Hoàng hôn dần buông xuống cũng là lúc mọi vật sắp sửa bị cái
màn đêm đen kịt nuốt chửng. Thạc Hy quay trở về nhà trong bộ dạng mệt mỏi. Anh
cởi áo khoác ra và treo lên giá treo đằng sau cánh cửa và đưa tay lên bật công
tắc đèn rồi ngạc nhiên khi thấy Đan đang ngồi co ro trên ghế sofa. Anh tiến đến
gần chỗ Đan dịu dàng hỏi:
_Sao vậy??
Đan ngước đôi mắt ướt lên nhìn anh:
_Hôm nay anh đi đâu vậy?
Dường như đã hiểu lí do vì sao Đan lại như thế nên Thạc Hy
nhoẽn miệng cười tay đưa lên xoa đầu cô:
_Anh đi với Louse!
Đan ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu hổ phách
tuyệt đẹp kia:
_Anh không có tình cảm với cô ấy phải không?
Thạc Hy gật đầu. Có lẽ Đan chỉ cần như vậy thôi, cô vội ôm
chầm lấy Thạc Hy khóe miệng nhoẽn ra thành nụ cười rực rỡ. Mùi hương trên tóc
cô phảng phất quanh cánh mũi Thạc Hy. Anh khẽ siết nhẹ vòng tay ôm cô chặt hơn.
Được một lúc Đan dần buông Thạc Hy ra cô nghiêm giọng:
_Anh đi tắm đi, em sẽ đích thân chuẩn bị bữa tối!
Thạc Hy nhìn Đan ngờ vực:
_Có được không đó?
Đan cười đắc ý:
_Tất nhiên là được mà, anh dám nghi ngờ tài nghệ của em à?
Thạc Hy vội xua tay phân bua:
_Không phải, chỉ là quá ngạc nhiên!
Đan mỉm cười:
_Anh mà dám chê là em cho anh nhịn đói luôn đó! Nói rồi cô
nàng tí tởn xuống bếp chuẩn bị bữa tối.
AAaaaa!!!!!!!!!!
Thạc Hy đang tắm thì nghe tiếng Đan la thất thanh nên vội vơ
lấy cái khắn quấn quanh người rồi lao như bay xuống bếp. Thấy Thạc Hy Đan ngước
lên nhìn anh vẻ mặt mếu máo như sắp khóc. Anh đưa mắt nhìn cánh tay cô nàng
đang dùng tay kia bịt chặt lại:
_Bị gì vậy đưa anh xem! Vừa nói anh vừa bước đến gần cô cầm
bàn tay bị thương của cô lên xem xét. Anh không hề hay biết có một kẻ đang nhe
răng cười hí hởn vô cùng vì bộ dang của anh lúc này. Tóc thì ướt đẫm nước trở
nên rũ rượi khác hẳn vẻ bồng bềnh lúc khô ráo trên người thì chỉ quấn mỗi tấm
khắn ngang nửa phần người còn lại để lộ nguyên cả bộ ngực trần.
_Sao không có gì hết vậy?? vừa nói anh vừa giơ bàn tay lên
xem xét xong bắt gặp nụ cười ranh mãnh của cô. Anh chau mày:
_Dám lừa anh à??
Đan le lưỡi tinh nghịch:
_Ai kêu anh dễ bị dụ quá làm chi! Đan vừa nói dứt câu thì bị
Thạc Hy bế xốc lên vai vác đi. Bất ngờ nên cô nàng la lói inh ỏi:
_Thả em xuống, té bây giờ!!
Thạc Hy đi thẳng về phòng và thả Đan xuống giường. Lúc này
thì cô nàng mới phát hoảng thật sự. Trò đùa trẻ con của cô đã khiến cô rơi vào
tình thế khó xử. Đan nhìn Thạc Hy đăm đăm:
_Anh..anh tính làm gì??
Thạc Hy bình thản đáp:
_Xử tội em! Nói rồi anh cúi xuống và đặt lên môi cô nụ hôn
phớt qua rồi ngẩng lên nhìn cô:
_Đủ chưa?
Đan ngạc nhiên chưa kịp hiểu gì thì anh lại cúi xuống hôn
cô. Nụ hôn sâu và ướt át. Môi anh cuốn lấy môi cô. Những cái mút nhẹ khiến môi
cô dần đỏ ửng lên. Nụ hôn kéo dài khiến hơi thở cả hai dần trở nên gấp gáp hơn.
Tay anh mơn man trên làn da mịn màng của cô. Những cái vuột nhẹ lướt dọc sóng
lưng khiến cô khẽ rùng mình. Lần đầu tiên cô cảm nhận từng hơi thở của anh, từng
hành động cảu anh khiến cô cảm thấy dường như cả hai đang hòa quyện vào nhau.
“…..”
Đưa miếng bít tết vừa cắt lên ngang tầm mắt Đan vừa cười vừa
nói:
_Trông hấp dẫn quá! Nói rồi cô nàng cho luôn cả miếng thịt
vào miệng nhai. Nhai xong cô lại đưa mắt sang nhìn Thạc Hy tấm tắc khen:
_Công nhận anh nấu ăn ngon thiệt đó!
_Em phải học nấu ăn đi, con gái gì mà nấu ăn thật kinh khủng!
Đan vội nói:
_Ai kêu người ta chưa nếm thử mà anh đã lo ăn vụn!
_Nhờ vậy mới biết em bỏ nhầm cả tấn muối vào nồi canh!
Đan xụ mặt ỉu xìu:
_Người ta nào có biết một nồi canh to thế thì bỏ bao nhiêu
muối cho vừa!
Thạc Hy bật cười:
_Thôi ăn lẹ đi, anh dẫn đi công viên chơi!
Mắt Đan sáng rực lên nhìn anh:
_Thiệt hả? Nói rồi cô cúi xuống ăn ngấu nghiến phần thức ăn
của mình rồi phòng như bay về phòng thay quần áo.
Nửa tiếng sau Đan xuất hiện trước mặt Thạc Hy dưới bộ dạng rất
tươm tất.
_Đi thôi anh!
Thạc Hy đặt tờ báo lên bàn rồi chậm rãi bước đi.
Ngồi trên đu quay đứng Đan hồ hởi nhìn xuống phía bên dưới
thành phố. Ánh đèn điện sáng lấp lánh cả một vùng. Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của
mình siết nhẹ lấy bàn tay Thạc Hy. Anh quay sang nhìn cô ánh mắt dịu dàng nồng ấm.
Có đôi lúc chỉ cần một cái siết tay của Thạc Hy cũng đủ khiến Đan cảm thấy mình
thật hạnh phúc.
_Em muốn xem cái đó? Vừa nói Đan vừa chỉ tay về phía quầy
hàng lưu niệm khá vắng khách nhưng trông rất lạ mắt của một cô gái. Đan kéo Thạc
Hy tiến đến chỗ quầy hàng. Đan nhìn cô gái bán hàng rồi nói:
_Tôi muốn xem cái đó!
Cô gái bán hàng nhìn Đan mỉm cười rồi lấy cái chuông gió làm
bằng gỗ trông khá đặc biệt đưa cho Đan:
_Cô biết nhìn đồ thật cái này là cái duy nhất đó. Người làm
nó chính là một cô gái câm!
Đan nhìn cô gái bán hàng. Cô gái mỉm cười rồi nói tiếp:
_Mang trong lòng một tình yêu nhưng không thể bày tỏ nên mượn
lời của chuông gió để bày tỏ lòng mình!
_Thế cô ấy có được tình yêu không?
Cô gái lắc đầu:
_Không, chàng trai ấy đã có người yêu rồi!
_Tôi mua cái này! Đan vừa nói vừa đưa lại cái chuông gió cho
cô gái gói lại.
Cầm cái chuông gió trên tay Đan thích thú đưa lên ngắm
nghía. Thấy cô nàng mải mê ngắm cái chuông gió nên Thạc Hy cất giọng:
_Thích đến thế à?
Đan quay sang nhìn Thạc Hy rồi mỉm cười:
_Uhm, em cảm thấy nó có gì đó rất đặc biệt! Liếc ngang nhìn
Thạc Hy cô nhe răng cười:
_Nhưng không đặc biệt bằng anh! Vừa nói cô vừa luồn các ngón
tay nhỏ nhắn của mình đan vào tay Thạc Hy.
Dưới bầu trời đêm lấp lánh có hai kẻ đang tay trong tay đi
bên nhau lâng lâng trong niềm hạnh phúc.
Thạc Hy vòng tay siết nhẹ vòng eo kẻ đang ngủ ngon lành
trong vòng tay anh. Đan dần dần mở mắt ra nhìn anh rồi vòng tay ôm lấy cái thân
người to lớn cô dụi dụi đầu vào ngực Thạc Hy:
_Anh dậy sớm vậy?
_Anh phải đi làm rồi! Nói rồi anh cúi xuống hôn vào vầng
trán cô rồi ngồi dậy đi thẳng vào toa lét.
Đan nhìn theo anh không hiểu sao những lúc Thạc Hy không ở cạnh
cô cô lại thấy bất an đến thế.
…..”
Thạc Hy vừa đến cổng công ty thì cô nhân viên lễ tân vội bước
ra nói nhỏ vào tai anh:
_Cô Louse đang đợi giám đốc trong phòng làm việc ạ!
_Uhm tôi biết rồi! Nói rồi anh bước nhanh về phía phòng làm
việc vẻ mặt anh lùng như thường ngày:
_Có chuyện gì?
Thấy Thạc Hy bước vào Louse mỉm cười:
_Không có gì chỉ là em muốn gặp anh thôi! Vừa nói cô vừa nhoẽn
miệng cười để lộ cái răng khểnh cùng với hai cái lúm đồng tiền khá xinh xắn. Thấy
Thạc Hy vẫn lạnh lùng cô nói tiếp:
_Mình đi ăn đi anh, em đói bụng quá à! Vừa nói cô vừa níu lấy
tay Thạc Hy giật nhè nhẹ. Thạc Hy lạnh lùng hất tay ra rồi đáp:
_Tôi bận rồi, em cứ đi đi!
Louse chậm rãi nói ra vẻ vu vơ:
_Vực dậy một tập đoàn lớn không phải là chuyện một sớm một
chiều đâu. Sẽ dễ dàng hơn sau khi tụi mình đính hôn. Lúc đó anh không còn phải
lo lắng nữa. Ba mẹ em cũng thích anh lắm!
Đôi mắt màu hổ phách dần chuyển ánh nhìn sáng Louse:
_Em nghe đây, tôi sẽ không đính hôn với em đâu cho nên cho
em đừng lôi ba em vào chuyện này nữa, bây giờ tôi phải làm việc rồi, em đi đi!
Nói rồi anh bước đến và ngồi vào bàn làm việc cũng chẳng thèm bận tâm đến cái kẻ
đang hậm hực kia. Louse quay sang nhìn Thạc Hy thấy thái độ anh chàng quá đỗi
bình thản nên cô tức tối rời khỏi phòng.
“……”
_Con sao vậy con gái yêu?? ông David ngồi xuống cạnh Louse
và dịu dàng hỏi. Louse mắt rơm rớm nước mắt ngước lên nhìn ba mình:
_Con muốn đám cưới với anh Thạc Hy!
David nhìn cô con gái nét mặt ông dần giãn ra:
_Con thích cậu ta đến thế sao?
Louse vội đính chính lại:
_Không phải thích mà là yêu, ba giúp con được không?
Ông David xoa đầu cô con gái cưng rồi mỉm cười:
_Thế con muốn ta giúp gì nào?
_Ba ép anh ấy hẹn hò với con!
Đôi mày David khẽ nhíu lại ông nhìn cô con gái cưng của mình
rồi nghiêm nghị nói:
_Tình yêu mà ép buộc sẽ không hạnh phúc đâu con à!
Louse nhìn ba van nài:
_Suốt đời này con chỉ yêu mình anh ấy thôi, xin ba hãy giúp
con!
David trầm ngâm khá lâu mới gật đầu. Louse mừng rỡ ôm chầm lấy
ba mình cô nàng nhoẽn miệng cười rất tươi.
Không hiểu sáng nay do thời tiết khá mát mẻ hay do tâm trạng
của Đan khá tốt mà cô nàng dậy từ sớm tinh mơ đã vậy còn chui vào bếp hì hụi
chuẩn bị một bữa sáng rất công phu. Nghe tiếng hát vang lên văng vẳng Thạc Hy
cũng dần tỉnh ngủ. Anh đi theo tiếng hát rồi đứng tựa lưng vào cửa bếp nhìn
Đan. Thấy Thạc Hy Đan vội chạy tới bên cạnh anh:
_Anh dậy rồi hả, mau vệ sinh đi rồi ăn sáng! Vừa nói cô nàng
vừa đẩy anh về phòng. Bàn tay to lớn bất chợt ghì chặt lấy cô và ôm cô vào
lòng. Anh cúi xuống hít nhè nhẹ lên vùng cổ cô khiến cô cảm thấy nhồn nhột, anh
khẽ nói:
_Thơm thật, nhưng thích ăn em hơn! Câu nói của anh khiến mặt
Đan đỏ lựng lên. Cô ngượng ngùng đẩy anh ra nhắc khéo:
_Sẽ trễ giờ đi làm đấy, mau đi anh! Nhưng ai kia nào có dễ
dàng buông tha anh bế xốc cô lên và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường Tay anh mơn
man trên cổ cô rồi lại cúi xuống hít một hơi thật sâu anh nói khẽ và tai cô:
_Tôi nghiện mùi hương của em mất rồi! Nói rồi anh lại cúi xuống
đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu và ướt át. Môi anh cuốn lấy môi cô theo từng
nhịp thở đều đặn. Tất cả như chìm đắm vào hoan lạc.
“…..”
Đan gối đầu lên tay Thạc Hy cô thỏ thẻ:
_Hôm nay anh không đi làm à?
_Không!
Đan ngẩng đầu lên nhìn Thạc Hy ánh mắt cô chạm phải ánh mắt
màu nâu hổ phách tuyệt đẹp kia:
_Tại sao anh không bao giờ nói yêu em?
Anh nhìn cô khóe miệng nhếch lên thành nụ cười:
_Bây giờ muốn nghe à?
Đan vội lấy tay che miệng Thạc Hy lại:
_Nói bây giờ thật không lãng mạn tí nào. Khi nào tự trong
lòng anh muốn nói thì hãy nói cho em nghe nhé! Nói rồi cô ngoan ngoãn nằm xuống
tựa đầu lên vai anh. Tay cô mơn man trên bờ ngực rắn chắc của anh. Đôi mắt ươn
ướt dõi vào một không gian vô định.
Louse từ trên chiếc Rolls Royse màu đen bóng bước xuống, cô
đi thẳng một mạch vào trong và dừng lại ở bàn lễ tân:
_Tôi muốn gặp giám đốc của các người!
Cô nhân viên lễ tân từ tốn đáp:
_Xin mời cô ngồi chờ giám đốc vẫn chưa tới ạ!
Louse nhíu mày giận dữ:
_Ngươi nói láo, giờ này mà anh ấy còn chưa đi làm sao?
Cô gái nhìn Louse có phần gay gắt hơn song cô vẫn cố gắng
kìm chế cơn giận dữ đang cháy bừng bừng trong cơ thể:
_Thật sự là giám đốc vẫn chưa đến còn lí do vì sao thì cô cứ
hỏi giám đốc chúng tôi không biết!
Louse trừng mắt nhìn cô gái rồi đỏng đảnh đi một mạch vô
phòng làm việc của Thạc Hy. Cô bước đến và ngồi vào chiếc ghế Thạc Hy hay ngồi
làm việc, mắt nhìn dáo dác xung quanh gian phòng rồi dừng lại nơi tấm ảnh được
đóng khung cẩn thận được Thạc Hy đặt trên bàn làm việc. Louse nhìn đăm đăm vào
bức ảnh như muốn thiêu đốt cả khung lẫn bức ảnh. Cô gái trong bức ảnh khiến
Louse phải ghen tị. Cô tự hỏi cô gái quan trọng cỡ nào mà lại khiến Thạc Hy lạnh
lùng phải đặt cả tấm hình ngay tầm mắt để ngắm?
Thạc Hy đẩy cửa phòng bước vào anh không hề bất ngờ vì sự xuất
hiện của Louse vì đã được cô nhân viên lễ tân thông báo. Louse vội vã đặt bức ảnh
xuống rồi tiến đến cạnh Thạc Hy, cô mỉm cười nói:
_Em chờ anh lâu lắm rồi đó!
_Có chuyện gì?
_Tối nay ba em mời anh cùng dùng bữa tối với gia đình em!
_Gửi lời xin lỗi tới ba cô dùm, tôi không thể đi! Nói rồi Thạc
Hy bước đến bàn làm việc và ngồi xuống anh nhìn Louse rồi tiếp:
_Còn việc gì nữa không?
Louse giọng đe dọa:
_Anh có biết khi anh từ chối ba em thì anh sẽ khó lòng níu
kéo cái tập đoàn này không?
Thạc Hy nhếch miệng cười:
_Thế thì sao?
Louse dường như mất hết bình tĩnh cô nói gần như hét lên:
_Anh là đồ ngốc, cô ta có gì hơn em chứ? Em có thể cho anh tất
cả những thứ anh muốn. Tại sao anh cứ luôn từ chối em?
Thạc Hy điềm đạm đáp:
_Có một thứ cô sẽ không bao giờ có được!
Louse ngạc nhiên nhìn Thạc Hy:
_Là thứ gì?
Thạc Hy chậm rãi nói:
_Đó là tình yêu của tôi. Bây giờ thì đi đi tôi còn phải làm
việc!
Louse nhìn Thạc Hy uất ức:
_Anh sẽ phải hối hận! Nói rồi cô quay lưng bỏ đi. Cánh cửa
phòng làm việc bị cô đóng sầm lại không thương tiếc.
Ngồi trên chiếc Rolls Royse đầy kiêu hãnh. Louse đưa mắt
nhìn ra hai bên đường. Lần đầu tiên cô tức giận đến thế và đây cũng là lần đầu
tiên cô không đạt được điều cô muốn đó là anh. Từ bé đến giờ cô vẫn chưa từng
ghen tị với bất kì một ai thế mà giờ đây cô lòng ghen tị đang trỗi dậy mạnh mẽ
hơn bao giờ hết. Cô đang ghen tị với một người con gái mà cô chưa từng gặp mặt.
“……”
Trời bắt đầu lất phất những hạt mưa nho nhỏ li ti. Đẹp tựa
như cơn mưa phùn thường có trong phim Hàn Quốc. Đan đặt tay lên tấm kính cửa sổ.
Phía bên ngoài ươn ướt nước mưa khiến tấm kính trở nên lạnh dần. Đan đưa mắt
nhìn xuống phía bên dưới thành phố. Mưa khiến mọi thứ trở nên nhạt nhòa đi. Một
vòng tay to lớn bất chợt từ phía sau vòng qua ôm lấy đôi vai cô. Giọng trầm ấm:
_Đang nghĩ gì vậy?
Đan đặt tay lên tấm kính nơi hạt mưa vừa đọng lại cô khẽ
nói:
_Em đang tự hỏi: “Sao những lúc buồn người ta lại cần một
cơn mưa để cuốn trôi mọi thứ?”
Thạc Hy im lặng. Anh cúi xuống hôn lên tóc Đan. Vòng tay anh
khẽ siết nhẹ. Có những lúc chỉ nên im lặng để cảm nhận mọi thứ xung quanh.
“Có
những lúc chỉ nên im lặng để cảm nhận mọi thứ xung quanh. Tác giả thích nhất
câu này ^^ tạm thời chúng ta sẽ không được gặp Song Nhi và Thiên Quốc trong một
thời gian để tác giả chú tâm vào hai nhân vật chính ^^”
Đan giật mình tỉnh giấc sau một giấc ngủ sâu mặc dù trời vẫn
còn khá tối. Cô vòng tay siết nhẹ eo anh rồi áp tai vào ngực anh lắng nghe từng
nhịp đập của trái tim. Anh đưa tay kéo cô vào lòng:
_Nghịch ngợm gì vậy?
Đan ngước mắt lên nhìn anh:
_Em đâu có nghịch anh đâu!
Thạc Hy trở mình nằm xấp lại nhìn Đan. Mặt anh chỉ còn cách
mặt cô một ngón tay anh dịu dàng nói:
_Nói em yêu anh đi Đan!
Đan thoáng ngạc nhiên, cô tròn mắt nhìn anh. Thạc Hy đưa tay
lên vuốt nhẹ gò má cô:
_Nói đi Đan!
_Em yêu anh, rất yêu anh Thạc Hy à! Vừa nói cô vừa vòng tay
ôm lấy anh. Anh chậm rãi cúi xuống hôn cô. Nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu hổ
phách ở một cự ly gần như thế khiến tim Đan gấn như muốn nổ tung. Từng nhịp thở
trở nên gấp gáp. Anh dịu dàng dìu dắt cô vào biển tình của anh.
Nằm dài trên giường Đan ngáp dài thểu thảo cô lẩm bẩm:
_Sao lại chán thế này! Vì suốt ngày cô cứ ru rú ở nhà như một
bà nội trợ thật sự nếu là như trước kia thì chắc cô phát ốm nhưng bây giờ mỗi lần
nghĩ tới Thạc Hy là cô lại xông xáo nghĩ ra biết bao nhiêu thứ để làm vì anh.
Chợt nghĩ ra một việc có thể làm ngay bây giờ Đan vội thay đồ rồi bắt một chiếc
taxi rời khỏi Penhouse.
Chiếc taxi dừng lại trước cổng siêu thị maximax. Đan leo xuống
xe định quay đi nhưng lại chợt nhớ ra điều gì nên quay lại nói với chú tài xế:
_Chú đợi xe ở đây tôi vào một lát sẽ quay ra! Thấy chú tài xế
gật đầu nên Đan quay đi. Cô băng qua đường và đi thẳng vào siêu thị.
Đang loay hoay lựa những củ cà rốt thật tươi ngon thì một
bàn tay khều nhẹ cô khiến cô quay lại nhìn rồi nhoẽn miệng cười:
_Anh cũng đi siêu thị à!
Quân mỉm cười:
_Uhm anh mua một ít đồ. Em mua nhiều đồ thế chắc tính làm
party à!
Cho củ cà rốt đang cầm trên tay vào túi Đan chậm rãi đáp:
_Không em đang học làm “vợ hiền”!
Quân nhìn Đan tỏ vẻ ngờ vực:
_Thật không?
Đan cong môi:
_Đừng có nhìn em bằng ánh mắt ngạc nhiên đó! Nói rồi cô đặt
túi cà rốt vừa lựa xong vào xe đẩy. Quân xuống giọng:
_Cho anh ăn thử với được không?
Đan phùng má:
_Không cho!
_Tại sao?
Đan nhoẽn miệng cười:
_Vì em chỉ nấu cho mỗi mình Thạc Hy ăn thôi!
Tim anh bất chợt nhói lên song Quân vẫn vờ như không có gì
anh làm điệu bộ giận dỗi:
_Vậy anh ứ thèm!
Đan cười ranh mãnh:
_Vậy em về đây!
Quân ngạc nhiên:
_Em mua xong rồi à?
Đan gật đầu. Quân đưa mắt nhìn Đan rồi nói tiếp:
_Để anh đưa em về!
_Nhưng…taxi đang chờ em ở bên ngoài!
Quân trầm ngâm rồi nói:
_Vậy anh sẽ tiễn em ra taxi! Nói rồi Quân đẩy dùm Đan chiếc
xe đẩy ra quầy tính tiền.
Ôm những bao thức ăn rau củ to oạch trên tay. Đan than vãn:
_Nặng quá, sao mình mua nhiều thế không biết! Mặc dù thế
nhưng cô vẫn cảm thấy thích thú vì hôm nay cô quyết định sẽ nấu một bữa cho ra
hồn để Thạc Hy phải lé mắt vì tội dám xem thường tài nghệ của cô. Đưa mắt nhìn
sang bên đường thấy chiếc taxi ban nãy vẫn còn chờ cô nên cô quay sang Quân mỉm
cười:
_Xe đang đợi em ở bên kia đường, cám ơn anh nhé! Vừa nói Đan
vừa chuyền bao thức ăn từ tay bên sang tay bên kia để lấy lại bao thức ăn nãy
giờ Quân cầm phụ. Ai ngờ đâu vuột tay khiến cả bao rau củ đổ xuống đường và lăn
lông lốc. Đan vội đưa hai bao đồ còn lại trên tay nhờ Quân cầm giúp. Cô vội
vàng cúi xuống nhặt lấy nhặt để những rau củ đang rơi vương *** trên mặt đường.
Cô có nào hay ánh mắt một kẻ nào đó đang nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa và nhấn
ga trờ tới. Đan vẫn không hề hay biết gì. Chiếc xe hơi càng ngày càng lao tới với
tốc độ khá nhanh và tông thẳng vào Đan khiến cô văng lên mũi xe va vào tấm kính
trước xe và ngã xuống đường. Rau củ rơi văng ra vương *** khắp đường riêng Đan
thì nằm yên bất động. Máu bắt đầu rỉ ra loang lỗ thành vũng. Dường như mọi việc
diễn ra quá nhanh chóng khiến Quân quá đỗi bất ngờ anh sựng lại vài giây rồi hoảng
hốt chạy đến bên cạnh Đan anh lay lay cô:
_Đan à, tỉnh lại đi em, tỉnh lại đi! Nhưng vẫn Đan vẫn nằm
im đấy mắt nhắm nghiền lại. Quân vội bế xốc Đan lên và đặt cô nằm yên vị trên
ghế sau rồi phóng xe như bay tới bệnh viện.
“…..”
Quân ngồi thẫn người trên dãy ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu.
Đã hơn bốn tiếng đồng hồ mà cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở ra. Anh vừa bồn chồn
vừa lo lắng. Cảm giác đau đến nghẹt thở. Hai tay anh đan vào nhau vẻ mặt rất
căng thẳng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua cuối cùng thì phòng cấp cứu cũng
mở cửa. Một vị bác sĩ khá đứng tuổi bước đến gần Quân hỏi:
_Anh là người nhà của bệnh nhân à?
Quân lặng lẽ gật đầu. Vị bác sĩ giở bệnh án ra xem xét rồi
nói:
_Tất cả máu bầm trong não của bệnh nhân đều đã được lấy ra.
Bây giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng thể trạng còn rất yếu tuy nhiên
sau chấn thương này bệnh nhân sẽ không thể hồi phục hoàn toàn..!! vị bác sĩ ngừng
lại rồi đưa mắt nhìn Quân. Anh vội vã hõi:
_Bác sĩ nói vậy là sao?? không thể hồi phục hoàn toàn à?
Vị bác sĩ ôn tồn nói tiếp:
_Bệnh nhân sẽ hôn mê một thời gian khá lâu. Tai nạn khiến phần
đầu va đập quá mạnh khiến thần kinh của cô gái bị tổn thương nặng. Có thể cô ấy
sẽ không nhận ra anh là ai người nhà bệnh nhân cần phải kiên trì! Nói rồi vị
bác sĩ gật đầu chào anh rồi bước đi.
Quân đứng lặng người ra. Đến giờ anh vẫn chưa tin được sự việc
đang diễn ra. Có phải ông trời đang giúp anh bằng cách cướp đi trí nhớ của Đan
để cho anh một cơ hội? Một tia hi vọng chợt nhen nhúm lên trong lòng anh khiến
anh như muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng. Anh nhất định sẽ nắm bắt lấy cơ hội
hiếm có này.