Vừa về tới cửa nhà là thái độ của Đan thay đổi hẳn. Vẻ mặt cô trờ nên
lạnh lùng đáng sợ hơn bao giờ hết. Đan nhìn cái kẻ đang lả lơi buông lời ngon ngọt với cha cô ngay trên ghế salon phòng khách bằng ánh mắt rực
lửa. Thoáng thấy cô ta sở nên e dè sợ sệt nên Đan đi thẳng một mạch về
phòng mình. Đan ngả người lên nệm rồi bực tức ném cái gối bay vào góc
phòng:
_Khốn kiếp, mẹ chỉ vừa mất một tháng thôi mà. Tại sao các người có thể thản nhiên đến như vậy?
Cơn tức giận như kéo cô quay trở về cái ký ức khiến cô sợ hãi nhất:
_Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng bỏ con mà!!
_Mẹ ơi!!
Trong tiếng khóc nức nở cô vẫn cô gắng lay mẹ cô dậy. Mà sao bà vẫn nằm im
trên chiếc giường trắng muốt. Các vị bác sĩ đứng xung quanh nhưng chẳng
thể làm được gì hơn nữa. Chiếc máy thở ôxy cũng đã được rút ra từ lâu.
Chỉ tại cô bị xúc động quá mạnh nên không thể chấp nhận cái sự thật đang diễn ra. Ba cô cái người mà cô gọi bằng ba lúc mẹ cô ra đi ông cũng vẫn không đến vì ông đang mải mê ở cạnh cô người tình bé nhỏ của mình trong khi cô ả chỉ đáng tuổi con ông. Mẹ cô là một người phụ nữ hiền lành
phúc hậu. Chính vì thế nên bà đã bị một đứa con gái chỉ đáng tuổi con
mình cướp đi cái hạnh phúc đã từng thuộc về bà suốt một chặng đường dài. Đan nhếch miệng cười cay đắng cô tự hỏi:
_Tại sao những người hiền
lành tốt bụng luôn nhận được đau khổ mà người xấu thì luôn được hạnh
phúc? Thế thì cần gì phải làm người tốt??
Khoác vội chiếc áo
khoác Đan chạy xuống gara và lấy chiếc BMW mui trần đỏ chói phóng đi.
Ngoài trời mưa tầm tã thế mà Đan chẳng buồn nâng mái che của xe lên cứ
mặc cho mưa tuôn xối xả. Cô cứ thế nhấn ga mà chạy. Gió thổi lạnh buốt
cả hai tay môi Đan tái đi vì lạnh. Đan chạy lướt qua con hẻm trống vô
tình cô thấy một đám người tay lăm le vũ khí đang bu quanh một người con trai tay không có một tấc sắt nào. Đan nhấn ga trờ xe tới rồi hét lên:
_Mau lên đây!!
Người con trai vội phóng lên xe cô mau chóng nhấn ga cho xe chạy đi. Đám côn
đồ đó vội chạy đuổi theo một đoạn thì không còn thấy nữa. Lúc này Đan
mới quay sang hỏi thăm người cô vừa cứu:
_Không sao chứ??
Người con trai thôi ngoái lại phía sau và quay sang nhìn cô:
_Sao lại là cô?
Thì ra là người cô trông chờ bấy lâu nay. Đan cũng ngạc nhiên không kém nhưng cô nàng chỉ nhếch miệng cười:
_Nếu biết là anh thì tôi sẽ không dừng lại!
_Dừng xe!! đột ngột anh ta quát lên khiến Đan giật mình loạng choạng tay lái. Anh ta nói tiếp:
_Tránh ra để tui lái cho!!
Đan ngạc nhiên nhìn anh ta nhưng rồi mau chóng đổi chổ cho anh ta. Cô cố lẩm bẩm đủ cho kẻ bên cạnh nghe thấy:
_Anh ta bị thần kinh à? Có cần phải hét lớn dữ vậy không??
Dù biết anh ta nghe được những gì cô nói nhưng anh ta lại khiến Đan cảm
thấy bực tức hơn vì anh chàng cứ im lặng đến khó hiểu. Anh ta nhấn ga
cho xe chạy nhanh hơn. Đan vốn đã quen với tốc độ nên cô không phản ứng
gì với cái tốc độ kinh khủng 80km/h của anh ta. Thấy anh lâu lâu lại
nhìn qua kính chiếu hậu nên Đan cũng bắt chước nhìn theo thì thấy theo
sau xe của Đan và anh có hai chiếc BMW màu đen đang bám sát phía sau.
Đan khều anh:
_Bọn họ đuổi theo anh phải không??
Anh ta chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ:
_Uh!!.
Rồi lại nhấn ga mạnh thêm cho xe vọt đi nhanh hơn. Cả ba chiếc xe rượt đuổi nhau với vận tốc gần 100km/h khiến Đan có cảm giác như mình đang đóng
vai caxcarder cho một bộ phim hành động. Cô quay sang nhìn kẻ đối diện
thấy sắc mặt anh ta vẫn bình thản đến lạ. Rượt đuổi gần nửa tiếng đồng
hồ trên đường cao tốc mà hai chiếc BMW màu đen kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc thế mà cái kim xăng của chiếc xe cứ đều đều di chuyển về vạch số 0 to
oạch được tô màu đỏ chói. Đan bắt đầu cảm thấy lo lắng cô nàng ngập
ngừng nói:
_Tui phải báo với anh một tin buồn. Đan vừa nói dứt câu
thì máy xe đột ngột tắt. Theo đà xe chạy được một đoạn ngắn rồi dừng
lại. Đan méo mặt:
_Xe hết xăng rồi!!
Anh ta đẩy cửa xe ra và phóng xuống trong tít tắc. Đan trố mắt ra nhìn. Bỗng anh chàng nạt khiến Đan giật mình:
_Còn ngồi ngây người ra đó làm gì?
_Mau lên!!
Anh vội vàng vòng qua phía bên chỗ cô mở cửa và kéo tay cô. Thế là cả hai
bắt đầu chạy thục mạng. Chạy trên một đôi giày cao gót thật không hề dễ
tí nào. Mặt cô nhăn lại như con khỉ thế mà ai kia vẫn cứ vô tư kéo tay
cô mà lôi đi. Cả hai chạy vào trong một con hẻm vắng khá nhỏ. Cô thở hổn hển. Anh cũng đã thấm mệt. Lâu lâu anh nhìn lại phía sau xem có ai đuổi theo hay không. Còn cô thì hầu như không còn tâm trạng để mà dòm ngó
xung quanh nữa chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng theo anh. Cảm thấy không
thể chịu được nữa nên cô liền nói:
_Tôi mệt quá…không chạy nổi nữa…anh chạy tiếp đi!! rồi cô thở hổn hển nhìn đến tội.
Anh nhìn dáng vẻ đáng thương của cô nên mủi lòng:
_Vậy nghỉ một tí đi!!
Đan tò mò hỏi:
_Anh làm gì mà để bị người ta truy sát dữ vậy??
Anh ta vẫn không trả lời Đan. Bực tức Đan đứng dậy bỏ đi. Bước từng bước
khập khễnh vì cái chân bị bong gân sau khi cô hết sức chạy thục mạng
theo cái kẻ lạ hoắc lạ huơ kia.
_Đi đâu!!
Đan trả lời lạnh tanh:
_Đi về!!
Rồi cô nàng bỏ đi mặc cho hắn vẫn ngồi đó và nhìn theo. Đi được một đoạn
khá xa. Tới gần một công viên cây xanh. Đan ngồi xuống ghế đá và lầm bầm rủa:
_Đúng là xui xẻo mà, sao lại có loại người như vậy nhỉ??
_Đang nói xấu tui à?
Chỉ cần nghe giọng thôi thì cũng đủ biết là ai rồi. Thì ra anh ta theo cô
từ nãy giờ mà cô không hề hay biết. Thấy trên tay anh chàng là miếng
băng keo cá nhân Đan khinh khỉnh nói:
_Anh đi theo tui làm gì?
Anh ta không nói không rằng nâng chân Đan lên và ịn miếng băng vào chỗ bị phồng miệng nói:
_Xong rồi, xem như chúng ta không còn nợ nần gì. Tạm biệt!! rồi anh ta thủng
thẳng bỏ đi còn Đan thì ngây người ra và ngó theo cho đến khi ai kia mất hút. Chợt cảm thấy man mác buồn. Đan nhìn xuống miếng băng cá nhân và
khẽ mỉm cười.
Ngồi được một lúc Đan bèn tiếp tục hành trình đi
bộ về nhà. Vừa đi bộ cô nàng vừa suy nghĩ thẩn thơ. Đan tò mò rất nhiều
về người lạ mặt ấy. Cô rất muốn hiểu rõ hơn về ai kia nhưng sao lại thấy dường như thật khó. Vì mỗi lần gặp nhau anh ta hầu như không muốn mở
miệng. Nhưng anh ta là người con trai đầu tiên đối xử với cô lạnh lùng
đến như vậy.Không rõ là do sở thích kỳ quái hay do cái tính thích chinh
phục mà Đan quyết tâm sẽ khiến anh chàng phải gục ngã trước cô. Đan khẽ
mỉm cười vì cô thật sự thích thú với cái suy nghĩ này.