Cũng như hôm qua mới 4 giờ sáng mà cái đồng đồ đã reo inh ỏi đánh thức
Đan dậy. Cô nàng với tay tắt cái đồng hổ và vùi mình vào chăn.
_Hôm nay là chủ nhật mà!! nên cô có thể thoải mái đánh một giấc dài bù cho những ngày dậy sớm trong tuần.
Tiếng gió rít mạnh qua cửa sổ. Từng đợt gió thổi vào lành lạnh. Đan lồm cồm
ngồi dậy bước đến đóng cửa sổ. Ngoài trời vẫn còn âm u. Những hạt mưa
bắt đầu nhỏ giọt rồi lớn dần nghe ào ào như vũ bão. Đan lại leo tót lên
nệm và cuộn tròn trong chăn. Miệng lẩm bẩm:
_Trời mưa là ngủ ngon nhất!! rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng vừa chợt mắt được một lúc là Đan giật bắn mình vì cái di động để
kế bên lỗ tai cứ liên tục reo liên hồi. Là tin nhắn của Hải Minh. Đan
vội vàng bấm xem ngay.
_Chủ nhật đẹp trời nhỉ, có người đi cùng bạn gái tới khu vui chơi. Đi chứ??
Tên này chắc hẳn đầu óc có vấn đề trời đang mưa thế kia mà dám bảo đẹp
trời. Chỉ cần đọc như thế thôi thì Đan cũng biết ai đi với ai rồi Đan
bĩu môi:
_Đi để làm kì đà chứ, gặp anh ở đó nhe!!
Đan
vội vàng phóng vào toilet vệ sinh cá nhân. Hôm nay cô mất khá nhiều thời gian tuyển chọn trang phục và lại vô cùng kĩ lưỡng vì khi đi với đối
thủ cô thật sự không muốn thua kém một tí nào. Sau một hồi lâu cô mới
chọn được cho mình một bộ đồ. Quần đùi áo ba lỗ. Chiếc quần ngắn củn cỡn khiến đôi chân thon dài của cô được phô bày hết cỡ cộng thêm đôi giày
cao gót lại tăng thêm chiều cao đáng kể. Trông ra cũng cá tính lắm chứ.
Đan mỉm cười hài lòng.
“….”
“….”
Chiếc BMW màu đỏ dừng lại trước cửa khu vui chơi. Hải Minh thấy vội vẫy tay:
_Ở đây nè em!!
Ai kia đứng đấy nhìn về phía cô hai tay đút vào túi quần dáng vẻ ung dung
vô cùng. Còn cô gái đi cạnh thì tặng cho Đan ánh mắt “trìu mến” đến đáng sợ. Đan chậm rãi bước xuống xe và đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của mình rồi mỉm cười thật tươi với…cả ba người….
Kẻ thứ nhất dĩ nhiên
là không đáp trả. Ánh mắt ấy thậm chí còn di chuyển sang hướng khác. Kẻ
thứ hai đáp trả cô bằng ánh mắt hình “viên đạn” nhưng điều này khiến Đan lại cảm thấy vô cùng dễ chịu vì cô cũng chẳng muốn thân thiết với đối
thủ làm gì. Còn kẻ thứ ba thì khỏi phải nói anh chàng Hải Minh đang cười thật tươi đáp lễ. Đan bước vội đến chỗ Hải Minh.
_Chào anh Hải Minh!!
Rồi quay sang phía kẻ vẫn ung dung như cô không hề tồn tại. Đan dịu giọng xuống thật ngọt ngào:
_Chào anh Thạc Hy!!
Hải Minh vỗ nhẹ vào đầu Đan mỉm cười:
_Nhóc con em tới trễ đấy!!
Đan gạt tay anh chàng ra khỏi đầu mình cong môi:
_Anh không được làm như thế nữa đâu đấy!!
Thạc Hy lạnh lùng lên tiếng:
_Đi thôi!!
Cô gái vội vàng choàng tay vào tay Thạc Hy bước nhanh theo Thạc Hy. Còn
Hải Minh cũng làm điệu bộ mời Đan choàng tay vào tay anh chàng nhưng ai
dè đâu cô nàng lại lè lưỡi chọc quê anh:
_Anh không lợi dụng cơ hội được đâu!!
Hải Minh phì cười:
_Em thật là!!
Cứ thế hai kẻ đó vừa đi vừa giỡn với nhau. Còn Thạc Hy vẫn lầm lì không
nói câu gì. Còn cô gái bên cạnh cũng bị chịu chung số phận. Đan khẽ hỏi
nhỏ vào tai Hải Minh:
_Thạc Hy cứ lầm lì như thế suốt ngày à??
Hải Minh cũng trả lời rất nhỏ vừa đủ Đan nghe:
_Vì Thạc Hy là thế mà!!
Đan nheo mắt khó hiểu:
_Thế còn cô ta họ quen nhau được bao lâu rồi??
_Một năm!!
Ngừng một lúc Hải Minh khẽ nói tiếp:
_Cô ta là bồ nhí của cha Thạc Hy đó!!
Đan tròn mắt nhìn Hải Minh tỏ vẻ nghi ngờ:
_Anh nói thiệt??
Hải Minh gật đầu kể tiếp:
_Vì cô ta khiến gia đình Thạc Hy nhà tan cửa nát. Thôi kể sau đi em!! nói
rồi Hải Minh kéo Đan đi đến chỗ Thạc Hy và cô gái đang ngồi, Anh chàng
hồ hởi đề nghị:
_Chúng ta chơi trò chơi đi!!
Đan tò mò hỏi:
_Trò gì vậy??
Hải Minh nháy mắt về phía ngôi nhà kinh dị. Đan lườm anh chàng một cái:
_Anh lại tính bày trò gì thế??
Hải Minh cốc nhẹ vào trán Đan:
_Sợ rồi à??
Đan đưa tay lên xoa trán rồi nhìn anh chàng thách thức:
_Đi thì đi sợ gì!!
Hải Minh xông xáo:
_Vậy đi thôi!!
Cả bọn tiến đến chỗ mua vé. Tay Đan bắt đầu toát mồ hôi hột sở dĩ cô sợ
nhất là bóng tối chứ không phải lũ ma quỷ kia. Thạc Hy vẫn bình thản vô
cùng còn cô gái cứ bám riết theo Thạc Hy không rời nửa bước. Cầm bốn tấm vé trên tay Hải Minh xông xáo:
_Chúng ta vào thôi!!
Cảnh
tượng đầu tiên ập vào mắt Đan là một không gian đen thui khiến cô chẳng
còn thấy đường chỉ biết mò mẫm. Bất ngờ Đan vất phải chân ai đó và té
lăn quay mấy vòng. Dù đau lắm nhưng Đan vẫn cố căn to mắt tìm đường ra.
Cô bắt đầu thấy sợ. Miệng khẽ kêu tên:
_Thạc Hy!!
Nhưng vẫn
không thấy ai trả lời. Hải Minh cũng biến đâu mất. Mọi người đâu cả rồi. Sao Đan không nghe thấy được ai hết?? Không lẽ họ đã bỏ cô lại mà tìm
được đường ra rồi?? Đan lại khẽ kêu tên Thạc Hy lần nữa nhưng vẫn không
có tiếng trả lời. Đan bực bội:
_Khỉ thật không lẽ cái trò này ế đến nỗi không có ai ở đây sao??
Đan mò mẫm từng bước từng bước. Nếu lúc này mà có một ánh sáng nào thì cô
đã không phải khổ sở như thế này. Biết thế lúc nãy cô sẽ không vứt lại
điện thoại trong xe với cái lý do ngớ ngẩn “quần soọt nên mang theo điện thoại bất tiện” thì giờ này chắc cô đang đứng mà cười cợt cái bọn dám
bỏ rơi cô ở đây rồi.
Bất chợt một bàn tay to lớp nào đó nắm lấy tay Đan. Đan khẽ hỏi:
_Ai vậy??
Một lúc sau vẫn không có tiếng trả lời, Đan lặp lại:
_Ai vậy??
Lúc này cô nàng phát hoảng thật sự. Nếu là người quen biết cô thì họ đã trả lời cô rồi. Vậy thì bàn tay to lớn này là của ai??
Cánh tay to lớn ấy đang kéo Đan dẫn đường cho cô đi nhưng càng đi sao càng
lúc càng thấy tăm tối. Cảm nhận có gì bất thường Đan giật tay lại rồi
hét lên:
_Buông ra, ngươi là ai??
_Thạc Hy cứu em!!
Một bàn
tay to lớn khác vội bịt lấy miệng Đan rồi đang cố gắng khống chế vật cô
xuống sàn. Đan nghe rõ mồn một giọng của một người đàn ông:
_Mẹ kiếp, nó la lớn thế này thì lộ mất!!
Đúng như Đan nghĩ những người này không phải là người tốt. Đan cắn mạnh tay của kẻ đang bịt miệng mình. Cô cố gắng hét lên:
_Thạc Hy!!
Bất ngờ đầu đau nhói ở đầu. Đan gục xuống. Ngất lịm đi. Trong cơn mê cô
nghe loáng thoáng giọng những người đàn ông hét lên vì đau đớn….
“….”
“….”
Đan tròn mắt nhìn Thạc Hy đang ngồi trước mặt mình và nhìn cô chằm chằm. Cô nàng vội vàng ngồi bật dậy vơ lấy cái khăn trùm lên người. Đan đảo mắt
nhìn xung quanh nhưng đây chẳng phải là phòng ngủ của cô sao? chẳng phải lúc nãy….Đan nhìn sang Thạc Hy tìm câu trả lời. Nhưng ai kia vẫn giữ
thái độ khó gần dễ sợ:
_Tỉnh rồi à??
Đan gật đầu. Hải Minh bước đến cạnh giường Đan mỉm cười dịu dàng:
_Em làm tụi anh lo quá!!
Đan tò mò hỏi:
_Mà sao hai anh tìm được em??
Hải Minh cười khì:
_Nhờ Thạc Hy đấy. Vừa ra tới cổng thấy chỉ có 3 đứa nên Thạc Hy vội quay vô tìm em. Anh cũng chạy theo!!
Đan nhìn Thạc Hy mỉm cười:
_Anh lo cho em à??
Thạc Hy lạnh lùng đáp:
_Không!! rồi anh chàng đứng dậy bỏ đi.
Chợt thấy quả tim nhói lên đau điếng. Đan ngồi đó nhìn theo Thạc Hy bước đi. Đan thầm hỏi:
_Anh ta thật sự không quan tâm tới mình sao??
Hải Minh cũng đứng dậy và vỗ nhè nhẹ lên đầu Đan dịu dàng nói:
_Em nghỉ ngơi đi nhé, anh về đây!! rồi anh chàng đút tay vào túi quần chậm rãi bước đi.
Lúc này Đan cũng chẳng còn tâm trí mà “xử tội” Hải Minh vì dám “vỗ vỗ” lên
đầu cô nữa. Một thứ cảm xúc khó tả chợt trào dâng trong lòng khiến tim
Đan quặn lại từng cơn.
_Như thế này là sao?? Đan bất chợt hỏi vu vơ…