Đan đang đi dọc theo dãy hành lang dài về phía lớp học.
Trong lòng cảm thấy bức bối khó chiu vô cùng. Thoáng thấy dáng người đang đi
phía trước quen thuộc vô cùng. Đan vội chạy tới níu lấy tay người đó mỉm cười
thật tươi:
_Thạc Hy!!
Ai kia vẫn lạnh lùng như lần đầu mới gặp:
_Chuyện gì??
Như Đan không vì thế mà vội vàng từ bỏ bởi vì hình như Đan
đã quen dần với cái tính khí kì lạ thất thường của con người này rồi. Nụ cười vẫn
tiếp tục nở trên đôi môi hồng thắm.
_Em chỉ là muốn cám ơn anh vì chuyện hôm qua thôi!!
_Chuyện đó không cần để ý đến!! rồi Thạc Hy đút tay vào túi
quần và thủng thẳng bước đi. Đan vẫn đứng đó và nhìn theo. Lòng chợt man mác buồn.
_Tốt nhất cô hãy từ bỏ đi!! giọng nói vang lên từ phía sau
khiến Đan chậm rãi quay lại nhìn kẻ vừa lên tiếng. Cũng không phải ai xa lạ mà
là kẻ được gọi là bạn gái Thạc Hy cô nàng đang nở nụ cười đắc thắng trên môi.
Không đợi cho Đan kịp lên tiếng. Kẻ đối diện tiếp tục nói:
_Cô cũng thấy Thạc Hy đối xử ra sao với cô rồi chứ. Là không
có tình cảm. Cô nghĩ mình là ai mà có thể cướp Thạc Hy của tôi dễ dàng vậy sao?
Nhìn lại mình đi, cô đang lầm tưởng à??
Sau khi nói một hơi dài kẻ đối diện dừng lại và nhìn Đan
quan sát sắc thái của Đan. Đan bước đến gần kẻ đối diện khiến cô ta lui lại vài
bước đề phòng hễ Đan bước một bước thì cô gái lại lui lại một bước cho đến khi
đụng lưng vào cột thì cô nàng biết không thể lui được nữa nên đứng thẳng người
nhìn Đan đầy thách thức. Ánh mắt màu nâu ươn ướt mọi ngày dần chuyển sang sắc
thái như đe dọa kẻ đối diện. Đan buông từng chữ rời rạc:
_Cô….đang…sợ!!
Cô gái vẫn đứng im tay nắm chặt lại:
_Tại sao tôi phải sợ cô chứ??
Khóe miệng Đan nhếch lên. Đôi môi hồng thắm kia lại tiếp tục
buông lời đe dọa:
_Vì tôi rất thích cướp những thứ thuộc về người khác!!
Cơn tức giận như trực trào ra trong người kẻ đối diện. Ánh mắt
cô ta long lên giận dữ:
_Tôi cảnh cáo cô nếu cô không tránh xa Thạc Hy ra thì cô sẽ
được nhận sự trả thù đáng sợ nhất!! rồi cô gái bỏ đi. Đan nhếch miệng cười:
_Vậy cứ chờ xem đã!!
Hai kẻ nãy giờ mải mê hăm dọa lẫn nhau mà không mảy may để ý
đến những người xung quanh đang quan sát kĩ từng hành động của mình. Đan chậm
rãi bước về lớp. Đúng là thời đại công nghệ thông tin. Tin tức lan truyền nhanh
đến độ chóng mặt. Đan bước nhanh về phía bàn của mình. Thấy Đan đến lớp trễ nên
Hải Minh chồm sang hỏi thăm:
_Sao hôm nay em đi học trễ vậy??
Đan làm điệu bộ thở dài rồi đáp:
_Anh không nghe mọi người đang bàn tán về chuyện gì à? Ròi
cô kéo ghế ra ngồi xuống và lôi sách từ trong cặp ra để lên bàn. Rồi hướng ánh
nhìn về phía bục giảng nghe cô giáo giảng bài. Trong khi Đan chăm chú nghe giảng
còn Hải Minh thì yên lặng và nghe ngóng tình hình xung quanh.
_A!! anh hiểu rồi!!
Đột nhiên anh chàng hét lên làm Đan giật bắn mình. Đan quay
sang lườm Hải Minh:
_Anh làm gì mà hét lớn dữ vậy đang ở trong lớp học đó!!
Hải Minh sực ngỡ ngàng nhìn xung quanh vì lúc này tất cả cặp
mắt trong lớp anh đều đổ dồn về phía anh chàng. Cô giáo hắng giọng:
_Chúng ta học tiếp thôi!!
Thế là bầu không khí yên tĩnh bắt đầu quay trở lại. Hải Minh
khẽ hỏi Đan:
_Em vừa gặp Thiên Mỹ à??
Đan ngơ ngác hỏi:
_Thiên Mỹ là bạn gái của Thạc Hy??
Hải Minh gật đầu. Anh chàng đề nghị:
_Ra về đi ăn kem với anh thì anh sẽ kể tiếp câu chuyện hôm
qua!!
Đan cong môi:
_Anh chỉ tổ lợi dụng cơ hội!!
Hải Minh dựa người vào ghế rồi khoanh tay trước ngực lên giọng:
_Vậy là có người không đi nhé!!
_Ai nói anh là không đi chứ!! Đan vội lên tiếng
Hải Minh mỉm cười:
_Ok, quyết định vậy đi!!
“…..”
Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên và Hải Minh mau chóng kéo
tay Đan ra khỏi lớp. Bị lôi đi Đan nhăn nhó:
_Anh làm gì mà gấp gáp dữ vậy!!
Hải Minh nháy mắt:
_Thời gian là vàng bạc mà em!!
Bóng hai kẻ kéo nhau đi dần khuất sau cánh cổng to màu xanh
lam. Bỏ lại đôi mắt màu hổ phách luôn dõi theo họ từ lúc hai kẻ đó bước ra khỏi
chỗ ngồi. Thoáng tí bực dọc. Ai kia cũng đứng dậy và bước đi.
Tiếng nhạc Ballad du dương khiến dưới ánh đèn vàng lấp lánh.
Không gian trong quán trở nên vô cùng lãng mạn nhưng đối với cái kẻ đang dỏng
tai lên nghe kẻ kia nói huyên huyên thì chẳng còn lãng mạn tí nào hết. Đan đưa
ly Capusino lên hớp một ngụm rồi chậm rãi đặt ly xuống nhìn kẻ đối diện.
_Bây giờ có thể kể tiếp rồi chứ??
Hải Minh vẫn giữ dáng vẻ chậm rãi còn Đan thì trở nên nôn
nóng vô cùng vì đối với cô tất cả những gì liên quan tới Thạc Hy đều là số 1 và
luôn được ưu tiên lên hàng đầu. Hít một hơi thật sâu Hải Minh bắt đầu câu chuyện:
_Thạc Hy vốn là con một trong gia đình giàu có. Chính vì sự
giàu có đó mà Hoàng Thạc Khang đã dùng tiền bạc để mua những thứ tình cảm phù
phiếm. Dần dần khi gia đình không còn là quan trọng với ông ấy nữa thì quay
sang ghẻ lạnh. Chính vì không chịu nổi sự tủi nhục đó nên Ái Lan tức là mẹ của
Thạc Hy bỏ đi khi cậu ta lên mười tuổi….
Đan vẫn chăm chú lắng nghe Hải Minh kể. Thấy anh chàng dừng
lại Đan liền giục:
_Rồi sao nữa??
Hải Minh đưa ly cà phê lên miệng hớp một ngụm rồi tiếp:
_Trong số những phụ nữa được Hoàng Thạc Khang trợ cấp có một
người đàn bà tên là Thiên Thanh. Mặc dù bà đã có con riêng là Thiên Mỹ nhưng vẫn
luôn dành được rất nhiều tình cảm của Thạc Khang. Đan cắt ngang:
_Vậy là Thiên Thanh đã “cướp” Thạc Khang từ tay Ái Lan??
Hải Minh gật đầu. Rồi tiếp tục câu chuyện dang dở:
_Thạc Hy nhà ta càng lớn càng trở nên thu hút thế nên Thiên
Thanh đã không buông tha cho Thạc Hy!!
Đan tròn mắt ngạc nhiên:
_Không buông tha, có nghĩa là bà ta quyến rũ Thạc Hy??
Hải Minh vội đính chính lại:
_Là quấy rối!!
Mặt Đan trở nên đanh lại. Cô nàng bỗng cảm thấy tức giận vô
cùng:
_Sao lại có loại đàn bà như thế chứ??
Hải Minh ngập ngừng:
_Em có muốn nghe nữa không??
Đan gật đầu. Thấy Đan đã im lặng nên Hải Minh kể tiếp:
_Sau những lần bị Thạc Hy từ chối bà ta đâm ra tức giận và
trở mặt nói với Thạc Khang rằng:”Bà ta bị Thạc Hy quấy rối!!” Vốn luôn tin tưởng
người đàn bà này nên Thạc Khang như con mãnh thú gầm gừ ngày ngày đánh đập Thạc
Hy bằng những trận đòn thừa sống thiếu chết.
Sau những lần bị đánh Thạc Hy luôn được Thiên Mỹ xức thuốc
dùm. Dần dần Thạc Hy trở nên thân thiết với Thiên Mỹ.
Đan vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện. Hải Minh lại đưa ly cà
phê lên hớp vài ngụm:
_Nhưng sự việc không chỉ dừng ở đó.. !! rồi anh chàng đưa mắt
lên trần nhà ra vẻ suy nghĩ.
Đan giục:
_Rồi sao nữa??
Hải Minh nhìn Đan mỉm cười:
_Từ từ anh nhớ đã. Sao em gấp gáp quá vậy??
Đan đỏ mặt nhìn anh chàng. Chợt nhớ ra từ lúc Hải Minh kể lại
tới giờ không biết cô đã giục anh ta biết bao nhiêu lần nữa.
Khoảng một lúc sau Hải Minh bắt đầu kể tiếp:
_Bỗng một ngày Thiên Thanh đột nhiên biến mất mà không để lại
lời nào. Trong thời gian sinh sống trong nhà Thạc Khang Thiên Mỹ cũng lấy được
ít nhiều tình cảm của ông ấy chính vì thế nên mặc dù Thiên Thanh biến mất nhưng
Thiên Mỹ vẫn luôn được Thạc Khang trợ cấp. Thời gian dần trôi Thiên Mỹ càng lớn
càng xinh và ra dáng thiếu nữ. Cái tính hám của lạ của Thạc Khang lại trổi dậy
mạnh mẽ thế là ông bắt đầu dùng tiền bạc để mua tình cảm của Thiên Mỹ. Phải mất
một thời gian dài cuối cùng cô ta cũng xiêu lòng mặc cho Thạc Hy luôn ngăn cản.
Sau ngày đó có vè như tình cảm của Thạc Hy dành cho Thiên Mỹ cũng phai dần. Thật
là khó khăn khi chấp nhận một người bạn gái làm mẹ kế của mình. Thạc Hy ngày
càng trở nên lạnh lùng với Thiên Mỹ và mọi người xung quanh cho đến bây giờ…
Đan đăm chiêu suy nghĩ rồi tò mò hỏi:
_Tại sao bây giờ Thạc Hy lại chấp nhận Thiên Mỹ??
Hải Minh nhìn Đan:
_Cái này thì anh không biết. Nhóc con tự tìm hiểu đi nhé!! rồi
anh chàng đưa tay lên vỗ nhè nhẹ lên đầu Đan. Đan liền nhéo mạnh vào hông Hải
Minh khiến anh chàng la lên oai oái:
_Ui da, đau quá!!
Đan lườm anh chàng:
_Đã bảo anh đừng có làm vậy rồi mà!!
Rồi Đan nhoẽn miệng cười toe toét. Sực nhớ ra cô nàng đứng bật
dậy thật nhanh:
_Thôi em phải về đây!!
Hải Minh ngạc nhiên:
_Bây giờ à??
_Uhm, em đi đây, bye anh, mai gặp!! rồi cô nhanh chóng bước
ra khỏi quán.
Thật là chuyến đi này không hề oan uổng tí nào. Đan đã biết
thêm kha khá thông tin về Thạc Hy và điều này khiến cô cảm thấy vui vui. Nhưng
hễ nghĩ tới người đàn bà tên Thiên Thanh và Thiên Mỹ là máu nóng trong người
Đan lại sông lên sùng sục.