm được? Đôi bàn tay anh lướt dọc trên khuôn mặt
cô? Lòng tự hỏi liệu đứa bé đó có phải là con anh??
“….”
Song Nhi dần mở mắt sau một thời gian dài ngủ mê man. Cô cố
gượng ngồi dậy và gỡ cái cây kim đang truyền nước biển ra. Những cử động của cô
khiến kẻ đang gục đầu trên giường bệnh giật mình thức giấc:
_Tỉnh rồi à?
Song Nhi ngước mắt nhìn Thiên Quốc song cô vẫn im lặng. Như
chợt nhớ ra cô đưa tay sờ lên bụng mình:
_Con tôi không sao chứ??
Thiên Quốc không đáp lời Song Nhi anh quyết định giữ thái độ
im lặng. Song Nhi yếu ớt hỏi:
_Nó mất rồi phải không??
Thiên Quốc khẽ gật đầu. Song Nhi đưa mắt nhìn ra cô cửa sổ,
ánh mắt buồn rười rượi. Phản ứng quá đỗi bình thản của Song Nhi khiến Thiên Quốc
càng cảm thấy lo lắng hơn. Anh đưa tay vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô như lời an ủi.
Trong lòng anh lúc này cũng không khá gì hơn cô.
_Đứa bé có phải là con anh?
Song Nhi không trả lời cô vẫn ngồi thẫn người ngắm bầu trời
qua khung cửa sổ. Đôi mắt dần đỏ hoe lên, ướt át và thế là từng giọt nước mắt
thi nhau tuôn rơi. Thiên Quốc đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô và siết nhẹ giọng
anh dịu dàng:
_Đừng khóc!!
Song Nhi đưa tay quẹt nhẹ giọt nước mắt đang chảy xuống bên
gò má. Đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm vào một không gian vô định. Thiên Quốc vẫn ngồi
bên cạnh cô tay anh khẽ siết nhẹ tay cô rồi giữ chặt lấy tay cô.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Song Nhi vẫn ngồi đấy như kẻ
vô hồn. Thiên Quốc nhẫn nại ngồi bên cạnh. Lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận vô
cùng. Người con gái đang ngồi cạnh anh lại do chính anh dồn cô đến bước đường
cùng. Anh muốn đưa tay lên lau những giọt nước mắt của cô nhưng lại không thể
vì anh không có tư cách làm việc đó.
Một hồi lâu sau Song Nhi mới cất tiếng:
_Anh về đi, tôi muốn ở một mình!
Thiên Quốc nhìn Song Nhi trong lòng không yên. Song Nhi nhìn
anh mỉm cười:
_Tôi không sao đâu!
Thiên Quốc chậm rãi đứng lên rồi quay đi. Anh leo lên xe và
phóng thẳng về nhà.