Kế Cứu Chồng

Chương 11: Chương 11




Edit: Trang Tự“Thật không? Một nghìn mét? Cha con có biết chuyện này không?”

“Cha gần đây vẫn phiền não chuyện của anh, sức khỏe cũng không được tốt lắm, rất ít khi đến công ty nên vẫn chưa biết. Nhưng con đã xem xét kỹ mảnh đất này rồi, cũng điều tra được so với giá trên thị trường thấp hơn rất nhiều, rất rất rẻ. Nếu chúng ta mua trước, tương lai phát triển thành làng du lịch, nhất định có thể kiếm được món hời to lớn. Việc tốt như vậy, con nghĩ hẳn là cha sẽ đồng ý thôi.” Ý tưởng phát triển làng du lịch trước kia của hắn bị dở dang vì chưa tìm được chỗ thích hợp, bây giờ cũng chỉ còn một bước nữa là thành công rồi.

“Mẹ tin tưởng vào mắt nhìn của con, chỉ cần con có thể làm nên chuyện lớn, khiến cha con cảm thấy con chính là nhân tài, thì cơ hội để trở thành người kế nghiệp còn lớn hơn nữa!”

“Dạ, con cũng muốn thể hiện cho cha xem!” Không chỉ có cha, còn có cô, Chử Nhược Ân.

Hắn muốn chứng minh bản thân không phải là kẻ không có năng lực, hắn cũng có khả năng thông minh vượt qua vị trí số một của anh trai, trở thành người mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ, là hình ảnh huy hoàng của Bành gia.

Như vậy, cô nhìn thấy ưu điểm của hắn, biết hắn cũng có thực lực quản lý chuyện kinh doanh của gia đình, hắn hẳn sẽ có cơ hội đoạt lại cô từ tay anh trai.

“Con đi làm ngay đi, mẹ ủng hộ con. Chúng ta việc ai người nấy làm, mẹ nghĩ cách ngăn nó tỉnh lại đã!”

“Vâng.”

Sáng sớm hôm sau, Giản Quế Hương vào bệnh viện xem xét tình hình của Bành Vũ Hiên, vừa hé mở cửa lại nhìn thấy bóng lưng Bành Hỷ Trạch đang nói chuyện, bà ta quyết định đứng im ngoài cửa nghe ngóng.

“Lúc nghe thấy tin con tỉnh lại, cha vui lắm, cha biết con nhất định làm được. Chỉ cần con tỉnh lại, muốn cái gì đều theo con hết, cha sẽ không can thiệp vào chuyện của con nữa.”

Trong lòng ông bây giờ thập phần vui mừng. Công lao này đều là của Chử Nhược Ân.

Con bé làm tốt lắm, có được sự cổ vũ của Chử Nhược Ân, Vũ Hiên mới có động lực từ quỷ môn quan mà trở về, linh hồn cũng mới có thể trở lại cơ thể.

Đột nhiên, khóe mắt Bành Hỷ Trạch thấy thấp thoáng có người thập thò ngoài cửa, lên tiếng quát. “Là ai ở ngoài kia?”

“A, ….là tôi .”

Vừa nhìn thấy Giản Quế Hương tươi cười thong dong bước vào, ông ngạc nhiên hỏi. “Sao bà lại tới đây?”

“Tôi nghe nói Vũ Hiên tỉnh lại, cho nên đến xem xem con thế nào rồi.”

“Thật sao? Vũ Hiên nằm gần một tháng, bà cũng không ghé mắt một lần, thật là ngạc nhiên đấy!”

“Ai da, dù thế nào tôi cũng là mẹ, con nó thành người thực vật trong lòng tôi cũng có dễ chịu chút nào đâu? Thân làm mẹ, quan tâm con một chút đâu có gì không đúng?” Bà ta tự giải thích. ” Không phải ông nói sáng nay còn có buổi họp sao? Nhanh đi đi, tôi ở đây với con là được rồi.”

“Bà thật sự quan tâm đến con?”

“Ông nói cái gì vậy? Tuy Vũ Hiên không phải con do tôi đứt ruột đẻ ra, nhưng nó gặp tai nạn trong lòng tôi cũng đau đớn lắm. Ông biết tôi sợ nhất là những cảnh sinh ly tử biệt, cho nên mới…. Cứ tin tôi đi, tôi thật sự đau lòng vì bệnh tình của con mà…” Giản Quế Hương còn chưa nói xong, trên mặt đã lấp lánh nước mắt.

“Được, được rồi, bà đừng có khó nữa. Vũ Hiên nó còn sống rất tốt, đừng có nói mấy chuyện sinh ly tử biệt gì ở đây, đau đầu lắm!” Ông sợ nhất nhìn mấy cảnh phụ nữ sướt mướt thế này, đành phải an ủi để bà ta im lặng.

“Cho nên….Ông dù thế nào cũng phải cho người làm mẹ này một cơ hội thể hiện với con đi?” Giản Quế Hương nói xong, trong đôi mắt nhòe lệ ánh lên tia xảo quyệt.

“Được rồi, vậy bà cứ ở đây chăm sóc con, tôi đi làm.” Bành Hỷ Trạch không chút nghi ngờ. Tuy rằng ông biết trước đây vợ mình chỉ quan tâm chăm sóc con ruột Vũ Thần mà xem nhẹ Vũ Hiên, sau đó Vũ Hiên bị xa lánh. Nhưng có lẽ lúc Vũ Hiên xảy ra chuyện, bà cũng giống như ông, suy nghĩ đã thay đổi nhiều rồi.

Nếu bà ấy đã có tâm ý muốn hối cải thì có gì không tốt? Dù sao thì cũng là khiến gia đình thêm hòa thuận, ông đương nhiên thành toàn.

“Thôi, ông mau đi đi!” Giản Quế Hương lau lau nước mắt, thúc giục ông.

“Bà chăm con cho tốt nhé!”

“Tôi biết rồi.” Bà ta gật đầu.

Bành Hỷ Trạch đi rồi, sau khi đã xác định ông đã bước vào thang máy, Giản Quế Hương mới cẩn thận đóng cửa phòng bệnh, khóa trái, thu lại nét bi thương giả tạo trên khuôn mặt.

Bà ta bước từng bước thong thả đến giường của Bành Vũ Hiên, thử gọi vài câu.

“Vũ Hiên, Vũ Hiên. Mẹ đây, có nghe thấy không?”

Thấy anh không hề có động tĩnh, miệng bà ta giương lên một nụ cười xảo quyệt.

Thật tốt quá rồi!

Ông trời cũng ủng hộ bà, hiện tại chỉ có hai người, hơn nữa gọi nó cũng không phản ứng, đúng là thời cơ tốt để xuống tay.

Bà ta lấy trong túi ra một xi lanh đựng chất lỏng màu vàng, ở trước mặt anh giơ lên đẩy dần chất lỏng ấy ra ngoài.

“Đừng trách ta độc ác, sự tồn tại của ngươi chính là trở ngại của con trai ta, tốt nhất nên chết sớm siêu sinh sớm.”

Nói xong, bà ta hít sâu một hơi, giơ xi lanh định tiêm vào người anh.

Đột nhiên, bà ta cảm thấy một lực mạnh mẽ giữ chặt lấy cánh tay của bà ta khiến bà ta không còn sức để tiêm vào.

Chuyện gì vậy?

Ngẩng lên, bà ta nghẹn họng, toàn thân cứng đờ, chỉ thấy Bành Vũ Hiên rõ ràng lúc trước còn bất động là thế mà bây giờ đang trừng mắt nhìn bà, hai con ngươi đen nháy hừng hực lửa giận. “Tôi tuyệt đối…không thể…chết!”

“A…..” Bà ta hoảng hốt đến độ sắc mặt tái xanh, tay cũng run rẩy không thôi.

Má ơi! Ánh mắt Bành Vũ Hiên hung hãn trừng bà ta, cánh tay gắt gao giữ chặt lấy cánh tay khiến bà ta không thể cử động, không hề giống với một người bệnh vừa phục hồi ý thức từ sau thời gian dài sống thực vật. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra đây?

“Con….Sao con có thể tỉnh được?” Giản Quế Hương kinh ngạc nhìn Bành Vũ Hiên, sợ đến mức tim muốn ngừng đập.

Vừa rồi bà ta gọi cả nửa ngày cũng không thấy có phản ứng nên mới dám ra tay đưa anh đến chỗ chết, ai ngờ đột nhiên anh lại tỉnh lại!

Trùng hợp quá đi!!!

“Tôi….không…bao..giờ cho..bà cơ hội…Cho bà ….” Bành Vũ Hiên nghiến răng nghiến lợi, gằn lên từng tiếng đanh thép, rõ ràng anh đã dự liệu trước được việc bà ta muốn anh chết mà.

“…..Không, mẹ không có ý định hại con đâu.” Giản Quế Hương vì hoảng hốt mà giấu đầu hở đuôi nói ra ý đồ của mình. Cánh tay bị giữ chặt run rẩy không thôi, xi lanh rơi trên mặt đất,phun ra một ít thứ chất lỏng màu vàng chết chóc.

“Cút!” Bành Vũ Hiên không khách khí quát lên, hất tay bà ta ra.

Thoát khỏi sự giam giữ chặt cứng của Bành Vũ Hiên, Giản Quế Hương kinh hoảng chạy nhanh tới nhặt ống tiêm trên mặt đất vội vàng nhét vào túi, một giây không dám đứng lại mà cắm đầu cắm cổ như một tội phạm chạy đi.

Bành Vũ Hiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bất lực! Tại sao anh đã nằm trên giường bệnh rồi, mẹ kế vẫn còn không buông tha cho anh?

Thứ chất lỏng trong kim tiêm kia là thứ gì? Muốn hại chết anh sao?

Sức khỏe Bành Vũ Hiên dần hồi phục, một tuần sau đó liền được xuất viện.

Quãng thời gian hôn mê gần tới bờ vực của cái chết, đối với anh quả như một cơn ác mộng.

Tỉnh dậy, ngoại trừ trên đầu còn có chút đau, đối với những sự vật sự việc xảy ra xung quanh anh đều nhận thức rõ ràng. Ngay cả sức phán đoán sắc bén trước đây cũng hoàn toàn không bị sứt mẻ một chút nào.

Ngay cả bác sĩ, giáo sư y khoa tự mình kiểm tra tình trạng của anh cũng phải nói là chuyện không thể tin được lại xảy ra. Có lẽ anh còn trẻ, có lẽ ý chí ham sống của anh còn mãnh liệt….Tóm lại,sinh mệnh của anh quả thật do chính tay anh giành lại từ thần chết.

Anh hiểu được những công việc, nhiệm vụ của mình trên trần thế chưa hết, Nhược Ân vẫn chung thủy chờ đợi anh, mà những người muốn nhân cơ hội mưu hại anh, anh tuyệt đối không nhân nhượng. Cho nên, anh cố gắng vượt qua thử thách sinh tử, chiến thắng chính bản thân mình.

Ngày xuất viện, Nhược Ân ở bên dìu anh, chờ xe do Bành Hỷ Trạch phái đến đón về. Ông cũng chuyển lời mời Nhược Ân đến nhà chơi.

Lúc này ở ghế sau trong xe, Chử Nhược Ân cùng Bành Vũ Hiên ngồi sánh vai, cô mới cảm nhận được sự tồn tại chân thực của anh. Tựa đầu lên vai anh, khóe miệng cô khẽ cong lên. “Thật không thể tin được, anh thật sự trở lại bên cạnh em rồi.”

Cảm giác dựa vào bờ vai rắn chắc của anh vẫn y nguyên như xưa, vừa ấm áp lại vừa an toàn, khiến Chử Nhược Ân không ngừng cảm ơn ông trời đã mang anh trả lại cho cô.

Nhìn anh như sống lại một lần nữa,Chử Nhược Ân nằm trong ngực anh tràn ngập những cảm xúc khó tả. Trải qua một lần sinh ly tử biệt, qua những phút giây khắc nghiệt đấu tranh để sinh tồn, cô tin anh và cô sẽ càng thêm trân trọng nhau hơn, hai trái tim lại càng thêm gắt gao gắn bó.

“Anh nói rồi, anh nhất định sẽ quay về. Thời gian vừa qua em vất vả rồi!” Anh dịu dàng hôn lên má cô, vẻ mặt tràn đầy yêu thương cùng xót xa.

“Vì người mình yêu, một chút em cũng không cảm thấy vất vả.” Cô vui mừng nói, hai má lại đỏ hây hây.

Tình yêu của cô khiến anh thật hạnh phúc, cho dù phải từ bỏ tất cả, anh cũng chỉ muốn có cô. “Cám ơn em, Nhược Ân. Em là người quan trọng nhất trong cuộc đời này của anh.”

“Anh đừng quên, còn có cha anh nữa mà.” Chử Nhược Ân nhắc nhở. “Đúng rồi, sao cha anh lại mời em đến nhà anh?” Mặc dù bây giờ đang rất vui mừng, nhưng cứ nghĩ đến chuyện này trong lòng cô lại có chút khẩn trương.

Cho dù gần đây cô cảm nhận được thái độ của ông đã thay đổi, đối với cô vừa tôn trọng lại vừa tiếp đãi hậu hĩnh, nhưng không biết cha anh có đồng ý cho cô tiếp tục ở bên anh hay không, có thể nhìn cô như nhìn bạn gái của anh hay không?

“Là em cứu anh trở về, đối với cha anh thì em chính là một ân nhân không thể quên.”

“Chỉ là…ân nhân thôi sao?” Cô ngẩng mặt nhìn anh, trong đáy mắt hiện lên một tia cô đơn.

“Em sao lại để ý suy nghĩ của cha anh như vậy?” Anh nở nụ cười, xoa xoa hai má cô.

“Tất nhiên là để ý rồi. Bác ấy là cha anh, em mong có thể hiểu được suy nghĩ của bác ấy.” Chử Nhược Ân cúi đầu nói. Chỉ mới nghĩ đến điều kiện gia thế cô không đủ vĩ đại, không thể xứng đôi với anh, trong lòng cô không khỏi cảm thấy tự ti.

Bành Vũ Hiên như có thể hiểu được suy nghĩ lúc này của cô, anh vươn tay cầm lấy hai tay cô, ép cô nhìn thẳng vào hai mắt tràn ngập kiên định của anh.

“Lúc chúng ta còn chưa bị cách biệt sinh tử, anh đã đính ước cả đời này chỉ lấy một mình em, em đã là vợ của anh, anh là chồng của em. Lát nữa về nhà, anh sẽ nói cho cha biết quyết tâm muốn lấy em của anh, muốn ông ấy chuẩn bị cho sẵn sàng.

“Anh đừng có nóng nảy như vậy được không? Anh vừa mới xuất viện, bây giờ nhắc đến chuyện này có sớm quá không?” Mặc dù trong lòng cô rất vui sướng vì anh coi trọng cô, vì tình yêu kiên định của anh, nhưng không biết tâm tư bác trai thế nào, có giống anh hay không.

Cô rất sợ anh quá ương ngạnh, hai người lại xảy ra tranh chấp, đây không phải là tình huống cô mong muốn.

“Không cần lo lắng quá đâu. Đừng quên cha anh có nói, nếu anh có thể tỉnh lại như trước đây, mặc dù anh làm gì cha cũng không phản đối, chuyện gì cũng đồng ý với anh mà.”

“Ồ, anh nhớ thật đấy!” Cô cười cười nhìn anh.

“Tất nhiên rồi, linh hồn của anh không phải vẫn ở bên cạnh em sao?”

“Vâng, được rồi. Nhưng hứa với em, đừng quá vội vàng, cũng đừng nóng vội, phải nghĩ cho sức khỏe của cha anh nữa, được không?” Chử Nhược Ân dịu dàng khuyên nhủ, hy vọng anh có thể kiềm chế tính khí ngang ngạnh của mình một chút.

“Được rồi, anh hứa!” Bành Vũ Hiên lại cúi xuống hôn má cô, trong mắt lộ rõ tình yêu nồng nàn.

Cô vẫn luôn dịu dàng như vậy, lương thiện lại thấu hiểu lòng người, đem cảm giác của người khác đặt lên trên cả bản thân mình. Tâm hồn thanh cao, tính tình ngoan ngoãn hiền lành của cô đã chữa khỏi cho tâm hồn cũng như thể xác của anh, cho anh ánh sáng và động lực, duy trì sự sống cho anh.

Không có cô, cũng sẽ không có anh.

Cho nên vì cô,chết đi sống lại anh còn không sợ, thì còn chuyện gì mà anh không dám trả giá nữa đây?

Anh tin, sau khi xảy ra chuyện này, cha anh nhất định hiểu rõ đạo lý, Nhược Ân là người con gái anh yêu cả đời này.

Xe chậm rãi rẽ vào sân trước của Bành gia. Sau khi xuống xe, Bành Vũ Hiên cùng Chử Nhược Ân cùng nhau tiến vào trong khách hoa lệ.

“Lão gia, đại thiếu gia về rồi.” Quản gia lập tức chạy vào thông báo.

“Rốt cuộc con cũng trở về rồi!” Bành Hỷ Trạch nhìn thấy đứa con hoạt bát, đầy sức sống quay về mà tươi cười rạng rỡ, mở rộng hai vòng tay ôm chặt lấy anh, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt. “Đến đây, để cho cha nhìn một cái nào. Có thật là con không?” Ông vỗ vỗ bả vai anh, để kiểm chứng sự thật ngay trước mắt.

“Cha, thật là con đây.” Bành Vũ Hiên hiếm thấy cha mình lại cười tươi đến vậy, nhìn sắc mặt xem ra cũng tương đối khỏe mạnh.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Ngàn câu muốn nói, Bành Hỷ Trạch cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, tất cả những gì muốn nói lại chỉ có thể nói ra được câu này, lòng tràn đầy sự cảm ơn trời đất.

Hai cha con ông hiểu rõ, từ sau khi anh vượt qua quỷ môn quan, bất kể trước đó giữa hai người có bao nhiêu hiềm khích hiểu lầm, đều nhờ thông qua Chử Nhược Ân mà hóa giải, từng khúc mắc như viên đá tan dần tan dần, đến khi chỉ còn lại tình cảm cha con đúng nghĩa.

Kỳ quái, hai cha con nào lại trở nên tốt đẹp như vậy? Không chỉ thế, lão gia còn mở rộng cửa cho cái đứa con gái nghèo kiết xác kia vào nhà nữa?

Giản Quế Hương nhìn một màn cảm động kia, trong lòng vừa cảm thấy kinh ngạc, lại vừa đố kỵ ghen ghét.

Ông già ấy đã thay đổi rồi, nhìn ông ta cười đến toe toét, tựa như một người bà không quen biết.

“Nhược Ân, đến đây ngồi đi cháu.” Bành Hỷ Trạch nhìn Chử Nhược Ân, coi cô như khách quý mà tiếp đón.

“Cháu cảm ơn bác!” Cô cười gật gật đầu, sau đó đi theo Bành Vũ Hiên ngồi ở bên cạnh anh.

Giản Quế Hương cùng Bành Vũ Thần hôm nay lại ở nhà, bình thường khuôn mặt lạnh lẽo không biểu lộ cảm xúc, nhìn thấy Bành Vũ Hiên trở về cũng trưng ra bộ mặt tươi cười giả tạo, đi lên đằng trước chào đón. “Vũ Hiên về rồi đấy à?”

“Vâng, dì, Vũ Thần.” Bành Vũ Hiên mặt không biến sắc, từ từ hưởng thụ biểu tình của hai mẹ con.

“Thật không thể tin được! Trước đây con còn hấp hối là thế, mà bây giờ đã mạnh khỏe ngồi đây rồi!” Giản Quế Hương bày ra vẻ ngạc nhiên mà nói, trong lòng vừa tức giận vừa tiếc nuối. Bà ta vốn còn chờ đợi xem màn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao mới có vài ngày liền trở thành một cuộc đoàn tụ vui vẻ trong nhà thế này?

A! Thật là tức chết người ta mà! Bành Vũ Hiên đúng là mệnh lớn phúc lớn khiến bà ta buồn bực không thôi.

Bành Hỷ Trạch trừng mắt nhìn vợ mình nói mấy câu khiếm nhã, đang định nói mấy câu cảnh cáo. Ngược lại Bành Vũ Hiên không hề thấy phiền, cố ý tranh nói trước cha mình mấy câu hàm ý. “Con lên trời, người ta nói mệnh con chưa tuyệt, không cho con chết nên người ta lại đá con xuống dưới này.”

“Ha ha, nói đúng, nói đúng lắm!” Bành Hỷ Trạch cười ha hả nhìn đứa con mình.

“Đúng vậy a, con còn có một cô bạn gái xinh đẹp lúc nào cũng kề kề ở bên, làm sao bỏ bạn gái một chỗ được. Sức mạnh tình yêu là vĩ đại nhất, phải không?” Bà ta nghiêng người liếc Chử Nhược Ân nói.

“Đúng, những chuyện này còn phải cảm ơn Nhược Ân, cha,còn phải cảm ơn dì và Vũ Thần nữa.” Bành Vũ Hiên nói sâu xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.