Kẻ Cướp Tình Yêu

Chương 4: Chương 4




Vừa về tới phòng khách thì Đan nghe thấy giọng một người đàn ông gầm gừ:

_Mày đi đâu bây giờ mới về??

Đan không hề tỏ vẻ sợ sệt thậm chí đôi mắt cô còn trở nên rực lửa và sắt đá hơn. Đan mỉa mai:

_Từ bao giờ ông biết quan tâm đến con cái thế??

Người đàn ông giận dữ khuôn mặt đanh lại dữ dội:

_Đồ *******!!

_Cút khỏi nhà tao ngay!!

_Vậy thì tôi đi đây!! Đan vơ lấy cái áo khoác vừa quăng lên ghế sofa và bỏ đi mặc cho người đàn ông không ngừng la hét chữi bới.

Đan bắt vội một chiếc taxi và đi thẳng đến khu chung cư cao cấp. Thật ra Đan có ý định rời bỏ ngôi nhà đó từ rất lâu rồi nhưng cô vẫn chưa thể thực hiện được. Vốn là Đan đã dùng tiền làm ăn trái pháp luật của người đàn ông bỏ rơi mẹ cô con và tậu hẳn một căn hộ chung cư cao cấp mà ông ta không hề hay biết. Bây giờ công việc của Đan chỉ đơn giản là dọn từ một căn biệt thư ra ở trong một căn hộ cao cấp thôi thật ra cũng chẳng có khác gì nhau.

Đan thả người xuống chiếc giường sử dụng toàn gam màu vàng kem nhạt. Cô nàng mỉm cười thoải mái rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ còn hai ngày nữa là năm học mới sẽ bắt đầu nhưng Đan vẫn chưa chuẩn bị một thứ gì ngoài việc suốt ngày la cà ở SWEET COFEE và chờ đợi “cố nhân” xuất hiện.

Buổi tối SWEET COFEE lên đèn màu vàng rực rỡ. Đan đã ngồi đó suốt cả buổi trời thế mà kẻ được trông chờ vẫn biệt tăm. Cô thở dài thiểu não. Rồi quyết định quay trở về nhà ngủ một giấc thật ngon để chuẩn bị cho ngày đầu tiên của năm học mới tại một ngôi trường cao đẳng tư dân lập hoàn toàn xa lạ.

…………………………….

Màn đêm vẫn còn chưa tan, sương mù vẫn còn phủ sóng dày đặt. Đan giật mình thức giấc vì cái đồng hổ báo thức quái quỷ cứ liên tục reo inh ỏi trong khi chỉ mới 4h sáng. Cô nàng lạng choạng mò vào nhà vệ sinh và rửa mặt liên tục cho tới khi tỉnh ngủ. Vì luôn muốn bản thân nổi bật nên cô dành khá nhiểu thời gian đầu tư cho sắc đẹp của mình. Đan uốn nhẹ cho tóc xoăn theo từng lọn nhẹ nhàng thêm vào đó cô còn trang điểm sơ sơ cho khuôn mặt trông rạng rỡ hơn. Xong xuôi đâu đó Đan ngắm lại mình trong gương và mỉm cười hài lòng. Lúc cô nàng chuẩn bị xong thì cũng gần 6h nên cô vội vã lấy cặp và đi học.

…………………..

Chiếc BMW mui trần màu đỏ bóng loáng dừng lại trước cửa trường cao đẳng dân lập khiến nhiều cặp mắt đổ dồn về phía cô vừa tò mò vừa ngưỡng mộ thậm chí có cả ghen tị. Cô bước xuống xe và đi thẳng vô trường. Vừa bước qua cánh cổng thì thầy giám thị bước đến và mỉm cười với cô:

_Theo tôi, tôi sẽ hướng dẫn em đến lớp!!

Cô cười nhẹ đáp lại rồi đi theo sự hướng dẫn của thầy giám thị về lớp học. Lớp học của cô nằm ở cuối một dãy hành lang dài. Thầy giám thị làm ra vẻ mời cô vào lớp. Cô khẽ gật đầu chào ông ấy rồi bước thẳng vô lớp học. Cô đảo mắt nhanh một vòng quanh lớp học rồi đi thẳng về cái bàn phía cuối lớp và yên vị nơi đó. Những cặp mắt tò mò vẫn dõi theo quan sát từng hành động của cô.

Cô vờ như không để ý thấy các cặp mắt đang đổ dồn phía mình bình thản lấy ra cái ipod màu trắng ra nghe nhạc và lấy sách ra đọc. Bất chợt đám con gái trong lớp trở nên xôn xao kì lạ. Cô ngẩng đầu lên nhìn miệng bất chợt hốt lên:

_Là anh ta!!

Quả đúng là quả đất tròn con người có thể gặp nhau ở bất cứ chỗ nào mà họ không thể ngờ tới. “Cố nhân” của cô vẫn mang bộ mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn với các cô gái trong lớp trong khi chàng trai đang đi bên anh anh trông có vẻ thân thiện hơn. Anh ta mỉm cười đáp lễ những cô gái đang nhìn về phía anh chàng bằng một nụ cười rất ư là kool. Cả hai đang tiến thẳng về phía cuối lớp chỗ cô đang ngồi thế là mỗi người ngồi một bàn một bàn bên phía bên trái và một bàn bên phía bên phải cô đang ngồi thế là bỗng nhiên cô trở thành cục nhân ngồi giữa hai chàng hoàng tử.

Cô nhìn sang “cố nhân” và nở một nụ cười rất tươi thế nhưng ai kia bỗng khiến khiến cô cục hứng vô cùng khi anh ta không những không thèm đáp lễ mà còn xoay mặt đi chỗ khác khiến cô xém hộc máu vì tức.

Chàng trai ngồi phía bên kia lên tiếng chào hỏi:

Chào em, em là học sinh mới à??

Đan quay lại nhìn anh chàng rồi mỉm cười giọng nhỏ nhẹ:

_Uhm!!

Anh chàng vẫn tiếp tục hỏi thăm:

_Em tên gì vậy??

Đan khẽ nheo mắt nhìn chàng trai đang tò mò quá nhiều thứ về cô:

_Em tên Đan!!

Chàng trai mỉm cười:

_Tên em nghe rất lạ nhỉ. Anh tên Hải Minh!!

Cô nhoẽn miệng cười rồi nhắc khéo:

_Thôi học bài đi, vào tiết nãy giờ rồi kìa!!

Hải Minh nháy mắt tinh nghịch:

_Ra về đi ăn kem nhé!!

Đan cười nhẹ rồi cúi xuống chép bài. Liếc nhìn trộm sang ai kia thì thấy con người lạnh lùng ấy sao lúc ngủ lại khác xa đến thế. Trông anh bình yên và ấm áp đến lạ. Bất chợt đôi mi dài mấp máy. Ánh mắt màu hổ phách như xoáy thẳng vào tim Đan khiến cô đứng hình toàn tập. Cô bối rối cúi xuống nhìn chằm chằm vào trang sách. Khóe miệng ai kia nhếch lên thành nụ cười chắc chắn là Đan sẽ không thấy được vì cô nàng đang nhìn đăm đăm vào những dòng chữ đang bay nhảy trong cuốn sách.

Tiếng chuông vang lên bầu không khí trong lớp đột ngột thay đổi 180 độ. Thay vì ngồi yên lặng nghe giáo viên giảnh bài như ban nãy thì có vẻ đám con gái thích nghe giọng nói ngọt ngào của Hải Minh hơn vì thế cả đám con gái nhao nhao bu quanh bàn Hải Minh như ruồi bu mật nói cười ồn ào khiến Đan chịu không nổi sự ồn ào đó. Cô nàng bỏ đi.

Ngồi trên ghế đá Đan đong đưa chân mình nhè nhẹ. Miệng khẽ hát theo điệu nhạc vang lên trong headphone:

“….”

“….”

Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau.

Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình.

Và môi hôn rất ướt dư âm giấu trong mưa, có cơn mưa kéo dài.

Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo, lo em sẽ mất anh trong nỗi yêu thương nhất.

Vì tình yêu mong manh tay em quá yếu mềm, người yêu ơi anh có biết.

Em yêu anh hơn thế, nhiều hơn lời em vẫn nói, để bên anh em đánh đổi tất cả bình yên.

Đêm buông xuôi vì cô đơn, còn riêng em cứ ngẩn ngơ, có khi nào ta xa rời…

“…..”

“…..”

_Hát tiếp đi!!

Giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng khiến Đan giật mình. Thì ra là “cố nhân” không biết anh ta đã đứng đây từ khi nào mà Đan không hề hay biết. Đan ngượng đỏ mặt còn anh chàng thì lẳng lặng ngồi xuống cạnh Đan:

_Hát tiếp đi!!

Đan mặt kệ anh chàng và tiếp tục ngân nga theo tiếng nhạc.

“…”

“…”

Anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lối, đến nơi đâu em có thể bên anh trọn đời.

Nơi yêu thương không phôi phai được bên nhau mỗi sớm mai, có xa xôi không anh ơi

“…”

“…”

Còn anh chàng thì say sưa thưởng thức. Bàn tay anh như vô thức đưa lên sờ mặt Đan kèm theo ánh mắt màu hổ phách nhìn cô trìu mến đến lạ khiến Đan im bặt. Miệng anh mấp máy nhắc nhở:

_Tiếp đi!!

Không hiểu sao bỗng dưng Đan lại ngoan ngoãn thế kia. Cô nàng lại tiếp tục hát mặc dù đầu óc cô hoàn toàn bấn loạn và quả tim nằm trong lồng ngực kia cứ vô tình đập “bình bịch”.

“…”

“…”

Nơi yêu thương không phôi phai được bên nhau mỗi sớm mai, biết không anh em yêu anh..

“…”

“…”

_Hai người đang làm cái trò gì vậy??

Cô gái mà Đan đã từng gặp trong quán cà phê lần trước đi cùng “cố nhân” đang nhìn cô bằng ánh mắt nảy lửa. Đan quay sang ai kia thì thấy anh chàng vẫn tỉnh bơ như không. Cô gái còn tỏ vẻ tỉnh bơ hơn bước đến cạnh ai kia rồi mỉm cười kéo tay anh đi nhỏ nhẹ nói:

_Đi thôi anh!!

Anh ta đứng dậy đúc tay vào túi quần và thủng thẳng bỏ đi theo cô gái thậm chí không ngoái lại nhìn Đan một lần. Còn Đan thì ngồi trơ ra đấy vì quá shock. Một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Đan. Đan ngoái lại nhìn. Là Hải Minh. Anh chàng đang cười tươi roi rói:

_Em đi đâu vậy anh tìm em nãy giờ!!

Đan cong môi:

_Xạo vừa thôi, tìm em làm gì??

Hải Minh cười xòa:

_Tìm để dẫn em đi ăn kem!!

Đan bình thản nói:

_Em không thích kem!!

Hải Minh hỏi tới:

_Thế em thích gì??

Đan tỉnh bơ đáp:

_Cà phê đen!!

Câu trả lời của Đan khiến anh chàng Hải Minh đơ toàn tập nhưng lập tức anh chàng lấy lại giọng điệu vui vẻ ngay:

_Em thật thú vị, anh thích em rồi đấy!! rồi bất chợt Hải Minh cúi xuống hôn vào má Đan khiến Đan không né kịp nhưng chưa kịp phản ứng gì thì Hải Minh đã quay lưng đi một mạch. Mặt Đan từ đỏ hồng dần chuyển sang tím tái vì..giận..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.