Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 107: Chương 107: Mê hoặc.




“Lâm đại ca, anh ngủ chưa?” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa và tiếng hỏi của Văn Ôn Nhi.

Tô Y Thược nhíu mày, Lâm Mạc Tang vô tình nhìn về phía cô.

“Xem ra anh sống ở đây cũng không tồi, nửa đêm còn có hẹn.” Giọng điệu của Tô Y Thược chua chua khiến Lâm Mạc Tang chợt nổi ý muốn gõ đầu cô vài cái. Chính anh cũng giật mình, tính cách của anh luôn máu lạnh, vậy mà lại có suy nghĩ muốn trêu chọc cô sao?!

“Anh cứ từ từ mà tán gẫu với giai nhân, em đi tắm một cái đã.” Tô Y Thược vứt vỏ chuối sang một bên còn không thèm nhìn, đi thẳng vào phòng trong.

Hừ! Lâm Mạc Tang, anh dám không ngăn em lại!!! Tô Y Thược tức giận đóng sầm cửa lại.

Lâm Mạc Tang khẽ cười, trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều quen thuộc.

Văn Ôn Nhi lại gõ cửa hai cái nữa, Lâm Mạc Tang lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, đi ra mở cửa.

“Em… em vào được không?” Văn Ôn Nhi thận trọng hỏi.

Lâm Mạc Tang không trả lời, Văn Ôn Nhi lách người vào phòng. Sau khi ngồi xuống ghế, cô ta cong môi cười: “Lâm đại ca, cảm ơn anh.”

Lâm Mạc Tang không tỏ thái độ gì.

“Em nghe ba nói, ngày mai anh sẽ đi à?” Văn Ôn Nhi hy vọng sẽ nghe được câu trả lời phủ định, nhưng sự im lặng của Lâm Mạc Tang đã chứng thực tin tức đó, “Vậy… còn hôn sự của chúng ta?” Văn Ôn Nhi lại như sắp òa khóc.

Lâm Mạc Tang hơi khó chịu. Khi vừa tỉnh lại, Văn Quân nói với anh rằng trước kia anh là chồng chưa cưới của Văn Ôn Nhi, lúc ấy anh cảm thấy chẳng có gì, nhưng bây giờ, chỉ cần nhắc tới kết hôn, trong đầu anh sẽ xuất hiện khuôn mặt của cô gái nhỏ kia.

“Sẽ không tổ chức nữa.” Lâm Mạc Tang thẳng thắn.

“Vì sao… Không phải lúc trước anh đã đồng ý rồi sao? … Anh có biết em yêu anh nhiều bao nhiêu không…” Văn Ôn Nhi òa khóc, tiến tới gần Lâm Mạc Tang. Lâm Mạc Tang lại né tránh theo bản năng, anh ghét người khác chạm vào mình.

“Thứ mà cô thích không phải là tôi.” Lâm Mạc Tang lạnh lùng nói. Cô ta chỉ sùng bái mình một cách mù quáng mà thôi, nhưng chính cô ta không ý thức được điều đó.

“Em thật sự thích anh mà…” Văn Ôn Nhi vẫn cứng đầu không chịu buông tay.

“Muộn rồi, cô về phòng đi.” Lâm Mạc Tang không hề để ý tới Văn Ôn Nhi, cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng trong.

Văn Ôn Nhi ngẩn ngơ nhìn theo bóng Lâm Mạc Tang, không thể tin được anh lại máu lạnh đến thế, sau đó, cô ta mơ mơ hồ hồ đứng dậy đi ra cửa, hoảng hốt không hiểu, vì sao lúc trước Lâm đại ca đã đồng ý rồi, bây giờ lại không muốn kết hôn với cô ta nữa? Cô ta mơ mơ màng màng mà không để ý trước mặt mình là bể bơi.

“Ôn Nhi!” Giọng nói quen thuộc khiến bước chân Văn Ôn Nhi hơi chững lại, khuôn mặt đẫm nước mắt ngẩn ngơ nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Hai hôm nay tâm trạng của Michael vẫn luôn bất an, không ngủ được liền ra ngoài đi dạo, không ngờ lại vừa vặn nhìn thấy Văn Ôn Nhi đang sắp trượt chân xuống bể bơi.

“Sao thế?” Michael xót xa lau nước mắt trên mặt Văn Ôn Nhi, từ khi anh ta từ nước ngoài về, chợt phát hiện ra cô ấy không còn nghịch ngợm, đầy sức sống như trước kia nữa.

“Hu hu… Hu hu…” Văn Ôn Nhi lao vào lòng Michael òa lên khóc. Tất cả sự khổ sở bị cô ta nuốt ngược vào trong bụng, giờ bộc phát ra hết.

Michael vỗ nhẹ vào lưng cô ta, nếu Văn Ôn Nhi ngẩng đầu lên, chắc chắn sẽ nhìn thấy tình yêu sâu đậm ánh lên trong mắt anh ta.

Hiện giờ, anh ta chỉ có thể sắm vai hộ hoa sứ giả mà thôi. Nhìn người trong lòng mình, Michael chán nản cười khổ.

***

Khi Lâm Mạc Tang vào phòng ngủ, Tô Y Thược đã nằm úp sấp trên giường ngủ quên, trên người đang mặc chiếc áo sơ mi trắng lấy trong tủ quần áo của anh ra, chỉ che được một chút đùi trên, khuôn mặt hơi mệt mỏi.

Lâm Mạc Tang yên lặng đứng bên cạnh giường, ở nơi nguy hiểm thế này mà cô ấy cũng có thể ngủ yên như vậy, cô ấy coi trời bằng vung, hay vì quá tin tưởng anh?!

Tô Y Thược đang mơ màng lại chợt cảm giác có một ánh mắt vẫn nhìn mình chăm chú, mở mắt ra mới biết mình đã vô thức ngủ quên đi vì ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy. Tuy ngủ không được bao lâu, nhưng đây là giấc ngủ yên bình nhất của cô suốt một năm nay.

“Chà, tâm tình tạm biệt xong rồi đấy à?” Tô Y Thược uể oải chống một tay lên đầu, nằm nghiêng người nói.

Vì khẽ cử động, áo sơ mi của Lâm Mạc Tang bị Tô Y Thược kéo lên một chút, lộ ra cái đùi trắng nõn, hơn nữa, nút áo ở ngực cũng tự nới lỏng ra, vốn là dáng vẻ quyến rũ khiến người ta dâng trào nhiệt huyết, nhưng kết hợp với chiếc quần lót hình Snoopy màu hồng phấn kia thì…

Sắc mặt Lâm Mạc Tang hơi kỳ quái.

Tô Y Thược cứ nghĩ là Lâm Mạc Tang bị mình chọc trúng chỗ đau nên mới không phản bác lại lời cô, liền giận dữ, kiên quyết quay người đi hờn dỗi.

“Tôi ngủ ở đâu?” Nhìn Tô Y Thược chiếm hơn nửa chiếc giường, Lâm Mạc Tang không biết làm sao, hỏi.

Tô Y Thược không thèm để ý tới anh. Anh thực sự tâm tình với Văn Ôn Nhi à?!!! Nghĩ vậy, cô càng giận dữ không muốn trả lời. Thích ngủ đâu thì ngủ, ai thèm quản anh!

Một luồng hơi lạnh đột ngột xông vào, Tô Y Thược quay lại nhìn, thấy không biết Lâm Mạc Tang đã chui vào trong chăn từ bao giờ.

“Anh đi ra ngoài! Ai muốn ngủ cùng anh!” Tô Y Thược đưa hai tay ra muốn đẩy Lâm Mạc Tang xuống giường.

Ánh mắt Lâm Mạc Tang nhìn cô chằm chằm, cũng không phản kháng, chỉ khéo léo né tránh tay cô, kết quả là đẩy một lúc lâu, Lâm Mạc Tang vẫn nằm yên ổn trên giường như trước, khiến Tô Y Thược tức xù lông!

“Anh không đi thì em đi!” Tô Y Thược tung chăn lên định đi ra ngoài. Cô không tin mình không đấu lại được anh.

“Em ghen à?!” Giọng nói của Lâm Mạc Tang hơi trầm thấp, đưa tay ra ngăn cản động tác của Tô Y Thược, ôm ngang eo cô, ấn cô nằm lại xuống giường.

“Em… em thèm vào ăn dấm chua cái quỷ gì của anh ấy!” Bị nói trúng tim đen, Tô Y Thược bối rối. Cô chợt phát hiện ra, sau khi mất trí nhớ, Lâm Mạc Tang còn khó đối phó hơn trước kia… Như vậy, nguyện vọng muốn nhân lúc anh mất trí nhớ để bắt nạt anh không phải là không thể thực hiện được hay sao?

Thấy Tô Y Thược lại muốn ngồi dậy, Lâm Mạc Tang liền lật người đè lên trên cô.

“Anh…” Tô Y Thược há hốc miệng, chớp chớp mắt nhìn Lâm Mạc Tang, nhất thời không biết phải nói gì, anh định làm gì…

Phản ứng của Tô Y Thược khiến Lâm Mạc Tang hơi mất tự nhiên (chuyện mất tự nhiên gian tà này thì các vị tự tưởng tượng đi – Tác giả) đặc biệt là đôi mắt thuần khiết kia như chớp vào đến tận tim anh vậy, mà quan trọng nhất là… mình vẫn không thể làm gì cô ấy được…

Bầu không khí hơi gượng gạo…

“Em ghen à?” Lâm Mạc Tang lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người ở dưới thân mình, cô ấy thơm quá, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát không ngừng quanh quẩn ở chóp mũi anh khiến anh không kìm được muốn cúi đầu xuống hít hà.

“Không phải!” Tô Y Thược to giọng phủ nhận, dùng phản ứng này để giấu đi sự rung động trong lòng mình, “Anh buông ra!” Tô Y Thược giãy dụa muốn đẩy Lâm Mạc Tang trên người mình xuống.

Sự ma sát chí mạng khiến hơi thở của Lâm Mạc Tang trở nên dồn dập hơn, cô gái này không biết là mình đang đùa với lửa sao?! “Đừng nhúc nhích!” Giọng anh hơi khàn đi, cũng hơi tức giận nhìn người bên dưới.

Còn không đợi anh nói xong, cúc áo sơ mi của Tô Y Thược đã bung ra mất hai cái, để lộ xương quai xanh tinh tế cùng với nửa bầu ngực mềm mại của cô.

Tô Y Thược ngây người, quên cả giãy dụa. Rốt cuộc là áo sơ mi hãng nào mà chất lượng lại kém thế này?! Cô chỉ cử động có hai cái, làm gì đến mức lộ hết cả ra thế này?!

Trong phòng lập tức tĩnh lặng lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở hơi nặng nề của Lâm Mạc Tang.

Tô Y Thược định ngăn cản không muốn mình tiếp tục bị bại lộ ra theo phản xạ, kết quả là vừa đưa tay lên, còn chưa đưa tới mục tiêu thì đã bị Lâm Mạc Tang dễ dàng dùng sức khống chế lại, ép lên trên đỉnh đầu. Dù cô giãy dụa thế nào thì cũng bị anh ấn chặt xuống. Tô Y Thược nóng nảy, quên lời cảnh cáo của Lâm Mạc Tang, lại tiếp tục vặn vẹo người không chịu an phận.

Mắt Lâm Mạc Tang như muốn phun ra lửa, cô gái này cố tình khảo nghiệm sự nhẫn nại của mình sao?! Vậy thì phải khiến cô thất vọng rồi. Nghĩ rồi Lâm Mạc Tang không kìm chế được, cúi đầu đánh bất ngờ về phía cái cổ trắng mịn của Tô Y Thược. Cánh môi ấm áp khẽ hôn lên xương quai xanh tinh xảo của cô, nhìn cái đầu đang vùi vào cổ mình lúc cao lúc thấp, Tô Y Thược quên cả giãy dụa.

Lâm Mạc Tang cũng không buông cô ra, dường như đã hôn trên cổ mịn màng của cô đủ rồi, anh lại chậm rãi hướng lên trên, hơi thở nóng hổi phả vào da cô khiến cô run rẩy. Lâm Mạc Tang kề sát vào người cô, ngậm lấy vành tai cô, tỉ mỉ liếm mút như đang nhấm nháp món ngon hiếm có vậy. Tô Y Thược không kìm được lại ưm thành tiếng, ánh mắt mơ màng chợt tỉnh táo lại, họ đang làm cái gì thế này?! Nhưng đột nhiên, cô lại nhớ ra, hình như mình đã là người của anh từ rất lâu trước kia rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.