Kẻ Cướp Tình Yêu

Chương 8: Chương 8




Sau khi từ trường trở về ai kia trở nên lầm lì đến đáng sợ. Không hiểu anh chàng nghĩ sao mà lại tựa lưng vào cửa nhà Đan và chờ đợi một ai đó. Thấy bóng dáng kẻ đang được chờ đợi xuất hiện trong bộ dạng tí tởn vô cùng. Mặt Thạc Hy càng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Trái ngược với ai kia nhác thấy bóng Thạc Hy Đan vội vã chạy tới mỉm cười:

_Anh đợi em phải không??

_Không!! Thạc Hy đáp cục lủn khiến niềm vui vừa nhen nhóm trong Đan vụt tắt. Đan ỉu xìu:

_Không phải thì thôi, dù sao em cũng biết anh sẽ trả lời như thế mà!!

Thạc Hy cúi xuống nhìn Đan có vẻ gì đó bớt lạnh lùng:

_Đến để nói rằng:”hãy cẩn thận!!”

Rồi anh chàng thủng thẳng bước đi. Không biết Đan nghĩ sao mà vội vàng níu tay Thạc Hy lại dịu dàng hỏi:

_Ăn cơm một mình buồn lắm, ăn cùng em nhé??

Không đợi cho ai kia trả lời Đan vội mở cửa và đẩy ai kia vào trong rồi kéo tay Thạc Hy đến ghế sofa mới nói:

_Anh ngồi đây đợi nhé, em đi nấu cơm. Mau lắm!!

Thấy ai kia không phản ứng gì Đan mau chóng vào bếp và chuẩn bị thức ăn nhưng khổ nỗi một tiểu thư như cô thì biết nấu món gì ra hồn chứ?? Đan vội vã gọi điện thoại nhờ trợ giúp. Nghe thấy giọng bà ** nuôi ở nhà vang lên là Đan vội vàng tuôn một tràng:

_** à, chỉ con nấu mấy món đơn giản có thể ăn đi **!!

Khỏi phải nói thì cũng tưởng tượng được khuôn mặt bà ** nuôi lúc này đang kinh hãi hết cỡ.

_Con…con…nấu ăn à??

Đan cảm thấy hơi bực:

_Mau đi **, gấp lắm khi nào có dịp con sẽ kể sau!!

“…..”

“…..”

Sau một hồi lâu ơi là lâu ở trong bếp thì cuối cùng Đan cũng làm được vài ba món trông cũng tạm ổn. Cô hí hởn đi gọi Thạc Hy. Thế nhưng ai kia đã không còn ngồi trên ghế sofa và đợi Đan nữa. Chợt cảm thấy hụt hẫng…muốn khóc… mắt Đan đỏ hoe.

_Không ăn thì cũng phải nói chứ!!

Thế là cô quyết định “chén” cho hết cái đống tác phẩm do chính tay cô làm. Vừa gắp thức ăn lên bỏ vào miệng thì Đan phải phun ra ngay vì “quá mặn”. Ngẫm nghĩ lại thì thấy Thạc Hy không ăn là một điều may mắn chứ nếu anh ta mà ở lại để ăn thì bảo đảm Đan sẽ ghi được một dấu ấn khó phai trong lòng Thạc Hy ngay.

Tối hôm đó Đan đã ngủ một giấc rất sâu vì sáng hôm sau cô nàng giật mình thức giấc thì đã 7 giờ sáng. Sáng nay cái đồng hồ báo thức không reo inh ỏi nữa vì tối qua Đan quên khuấy chuyện phải đặt báo thức cho sáng hôm sau. Đan vội vàng chuẩn bị đi học. Bài hát “i will be waiting for you” quen thuộc ngân lên từ điện thoại. Là một tin nhắn đến rừ một số lạ:

_Gặp nhau trước cửa trường. Thạc Hy!!

Đan nhoẽn miệng cười. Vì đây là lần đầu tiên Thạc Hy chủ động nhắn tin cho cô cảm thấy trong lòng rộn ràng. Cô vội vàng phóng lên xe và chạy đi. Đan dừng xe lại trước của trường thấy chiếc limo màu đen đang đậu trước cổng. Cô vội chạy tới cạnh chỗ xe rồi bước lùi lại. Không phải là Thạc Hy của cô. Đan toan xoay bước đi nhưng từ phía sau lưng Đan bị một ai đó chụp một chiếc khăn lên mũi. Đan dần liệm đi……

Tiếng chuông ra chơi vang lên nhưng Hải Minh cũng chẳng bận tâm đến vì lúc này ánh mắt anh chàng đang hướng về phía cửa lớp. Còn ai kia hầu như chẳng hề bận tâm đến sự hiện diện của Đan hay không.

_Sao đến giờ còn chưa tới nhỉ??

Đám con gái đang bu quanh bàn Hải Minh bèn nhao nhao lên:

_Anh đang chờ ai vậy??

Hải Minh quay sang nhìn đứa con gái vừa lên tiếng hỏi:

_Anh chờ Đan!!

Một đứa con gái khác trong đám lên tiếng:

_Chắc Đan không tới đâu!!

Hải Minh bật dậy:

_Em nói gì vậy??

Cô gái thoáng sợ sệt nhìn Hải Minh khi thấy ánh mắt anh chàng xoáy vào mình nên cô gái miễn cưỡng nói tiếp:

_Hồi nãy em thấy Đan bị hai người đàn ông mặc vest đen chạy limo đưa đi rồi!!

Hải Minh gặng hỏi:

_Limo??

Cô gái gật đầu vội nói:

_Một chiếc limo màu đen!!

Hải Minh hỏi tiếp:

_Em nhớ biển số xe chứ??

Cô gái suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời:

_Em không nhớ rõ. Hình như là 3579!!

Bất chợt Thạc Hy đứng dậy và bỏ đi. Đám con gái nhìn theo đầy tiếc nuối. Hải Minh liền lấy điện thoại ra gọi cho Đan nhưng chỉ còn nghe được tiếng “tò…tí..te”

Rồi anh chàng cũng đứng dậy và bỏ đi. Lúc này thì đám con gái trở nên tiu nghỉu thật sự.

“….”

Thấy tay chân mình cứng đơ dường như các mạch máu được lưu thông không bình thường. Đan dần dần mở mắt. Khung cảnh xung quanh giống như một nhà kho bị bỏ hoang. Cô đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhưng tay chân lại không thể cử động được. Ai đã trói tay chân cô vào ghế. Đan nhìn xung quanh nhưng lại không thấy ai. Đan tự trách mình sao lại quá bẩn cẩn không nhận ra có điều gì đó không bình thường sớm hơn. Đan cố gắng cử động tay nhưng tay cô vì bị trói quá lâu nên tê rần hầu như không còn cảm giác. Chỉ thấy buốt chỗ sợi dây trói. Đan cất tiếng:

_Có ai không???

Một lúc sau vẫn không có tiếng ai trả lời. Đan nhích người cố gắng rút tay ra khỏi sợi dây trói quái quỉ. Nhưng càng rút thì sợi dây càng cắt sâu vào da thịt cô.

_Khốn thật, trói gì mà chặt thế này!! Cánh cửa nhà kho mở tung khiến Đan dừng việc đang làm lại và đưa mắt nhìn những kẻ lạ mặt đang bước vào. Trông y như những bộ phim xã hội đen mà Đan đã từng coi.

Một thằng trong đám xuýt xoa:

_Con nhỏ này đẹp thật giết liền thật là uổng phí đó đại ca, hay là..!! rồi hắn bỏ lửng câu nói quay sang nhìn Đan thèm thuồng:

_Để em “vui vẻ” với nó một tí rồi em sẽ giải quyết nó luôn!!

Thằng đại ca ngập ngừng suy nghĩ rồi gật đầu:

_Mọi việc giao cho mày đấy!! rồi cả lũ xã hội đen kéo đi chỉ còn lại mình Đan với cái thằng “xã hội đen 35” vừa nãy. Đan cảm thấy bắt đầu sợ cái ánh nhìn của cái thằng này nhưng cô vẫn tỏ ra tỉnh queo. Đan nũng nịu nói:

_Thật là muốn “vui vẻ” quá đi nhưng bị trói thế này thật mất cả hứng!!

Thằng xã hội đen nghe thấy cô nói thế mắt hắn ta sáng lên thấy rõ nhưng hắn lại tỏ vẻ ngờ vực:

_Nhưng cởi trói ra cô em sẽ bỏ trốn không??

Đan lắc đầu nguầy nguậy:

_Em chạy làm gì chứ, ở đây có anh rồi mà!!

Nghe Đan nói thế hắn mau chóng vòng ra phía sau cởi dây trói tay cho Đan. Đôi tay vừa thoát ra khỏi sợi dây là Đan liền xoa nhắn cổ tay cho máu chạy đều lại. Đan nũng nịu:

_Còn chân nữa này!!

Thằng xã hội đen ngu ngốc cứ nghe theo lời Đan rắm rắp. Đúng thật là mật ngọt chết ruồi mà. Chân Đan vừa thoát ra khỏi sợi dây thì thằng xã hội đen liền bị ăn cái ghế gỗ vào đầu. Bị đau nên hắn vội ôm lấy đầu hét lên báo động cho bọn người bên ngoài rồi gục xuống còn Đan thì tông cửa nhà kho ra và chạy thục mạng.

Đám xã hội đen mau chóng đuổi theo cô. Cảnh vật xung quanh không phải là những cánh rừng hay những cánh đồng lúa bao bọc xung quanh nhà kho mà toàn là những ngôi nhà lụp xụp bị bỏ hoang. Đan sợ đến nỗi không dám ngoái đầu nhìn lại phía sau mà chỉ biết căm đầu và chạy cho đến khi một cánh tay bất chợt chộp lấy tay cô và kéo mạnh ôm cô từ phía sau. Đan nghĩ thầm:

_Thế là tiêu thật rồi!! rồi Đan kéo mạnh cánh tay đang ôm cô và “cắn” một phát thật mạnh khiến kẻ đang ôm cô phải hét lên đau đớn. Giọng nói của kẻ vừa bị cắn khiến Đan vội quay lại xem. Là Thạc Hy. Đan mừng rỡ ôm chầm lấy Thạc Hy?

_Sao anh biết em ở đây

Nhưng Thạc Hy không trả lời mà lấy điện thoại ra gọi cho ai đó và nói:

_Tìm được rồi, bãi phế liệu!! rồi không biết đầu dây bên kia nói gì mà Đan chỉ nghe được Thạc Hy trả lời:

_Vậy gặp nhau ở đó!! rồi anh kéo tay Đan lôi đi. Đan ngẫm nghĩ thì thấy lúc nào cô cũng bị Thạc Hy đẩy vào thế bị động và chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời anh chàng. Không biết cô nàng nghĩ sao mà lại bước nhanh ngang hàng Thạc Hy và dùng đôi tay nhỏ nhắn đan lấy đôi bàn tay to lớn đang kéo cô đi. Thạc Hy nhìn cô khó hiểu thế nhưng Đan vẫn tỉnh bơ và mỉm cười đáp trả. Cô khẽ nói:

_Cám ơn anh vì đã tìm em!!

Đến cánh cổng của bãi phế liệu thì thấy chiếc BMW màu đen đang đợi sẵn. Một anh chàng mặc vest đen cao to bước xuống mở cửa cho Thạc Hy và Đan. Theo sau còn có 2 chiếc BMW màu đen chở toàn những anh chàng vai u bắp thịt. Chợt cảm thấy bỗng trở nên VIP. Đan nhoẽn miệng cười. Bên cạnh Thạc Hy vẫn im lặng có vẻ như anh đang bận suy nghĩ về chuyện gì đó..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.