Edit: Trang TựBiển hiệu làm bằng gỗ quý của khu chung cư được chạm trổ vừa tinh xảo, độc đáo lại mới mẻ, xe của Bành Vũ Thần còn đang chạy ở đằng xa đã trông thấy khu chung cư với quang cảnh đẹp như trong mơ này.
“Khó trách anh trai hắn lại có thể lựa chọn rời xa nơi huyên náo để đến đây ở”. Thậm chí ngày cả khi xuống xe, hắn vẫn không thôi bị cảnh vật như mộng ảo phía trước hấp dẫn.
Hắn đi vào sân trước của khu nhà liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn thướt tha đang ngồi xổm bên trong hoa viên. Chử Nhược Ân đầu đội một chiếc mũ rộng vành, vẻ mặt chuyên chú, ánh mặt trời cùng mấy tản mây lờ lững trên cao như làm nền cho người phụ nữ này, thật giống như một bức họa xinh đẹp,chân thật hiện ra trước mắt hắn.
Cho dù anh trai hắn không ở bên cạnh, cô vẫn tận tâm chăm lo công việc, đối với tình yêu lại càng thập phần cố chấp, khiến cho hắn đối với anh trai mình vừa đố kỵ lại vừa ao ước.
Nếu hắn cũng có thể có được một người con gái giống như cô, ôn nhu, thông minh, lương thiện lại hiểu lòng người…. Như vậy tốt biết bao!
“Giấc mơ Nhược Hiên” đổi lại thành “Nhược Thần” nghe cũng không tệ nhỉ?
Ôi, hắn thật sự yêu thích cô mất rồi!
Bành Vũ Thần biết chính mình đã yêu mến sự đáng yêu, kiên cường của Chử Nhược Ân, hắn thật hi vọng chính mình mới là chủ nhân của khu chung cư này.
Sau khi đã nhặt xong cỏ dại cho đám cây cối trong vườn, lại đem những cành hương thảo vừa tỉa được cho vào giỏ, Chử Nhược Ân đang định đứng lên quay vào nhà, đột nhiên có một cánh tay đưa ra đằng trước cầm lấy cái giỏ trúc trên tay cô.
“Ôi….Anh…..Sao anh lại đến đây?” Chử Nhược Ân vừa ngẩng đầu nhìn thấy Bành Vũ Thần, có chút ngạc nhiên.
“Tôi đến xem chung cư mà anh trai thiết kế trông như thế nào. Thuận tiện đón em đi bệnh viện thăm anh ấy.” Bành Vũ Thần cười vui vẻ, muốn gỡ bỏ những phòng bị của cô.
“Anh bận rộn như vậy, còn tự mình đến đây đón em, thật ngại quá!”
“Có gì đâu! Hôm nay cũng là cuối tuần mà, tôi nghỉ ngơi ở nhà cũng không có việc gì làm, liền nghĩ ra muốn đến đây.” Bành Vũ Thần đem mọi chuyện kể thật hợp lý hợp tình.
“Cám ơn anh.” Chử Nhược Ân cười cười đáp lời. Có lẽ Vũ Hiên vẫn có thành kiến với em trai mình, nên lúc nào cũng phòng bị như vậy. Vũ Thần thoạt nhìn cũng không giống người xấu, tính tình cũng thật thân thiện. “Cái giỏ này để em cầm là được rồi.”
“Không sao, cứ để tôi cầm giúp cho. Anh trai không có ở đây, cứ coi như người em này là anh ấy đi.” Bành Vũ Thần một lời hai ý sâu xa nói.
“Cám ơn!” Chử Nhược Ân gật đầu cười, không suy nghĩ nhiều.
“Mấy nhánh cỏ này thơm quá,em tỉa nhiều như vậy để làm gì?” Bành Vũ Thần không nhịn được tò mò, nhặt lấy một nhánh cỏ đưa lên mũi ngửi, lại tiện thể hỏi Chử Nhược Ân.
“Hoa thì có thể cắm trong nhà ăn hoặc phòng khách, còn mấy nhánh hương thảo anh đang cầm có thể ướp trà, làm hương liệu cũng rất tốt.”
“Vậy mấy nhánh cây ở trong phòng bệnh của anh Vũ Hiên cũng là hương thảo sao?” Hắn nhặt lấy một nhánh cây có vẻ giống như vậy đưa đến trước mặt cô hỏi.
“Đúng rồi, là hương thảo. Em tính hôm nay đi thăm anh ấy tiện thể mang một ít đi thay. Anh ấy rất thích mùi hương này, cũn thích nhất là món chân gà nướng do em làm….” Mỗi khi nhắc đến người yêu, cô sẽ không kiềm chế được mà thao thao bất tuyệt, trong ánh mắt chỉ có nhớ nhung cùng tình yêu tha thiết.
“Vậy…Anh có thể ăn thử được không?” Bành Vũ Thần nói. Nếu là món do đích thân Nhược Ân làm, có lẽ hắn cũng sẽ rất thích đi.
“Tất nhiên là được rồi. Chắc ngoài trời rất nóng nhỉ? Để em pha trước cho anh một tách trà lạnh cho anh uống giải nhiệt đã nhé, anh ngồi xuống ghế đợi em một chút!” Cô không từ chối, lại đơn thuần coi em trai của Bành Vũ Hiên như người một nhà mà đối đãi.
“Được!”
Bành Vũ Thần nhìn Chử Nhược Ân thật lâu thật lâu, rốt cuộc cũng hiểu được anh trai hắn vì sao lại yêu cô, tình nguyện lên núi sống cùng cô như người một nhà. Bởi vì cô mang đến cho người khác một cảm giác được chăm sóc, được đắm chìm trong hạnh phúc.
Hắn ăn xong chân gà, lại yêu thích luôn món ăn này. Trên bàn cắm một lọ hoa mới, cánh hoa còn vương lại vài giọt sương trông càng diễm lệ, lại thêm mùi hoa cỏ thoang thoảng theo cơn gió từ ngoài cửa sổ bay vào, khiến trong lòng hắn nảy sinh một loại ham muốn mãnh liệt, ngày càng căng tức.
Ở chỗ ngồi này có thể nhìn thấy quang cảnh tươi mát bên ngoài sân, có chủ nhà dịu dàng xinh đẹp, cùng cô thân thiết cười đùa nói chuyện, nhìn cô tỉ mỉ chế biến thức ăn…. Tất cả những thứ này hắn đều muốn có, hắn muốn đem cô trở thành người phụ nữ của mình.
Nhưng, liệu cô có thích hắn không?
Không, tình yêu của cô đối với anh trai hắn rất cố chấp, thâm căn cố đế, tự nhiên không thể nói thay đổi là thay đổi được.
Vạy hắn phải làm thế nào, mới có thể thay đổi tâm ý của cô đây?
Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Nhược Ân đang bận rộn sau quầy bar, trong đầu hắn nhanh nhanh tính toán vào chuyện.
“Hiên, hôm nay có rất nhiều khách đến, bọn họ đều khen thiết kế nhà mình rất đẹp, Hoa viên cũng trồng rất nhiều cây cỏ thơm lắm, bây giờ bọn chúng lớn cả rồi, trông vô cùng tươi mát và đẹp mắt. Sáng nào hoa cũng nở rộ, chim chóc, bướm, cả ong mật cũng đến tham quan đấy. Bây giờ khách qua đường dừng chân ở chung cư chúng mình còn đánh giá, Giấc mộng Nhược Hiên đã có thể được công nhận là một tiểu chung cư chất lượng cao đấy. Tối qua lão bà còn đến cám ơn…..Anh nói xem, em làm rất tốt phải không?”
“Còn nữa, để mọi người thêm yêu thích chung cư của chúng mình, em còn mời một thợ làm đồ gốm, muốn nặn một thứ gì đó làm quà kỉ niệm mọi người. Anh xem, em nặn cái gì nào?” Cô dùng đất sét nặn một tượng người nho nhỏ, một cái là anh , một cái là cô, thật muốn cho anh trông thấy.
Đã nhiều ngày trôi qua rồi, không thấy linh hồn anh xuất hiện nói chuyện với cô, người cũng không tỉnh lại, không biết rốt cuộc linh hồn anh có thể thuận lợi nhập vào thân thể không? Càng lo lắng không biết có chuyện gì bất ngờ phát sinh giữa chừng hay không.
Vừa lo lắng vừa nhung nhớ, như từng cơn thủy triều trào lên trong lòng cô.
“Vũ Hiên, anh mau mở to mắt ra nhìn xem, em thật sự rất hi vọng anh có thể theo em cùng về nhà của chúng mình. Chúng ta đừng mãi ở viện nữa có được không? Cuộc sống này ngắn lắm, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, anh mau mở mắt ra đi!!!”
Nói đến đây, cổ họng Chử Nhược Ân như bị thứ gì chặn lại, thanh âm bỗng trở nên nghẹn ngào.
“Anh đã nói, nam nữ đeo nhẫn cho nhau ở ngón tay áp út bàn tay trái, là bởi vì ở đó có mạch máu nối thẳng đến tim, thích hợp nhất để thề non hẹn biển…. Cho nên, ngày hôm qua, em cũng đi mua một chiếc nhẫn nam, rất giống chiếc anh đeo cho em.” Nói rồi cô đem hai tượng đất sét nhỏ đặt xuống giường bệnh, lôi từ trong túi ra một chiếc nhẫn, cẩn thận nâng tay trái của anh lên, từ từ đeo chiếc nhẫn kia vào ngón tay áp út của anh. “Em cũng muốn đính ước với anh, đây là chuyện em rất rất muốn làm. Em muốn làm vợ anh, anh mau tỉnh lại đi, đừng ngủ mãi như thế…”
Bành Vũ Thần đứng ở một bên nghe những lời này của cô, khuôn mặt lạnh lùng tựa bên cửa sổ, mặt không đổi sắc nhìn ra cảnh phố phường bên ngoài.
Thâm tình của cô, đến bao giờ mới có thể chấm dứt?
Cô thật sự là ngốc đến không thể chịu được! Tình yêu kiên định, cố chấp của cô đúng là đã đặt sai chỗ rồi, nếu đặt ở bên hắn thì tốt hơn bao nhiêu!
Hắn rất muốn khuyên cô đừng uổng phí sức lực, dù sao anh trai hắn cũng là một người đang chờ chết, không thể nào đáp lại cô được.
“Hôm nay ở đây cũng lâu rồi,trước khi mặt trời lặn tôi muốn đưa em về, đi thôi.”
Hắn khuyên cô, sau lưng lại truyền đến giọng nói vui mừng của cô.
“Đợi đã! Anh ấy đang cử động…”
Làm sao có thể? Bành Vũ Thần kinh ngạc quay người lại, trong chớp mắt vô cùng kinh ngạc, hai mắt trừng lớn.
Làm sao có thể? Bành Vũ Thần quay người lại, nhất thời vô cùng sửng sốt, hai mắt trừng lớn. Hắn thấy anh trai mình đang khẽ cử động ngón tay, sau đó chậm rãi mở hai mắt.
Kỳ tích xuất hiện!
“Hiên, anh nhìn thấy em, đúng không?” Chử Nhược Ân cùng Bành Vũ Hiên bốn mắt nhìn nhau, anh không nói gì, nhưng con ngươi đen sẫm đã thể hiện rõ ràng tình yêu cùng ham muốn sống mãnh liệt của anh.
Anh khiến cho cô đợi chờ đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng chịu tỉnh lại.
Cô kích động cầm lấy tay anh, sự ấm áp và hi vọng cứ dâng đầy trong tim. Cô quay đầu gọi, “Vũ Thần, anh mau gọi bác sĩ tới đây.”
Bành Vũ Thần ngây ngẩn cả người. Anh trai hắn lại có thể tỉnh lại sao?
Làm sao có thể được? Làm sao hắn lại tỉnh lại được???
“Nhanh đi gọi bác sĩ đi, nhanh lên!” Chử Nhược Ân sốt ruột thúc giục.
“…..Được.” Bành Vũ Thần lúc này mới cử động, chậm chạp bước ra khỏi phòng, trong lòng nhất thời chùng xuống.
Vũ Hiên thật sự có phản ứng, đây không phải là chuyện gì tốt đẹp!
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ cùng y tá lần lượt tiến vào phòng bệnh, kiểm tra tình trạng của Bành Vũ Hiên.
“Bệnh nhân có chỉ số GCS* rõ ràng tăng lên, nhịp tim cũng đã đập bình thường, đối với đau đớn trên người đã có phản ứng, như vậy rất tốt. Về phần cậu ấy có phản ứng đối với sự vật sự việc quanh mình hay không còn cần phải theo dõi thêm, nhưng người nhà nên tiếp tục cổ vũ bệnh nhân, khích lệ cậu ấy. Cậu ấy còn trẻ, vẫn còn cơ hội để chuyển biến tốt đẹp.” Bác sĩ nói.
GCS: Thang điểm hôn mê. Y học dựa vào đáp ứng bằng mắt, lời nói và vận động của bệnh nhân để đánh giá. Tổng điểm GCS thấp nhất là 3 (hôn mê chết), và cao nhất là 15 (người hoàn toàn tỉnh và đang thức).
“Cám ơn bác sĩ!” Chử Nhược Ân trong lòng vô cùng sung sướng, tin này đối với cô quả thật là một động lực vô cùng mạnh mẽ. Cô vui vẻ nói nhỏ bên tai người đang nằm trên giường bệnh.” Em biết anh nhất định cố gắng hết sức mà. Hiên, anh thật sự rất tuyệt!”
Bành Vũ Hiên nhìn cô, không thể cử động nhưng đôi mắt mở khẽ biểu lộ ý cười nhàn nhạt.
Anh thật sự làm được!
Lúc lang thang trong cõi âm ty, anh không xác định được mình đang làm gì, càng không biết nên làm như thế nào mới có thể quay trở lại với thể xác của mình. Hàng ngày anh vẫn nghe thấy giọng nói của cô nhưng lại không thể đáp lại. Tình yêu cố chấp của cô tựa như ánh mặt trời ấm áp, quây quần xung quanh anh, an ủi anh, khiến anh không lúc nào thôi suy nghĩ muốn đáp lại lời cô, càng muốn ôm cô. Đến lúc cảm nhận được tia lạnh từ chiếc nhẫn được đeo vào trong ngón tay, rốt cuộc anh đã từ trong bóng đêm vô chừng mà tìm lại được hi vọng của sinh mệnh.
Bịch…bịch….Bịch, tiếng tim đập chân thật như chưa bao giờ được đập, ngay cả những đau đớn trên đầu cũng đã bắt đầu xuất hiện, anh biết linh hồn của mình đã trở lại thể xác thành công rồi. Sự cố gắng không ngừng của cô, sự dốc lòng chăm sóc cổ vũ của cô, giúp anh vượt qua những khốn đốn cực hạn của sinh mệnh mà tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mà đẫm nước mắt của cô, thân thể cứng ngắc lạnh lẽo của anh liền giống như hoa cỏ tìm được sức sống của mùa xuân, đang từ từ hồi sinh.
Cô ấy nói đúng, bọn họ không có nhiều thời gian mà hoang phí.
Vì vậy, sau khi mở to mắt một lúc lâu, ánh mắt anh vẫn chưa từng dời khỏi cô, mặc dù nói không ra lời nhưng vẫn cố mấp máy từng chữ: “Nhược, Ân, Anh, yêu, em.”
Đối với Chử Nhược Ân, đây là một niềm vui vô cùng, vô cùng đáng quý.
Câu nói đầu tiên từ khi Vũ Hiên khi tỉnh dậy, đúng là phấn chấn lòng người như thế, khiến cho cả thể xác và tinh thần cô rung động mãi không thôi.
Chử Nhược Ân khóe mắt đã không ngăn được những giọt nước hạnh phúc chảy xuống, vui sướng ôm chặt lấy anh. “Em cũng yêu anh, Hiên….”
Cảm ơn ông Trời, rốt cuộc cô đã đợi được anh tỉnh lại rồi!
Cô thật sự đợi đã rất lâu rất lâu, có anh, cuộc đời của cô mới có thể trọn vẹn.
Nhưng những lời của cô lại khiến cho Bành Vũ Thần đứng ngoài cửa toàn thân cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.
Tình huống này thật ngoài dự kiến của hắn, anh trai vừa tỉnh dậy khiến cho toàn bộ mộng đẹp của hắn sẽ tan vỡ…
Hắn phải làm gì đây???
“Con nói cái gì?” Ở đại sảnh Bành gia, Giản Quế Hương nghe được lời đứa con xong lập tức giận tái mặt, bà ta không thể tin vào tai mình. “Cha con thế nào lại có thể đồng ý cho con bé đó vào phòng bệnh thăm nó…”
Bành Vũ Thần ảo não gật đầu.
Lẽ ra hắn nên nói chuyện này với mẹ mình sớm hơn, nhưng hắn không ngờ mình lại thích Chử Nhược Ân, mới xem nhẹ ý chí ham sống của anh trai, lại còn tiếp tay cho cô đến thăm anh trai để bày tỏ lòng mình. Quả thật hắn đã rất sơ ý!
Mọi chuyện biến hóa quá nhanh khiến hắn trở tay không kịp.
“Ông ta điên rồi sao? Ông ta không phải ghét nhất con bé đó, sao lại có thể đồng ý chứ? Đứa con bảo bối của ông ta bị đập vào đầu không nói, ngay cả ông ta cũng bị đập đầu mà sinh ra chuyện hay sao? Chuyện điên khùng này xảy ra lúc nào?” Giản Quế Hương giọng nói sắc sảo, hỏi dồn liên tiếp.
“Cuối tuần vừa rồi.”
“Vậy sao bây giờ mới nói cho mẹ biết? Mẹ nhớ rõ, không phải bác sĩ nói Vũ Hiên hôn mê rất sâu sao? Tình hình không khả quan sao?”
“Con vốn cũng tưởng như vậy, làm sao lại biết được anh ta thật sự có động tĩnh, bây giờ đã có thể mở to mắt nói chuyện rồi!”
“Trời ơi! Làm sao có thể được!” Giản Quế Hương lần thứ hai cảm thán bất an.
Gần một tháng, bác sĩ nói Bành Vũ Hiên lâm vào hôn mê sâu, tình huống không lạc quan cho lắm, đề nghị gia đình chuẩn bị tâm lý. Bành Hỷ Trạch vì vậy mà tiều tụy đi trông thấy, Giản Hương Trong lòng mừng thầm, hy vọng Bành Vũ Hiên nhanh nhanh đi gặp Diêm Vương. Sau đó, con trai bà Vũ Thần có thể yên tâm ngồi mát ăn bát vàng, thuận lợi trở thành người nối nghiệp, có trong tay tất cả gia sản của Bành gia.
Nhưng Bành Vũ Hiên thật không thức thời, nằm ở viện kéo dài chút hơi tàn, chuyện này không sợ một phần mà chắc chắc sợ, nếu nó có thể thật sự vượt qua cửa ải sinh tử này, những toan tính của mẹ con bà không phải trở thành công cốc sao?
“Không được, chỉ cần Vũ Hiên còn hô hấp một ngày, tài sản Bành gia sẽ bị hắn chiếm đoạt. Hơn nữa vị tí nối nghiệp sẽ khó mà giữ được. Phải làm cho nó không bao giờ tỉnh lại được nữa!” Trong lòng bà ta đã có tính toán.
“Mẹ, mẹ có kế hoạch gì sao?” Bành Vũ Thần vốn cũng không định tích cực hành động, nhưng bây giờ chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Chử Nhược Ân vui mừng hạnh phúc bên cạnh anh trai, những ham muốn đã bị hắn kiềm chế giờ lại rục rịch chui ra.
“Mẹ phải đến bệnh viện một chuyến!” Giản Quế Hương cũng không cho phép mọi chuyện có gì biến hóa. Chỉ cần là chuyện bất lợi cho mẹ con bà ta, nhất định phải ngăn chặn đến cùng.
“Đúng rồi, mẹ. Gần đây con nhìn trúng một miếng đất rất đẹp ở gần bờ biển, định dùng tiền của công ty đặt cọc. Sau đó vay ngân hàng để mua lại miếng đất đó.” Bành Vũ Thần đột nhiên nghĩ đến kế hoạch đang tính toán gần đây của mình, nhịn không được bèn tham khảo ý kiến của mẹ mình.
Hắn vẫn muốn làm nên một kỳ tích để cha hắn nhìn hắn với ánh mắt khác xưa. Bây giờ hắn đã tìm được cơ hội để thể hiện rồi.